Chương 10 - Thời gian khó mà quay lại

Từ khi ta gả cho y, đã lâu y không gọi tên ta.

Khi ấy, dường như có cảm giác xuyên qua thời không, quay trở về thời điểm mà mối quan hệ giữa ta và y chưa trở nên cứng nhắc vì bị Thái Thượng Hoàng ép hôn.

Ta ngơ ngác, chỉ là trong chốc lát, Kỳ Dần đã bước tới trước mặt ta.

11.

“Chẳng phải nàng vừa than đói bụng sao? Đi ăn thôi.”

Kỳ Dần nói xong, nắm tay ta muốn kéo đi.

"Khoan đã, ta đã nói, ta muốn mượn nàng ấy một lát, không được ư?" - Thân thủ của Ngụy Như Sĩ cực nhanh, hắn đã chắn trước mặt Kỳ Dần.

Hai người họ đứng đối mặt dưới cây hoa mai, dòng người tới lui như nước thuỷ triều, khiến ta cảm thấy vô cùng ngượng ngùng.

Đột nhiên, ta nảy ra một ý tưởng, nhìn về phía Tô Viễn U: “Muội muội, phiền muội đi dùng bữa trước cùng tướng công của chúng ta, lát nữa ta sẽ đến ngay.”

Ta vừa dứt lời, Kỳ Dần nắm chặt tay ta hơn mấy phần: “Nàng chọn hắn?”

Cái gì gọi là ta chọn hắn?

Câu này nghe có vẻ hơi kỳ quặc?

Ta vỗ tay lên tay y, từ từ lấy tay y ra khỏi tay mình: “Thiếp chỉ đi trò chuyện với hắn một lát, sẽ quay lại ngay thôi.”

Nói xong, ta nắm lấy tay của Ngụy Như Sĩ đi nhanh, sợ tên này lại nói ra những lời không đáng tin cậy cỡ nào nữa.

“Ngươi đi nhanh như vậy làm gì? Ngươi nghĩ ta sợ hắn à? Mặc dù hắn là Hoàng đế, triều đình do hắn quản, nhưng giang hồ do ta quản!”

Ngụy Như Sĩ như một con chim sẻ, líu ríu không ngừng.

Ta thấy bên đường có bán đùi gà, liền lấy một cái nhét vào miệng hắn.

Trong nháy mắt yên tĩnh.

Ngụy Như Sĩ nhìn ta với ánh mắt đáng thương, ngoan ngoãn trả tiền.

Ta và hắn tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống, Ngụy Như Sĩ gọi cho ta một phần mì hoành thánh: “Chẳng phải ngươi đói à? Ăn đi.”

Ta rất thích ăn hoành thánh, cũng thích ăn mì nước, hai món này kết hợp lại là thứ ta thích nhất.

Ta húp một miếng lớn, quả nhiên đồ ăn ở quán nhỏ ngon hơn cả đồ ăn trong hoàng cung.

“Hắn vẫn chưa biết tình trạng trúng độc của ngươi sao?”

Ngụy Như Sĩ vốn cà lơ phất phơ, giờ phút này lộ vẻ mặt nghiêm nghị, biểu cảm nặng nề.

Ta gật đầu, tiếp tục ăn.

Nghe thấy hắn thở dài, ta ngẩng đầu nhìn hắn: “Có gì phải thở dài, ai mà không chết?”

Ngụy Như Sĩ không nói gì.

Ta ăn thêm một viên hoành thánh, rồi lại nhìn hắn, thấy mắt hắn đã ửng đỏ.

Ngay lập tức, ta không thể nuốt trôi viên hoành thánh.

“Ngụy Như Sĩ, không phải đã nói rồi sao? Những ngày tiếp theo, ngươi phải ở bên ta vui vẻ, ta không muốn chết trong sự u sầu đâu.”

Ngụy Như Sĩ vẫn nhìn chằm chằm vào ta như cũ, không lên tiếng.

Hồi lâu sau, hắn đột nhiên đứng dậy quay lưng đi.

Ta rõ ràng thấy bả vai hắn đang run rẩy.

Thực ra ta cũng sợ chết.

Nhiều người sẽ nghĩ rằng, nếu không có phụ mẫu, không có con cái, không có bất cứ điều gì khiến mình phải lo lắng, thì cái chết là một chuyện rất đơn giản, không có gì đáng sợ.

Thực tế không phải vậy.

Khi ngươi đứng bên vách núi cao ngàn trượng, phản ứng đầu tiên trong đầu chúng ta là thật đáng sợ, chân mềm nhũn, không thể rơi xuống.

Chứ không phải nếu như ta rơi xuống, gia đình ta phải làm sao?

Khi ngươi chìm trong biển sâu vô tận, phản ứng đầu tiên sẽ là không ngừng vùng vẫy, muốn rời khỏi đó, muốn kêu cứu.

Chứ không phải nếu ta chết đuối, gia đình ta phải làm sao?

Tình huống bất ngờ, phản ứng đầu tiên chỉ có bản thân, đó là lẽ thường tình trên đời.

Bởi vì từng gần gũi với cái chết, nên mới sợ cái chết.

Tại sao hầu hết những người sống sót sau tai nạn đều sợ chết, lý do nằm ở đây.

Ta cũng thuộc về số đông đó.

Nhưng vì cái chết đã đến, ta chỉ có thể điều chỉnh tâm trạng để tiếp nhận nó một cách bình thản.

Dù sao cái mạng này của ta có thể sống đến hiện tại dã là kỳ tích.

Năm xưa, ta bị trúng độc trong quá trình hành động, cơ bản không còn khả năng sống sót.

Chính Thái Thượng Hoàng đã tìm được vị thần y nổi danh nhất giang hồ, Ngụy Thiên Cương.

Truyền thuyết nói rằng ông ấy có thể hồi sinh từ cõi chết.