Chương 12 - Thời gian khó mà quay lại
“Mì hoành thánh nguội rồi, ông chủ, đổi bát khác.”
Giọng nói của Nguỵ Như Sĩ khiến ta lấy lại tinh thần, ta thấy mắt hắn không còn đỏ nữa, mỉm cười vui vẻ với hắn.
Ta gọi một bát mì hoành thánh mới, ta còn chưa kịp ăn thì Kỳ Dần đến.
Y nói: “Các người trò chuyện xong chưa?”
Vừa nói, y vừa liếc nhìn món mì hoành thánh của ta.
13.
“Người có muốn ăn thử không?” - Ta đẩy món mì hoành thánh của mình đến cạnh y.
Kỳ Dần liếc mắt nhìn lần nữa, nhưng không ăn: “Nói xong rồi thì đi thôi.”
Động tác y kéo ta hơi mạnh, ta bất giác cau mày.
Cũng không biết tại sao Ngụy Như Sĩ lại nổi điên, xông lên đấm Kỳ Dần một quyền.
Không quá lời khi hình dung võ thuật của Nguỵ Như Sĩ là đệ nhất thiên hạ.
Lực tay của hắn đương nhiên mạnh đến kinh ngạc, tốc độ cực nhanh. Khi ám vệ của Kỳ Dần kịp phản ứng thì đã quá muộn.
Kỳ Dần bị thương không nhẹ sau khi chịu cú đấm này.
Thấy vậy, ám vệ muốn bước tới đấu tay đôi với Ngụy Như Sĩ, nhưng Kỳ Dần đã phất tay ngăn cản.
Ta liếc nhìn vị trí Kỳ Dần bị Ngụy Như Sĩ đánh trúng, trong lòng có chút khó chịu.
Nhưng ta không hề khiển trách Ngụy Như Sĩ, hắn chỉ đang bất bình thay cho ta mà thôi.
Nhưng thực ra có gì không công bằng?
Từ nhỏ ta được Thái Thượng Hoàng nuôi lớn, mạng là do Thái Thượng Hoàng cứu, dù ta có dâng hiến cái mạng này bằng cả hai tay cho Kỳ Dần cũng không phải là quá đáng.
Ta theo Kỳ Dần về quán trọ, nơi ta từng ở cùng y trước đây.
Có điều khi đó mỗi người một phòng.
“Thần thiếp giúp người bôi thuốc nhé?”
Về đến phòng, ta thấy lông mày y cau rất chặt, biết nhất định rất đau.
Mặc dù võ công của Kỳ Dần không bằng Nguỵ Như Sĩ, nhưng vừa rồi y vốn có cơ hội để né đòn.
Nhưng y lại không né.
“Ừ.”
Kỳ Dần chỉ đơn giản ừ một tiếng.
Vốn dĩ ta định mời ngự y đi cùng tới, nhưng trong trường hợp này, quên đi thì hơn.
“Thần thiếp sẽ cố gắng nhẹ nhàng nhất có thể, người cố chịu một chút.”
Ta cởi quần áo của y ra một nửa, phát hiện chỗ Ngụy Như Sĩ đã đánh trúng trên vai y.
Xung quanh một mảnh tím sẫm, vùng nghiêm trọng đã bắt đầu rướm máu.
Ta mím môi rồi nhẹ nhàng bôi thuốc giúp y.
“Lưu Ly.”
“Sao thế?”
Thời gian dần trôi qua…
“Nàng có thể đừng rời bỏ trẫm được không?”
Động tác tay của ta dừng lại, lồng ngực hơi khó chịu: “Người chỉ quen với sự tồn tại của thần thiếp, lâu dần sẽ hết thôi.”
“Vậy là nàng vẫn có ý định rời xa trẫm?”
Kỳ Dần nắm lấy bàn tay đang giúp y bôi thuốc của ta, đuôi mắt đỏ hoe, y yên lặng nhìn ta, giống như ta không đồng ý, y sẽ không định buông ra ta.
Ta thở dài trong lòng, khoé môi ẩn chứa nụ cười: “Tô muội muội không tệ, nàng ấy sẽ làm tốt hơn thần thiếp.”
“Hơn nữa nàng ấy trông khá giống Tiếu Câm Vãn, ít nhiều gì cũng có thể bù đắp cho sự tiếc nuối của người khi không cưới được Tiếu Câm Vãn.”
“Giống chỗ nào? Trẫm không nghĩ vậy, hơn nữa trẫm chưa từng nghĩ đến việc kết hôn với Tiếu Câm Vãn.”
Có lẽ là vì ta nhắc đến Tiếu Câm Vãn, nên đã khơi dậy nỗi đau trong lòng y.
Y có thừa nhận hay không, cũng không liên quan gì đến ta.
“Được rồi.” - Ta cất thuốc đi.
Y đã chỉnh đốn quần áo tươm tất, ta cho rằng y sẽ đến phòng của Tô Viễn U, nhưng y không làm vậy.
“Năm xưa, nếu không phải vì báo ơn, liệu nàng...có từng yêu trẫm chút nào hay không?”
Ta chưa bao giờ thấy Kỳ Dần suy đồi như vậy, y giống như một con gà trống bại trận.
Có vẻ như cú đấm của Nguỵ Như Sĩ đã tác động rất lớn đến y.
Ta giúp y cởi áo ngoài xuống, một đêm cuối cùng, ta hy vọng cả hai bọn ta có thể có những kỷ niệm đẹp về nhau.
“Kỳ Dần, thần thiếp yêu người.”
Câu nói này có mấy phần thật, mấy phần giả, chính ta cũng không rõ ràng.
Thậm chí ta cũng không biết mình có tình cảm gì với Kỳ Dần.
Nói không yêu, nhưng không chịu được khi nhìn thấy y bị thương.
Nói yêu, nhưng lại có thể bao dung để y thích nữ tử khác.
Thậm chí còn mong rằng y có thể hạnh phúc mỗi ngày bên nữ tử khác.