Chương 7 - Thnah Xuân Năm Ấy
Hai năm sau, tôi đỗ vào trường đại học trong tỉnh, chuyên ngành Báo chí.
Ngày tôi nhận được giấy báo trúng tuyển, cô Khương gọi điện chúc mừng:
"Vy, em làm được rồi! Cô rất tự hào về em."
Bố mẹ tôi cũng tràn ngập hạnh phúc. Họ không chỉ mua thêm một căn nhà nhỏ ở thị trấn, mà còn sắm được một chiếc xe tải mới phục vụ cho việc kinh doanh.
Một ngày nọ, tôi nhận được lời mời kết bạn trên WeChat từ Minh Thư – cô bạn cũ từng khích lệ tôi tỏ tình với Vũ Nam, sau đó lại quay lưng khi tôi bị cô lập.
Tin nhắn đầu tiên của cô ấy gửi đến:
"Vy, cậu dạo này thế nào? Nghe nói cậu thi đậu trường đại học 211, ngưỡng mộ thật đấy. Còn tớ… chỉ vào được một trường cao đẳng thôi."
Tôi hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn trả lời xã giao:
"Cũng bình thường thôi. Còn cậu, cố gắng học tốt nhé."
Cô ấy không dừng lại:
"Cậu biết không? Sau khi cậu chuyển trường, lớp mình loạn lắm. Những ai gia cảnh không tốt đều bị bắt nạt, kể cả tớ cũng không thoát."
Tôi im lặng, chỉ nhìn dòng tin nhắn tiếp theo xuất hiện trên màn hình.
"Vy, tớ thật sự rất hối hận. Năm đó, tớ đã không giúp cậu. Lúc cậu bị bọn họ bắt nạt, tớ chỉ đứng nhìn. Tớ thật sự xin lỗi."
Minh Thư tiếp tục kể:
"Vũ Nam thi vào một trường đại học bình thường thôi, chẳng bằng cậu đâu."
Cô ấy gửi kèm một ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện trong nhóm lớp cũ.
Có người tag tên Vũ Nam, hỏi anh ta:
"Này Nam, nghe nói Hà Vy thi được trường 211, cậu có hối hận không?"
Câu trả lời của anh ta là bốn chữ lạnh lùng: "Có mắt như mù."
Minh Thư hỏi tôi:
"Vy, nếu một ngày nào đó, Vũ Nam theo đuổi cậu, cậu có đồng ý không?"
Tôi bật cười, tiếng cười vang lên giữa căn phòng nhỏ:
"Ha ha ha... chắc chắn là không rồi."
Minh Thư tò mò:
"Tại sao? Cậu từng thích anh ấy mà."
Tôi nhẹ nhàng đáp lại, ánh mắt nhìn xa xăm qua ô cửa sổ:
"Vì chỉ có những kẻ khờ dại mới rơi vào tình yêu."
Người khôn ngoan thì không sa vào lưới tình. Nhưng liệu mấy ai thực sự khôn ngoan trước trái tim mình?
Người khôn ngoan thì không sa vào lưới tình.
Tôi tự nhủ câu này bao nhiêu lần rồi? Cũng không đếm được.
Hồi cấp ba, tôi từng thích một người. Thích đến ngốc nghếch, đến ngu muội. Nhưng thứ tôi nhận lại không phải là nụ cười đáp lại, mà là ánh mắt khinh khỉnh và những vết thương chẳng bao giờ lành.
Tôi còn nhớ rõ ngày thi đại học, khi tôi phải vào viện khám vì cơn đau bụng không dứt.
Bác sĩ nhìn vào màn hình siêu âm, chỉ vào những chấm trắng nhỏ li ti, hỏi:
Ở đây cháu từng bị thương hay sinh bệnh gì à?
Tôi im lặng, cố nuốt nước bọt để trả lời:
Dạ, từng bị đánh.
Ông khẽ thở dài, ánh mắt thoáng qua chút thương hại.
Lúc đó chắc đau lắm nhỉ?
Tôi cười nhạt, chẳng muốn giải thích thêm. Đau ư? Đau chứ. Đau đến mức cả cơ thể tôi vẫn không quên được, thời gian cũng chẳng thể xóa nhòa.
Tôi sống tiếp, qua những năm tháng đại học một cách yên ắng.
Khi người khác yêu đương, chơi game hay tụ tập bạn bè, tôi chọn ngồi trong thư viện.
Mẹ tôi hay bảo:
Muốn gả cho hoàng tử, trước tiên phải thành công chúa.
Nhưng tôi không cần hoàng tử. Tôi chỉ cần bản thân đủ mạnh mẽ để trở thành nữ hoàng của chính mình.
Sau khi tốt nghiệp, tôi quyết định ở lại thành phố lớn. Tìm được việc làm ở một tòa soạn báo không dễ, nhưng tôi đã làm được. Một năm sau, tôi trở thành cây bút chính cho ban tin tức xã hội.
Những ngày tháng đó, tôi nghĩ mình đã ổn. Cuộc sống đều đặn như một nhịp thở chậm rãi. Gia đình tôi cũng dần khấm khá. Mẹ tôi không còn ném khay inox mỗi khi tức giận nữa. Giờ bà có thể ném bất cứ thứ gì mà không thấy tiếc của.
Sinh nhật 24 tuổi, tôi được tặng một chiếc xe trị giá hơn 2 triệu tệ. Nhưng tôi vẫn chọn lái chiếc xe điện nhỏ để đi làm, còn chiếc xe đắt tiền kia thì phủ bụi trong bãi đậu xe.
Tôi nghĩ, cuộc đời như vậy là đủ rồi. Không cần thêm điều gì khác. Cho đến khi…