Chương 31 - Thiên Kim Tướng Phủ Và Nữ Tướng Biên Quan Hoán Đổi Thân Xác Rồi!

Vì vậy, ta hỏi hắn: "Sao thế, chuyện đã đến nước này, tướng quân vẫn không muốn hòa ly với ta sao?"

Ta cho rằng, sau khi biết ta biết được những chuyện đã qua, Tống Địch sẽ ít nhiều cảm thấy xấu hổ.

Hoặc là, hắn sẽ biết khó mà lui.

Nhưng không ngờ, đối phương chỉ lắc đầu chán nản:

"Thanh Thanh, hồn ma đó không liên quan gì đến ta, cho nên muốn hòa ly cũng được thôi."

"Nhưng nàng là thê tử của ta, chúng ta khăng khít từ thời thiếu niên, sao nàng nỡ lòng bỏ ta?"

Ta lắc đầu.

Hứa Kiều Đồng đã nói gì ấy nhỉ?

Cái tên chó má Tống Địch này, e là không cứu được rồi.

Hắn không biết suy nghĩ trong lòng ta, còn cố gắng thuyết phục ta: "Mẫu thân đã từng nói nhiều lần, thiếp thất chỉ là thứ để hầu hạ người ta thôi, nàng không sinh được con, Thanh Thanh vừa vặn có thể sinh cho nàng một đứa con, chỉ cần nàng không vừa ý, có thể đuổi nàng đi bất cứ lúc nào!"

40

Như vậy có thể thấy được, Hứa Kiều Đồng lương thiện thế nào.

Khi nàng ở trong thân thể ta, chắc Tống Địch đã không ít lần nói những lời này với nàng.

Thật khó khăn cho nàng khi phải nhịn cơn giận xuống, không lập tức cầm roi quất hắn.

"Tướng quân có còn nhớ, lão phu nhân đã nói những lời này vào lúc nào không?" Ta hỏi Tống Địch.

Hắn cứng họng.

Không phải vì hắn không nhớ ra, ngược lại, chính là vì hắn nhớ ra.

Những lời này là mẹ Tống Địch nói vào lúc Tống Địch và ta mới cưới nhau không lâu.

Mẹ Tống Địch không thích ta.

Vì vậy, sau khi ta và Tống Địch mới cưới không lâu, mẹ hắn đã vội vàng nhét người vào phòng của Tống Địch.

Lúc đầu, chỉ là nhét cho Tống Địch vài nha hoàn xinh đẹp.

Nhưng lúc đó chính là thời điểm tình cảm của chúng ta tốt nhất, ngay cả khi các nha hoàn nhận lệnh của mẹ Tống Địch, trăm phương ngàn kế quyến rũ Tống Địch, Tống Địch vẫn không hề lay động.

Thậm chí để lấy lòng ta, hắn đã bán hết những nha hoàn đó.

Mẹ Tống Địch mất mặt, liền gọi ta và Tống Địch đến trước mặt bà ta.

Dứt khoát nói thẳng ra là muốn đưa cho Tống Địch một thiếp thất.

Trưởng bối ban cho, không thể từ chối.

Nhưng khi thiếp thất xinh đẹp kia xuất hiện một cách kiều diễm...

Người đầu tiên đứng ra phản đối, lại chính là Tống Địch.

Hắn cắn răng không chịu nạp thiếp.

Mẫu thân Tống Địch liền nói ra câu "Thiếp thất chỉ là một thứ đồ chơi."

Lúc đó Tống Địch đã trả lời thế nào?

"Ta và nương tử ân ái mặn nồng, cho dù là đồ chơi, cũng không thể chen chân thêm người thứ ba."

"Huống hồ, nàng ta là một thứ đồ chơi sao? Nàng ta biết cử động, biết suy nghĩ. Sẽ vì không được sủng ái mà oán trách, sẽ vì tình cảm không cân xứng mà ghen tuông, cũng sẽ vì thân phận thấp hèn mà đau lòng."

"Ta đã có người mình thích, sẽ không phụ lòng người trong lòng của ta, càng không phụ nàng!"

Lời như vẫn đang còn văng vẳng bên tai.

Ta hỏi Tống Địch: "Lưu Thanh Thanh là ân nhân hay là đồ vật? Nàng ta sẽ oán trách không? Sẽ ghen tuông không? Sẽ đau lòng không?"

"Ngươi chẳng lẽ không có một chút tình cảm nào với nàng ta sao?"

41

Cổng thành, bên bờ xuân trì.

Liễu mới chưa mọc, người tiễn biệt dừng chân bên đình.

Vừa rồi Tống Địch làm ầm ĩ không nhỏ.

Những người đi đường thấy chúng ta đối đầu ở đây, đều dừng chân đứng xem.

Ta thở dài, khuyên hắn: "Ta khuyên Tống tướng quân mau chóng quay về đi. Đứng ở cổng thành cầm cung chặn người, sợ một lát nữa sẽ có lính canh đến hỏi thăm đấy."

Tống Địch không từ bỏ ý định, muốn đến nắm tay ta: "Nàng đi cùng ta."

Ta lùi lại một bước.

"Hành động của Tống tướng quân hôm nay, đài ngự sử chắc chắn sẽ luận tội. Tống tướng quân chẳng lẽ còn muốn sai lầm chồng chất sai lầm, tự ý giam giữ nữ nhi của quan lại triều đình sao?"

Hắn buông thõng tay xuống: "Thanh Thanh... Trong lòng ta, chẳng lẽ nàng còn không bằng quan vị sao?"

Vẻ mặt như vậy, giống như ta đã phụ hắn.

"Ta đuổi Lưu Thanh Thanh đi, chỉ một lần này thôi, sau này ta chỉ có một mình nàng, có được không?"

"Đừng như vậy, ta sợ sẽ làm khổ ngươi." Ta nói.

Chỉ một lần này thôi, chỉ có một mình ta thì sao, giữ lại để làm một đôi oan gia sao?

Nhìn dáng vẻ của hắn giống như bị ta làm tổn thương nặng nề lắm.

Hắn mà cũng có thể bị tổn thương sao?

Ta chỉ nhắc lại những chuyện hắn đã làm, những lời hắn đã nói thôi mà.

42

Thực ra ta không hiểu lắm, tại sao Tống Địch lại trở nên như thế này.

Ta và hắn quen nhau từ thuở thiếu thời.

Gia giáo nhà ta rất nghiêm, trước khi thành thân với hắn, chỉ vì nhận một con búp bê của hắn, ta đã bị cha mẹ phạt quỳ ở từ đường.

Nhưng hắn nói hắn thích ta.

Sau đó chúng ta tình cờ gặp nhau ở hội đèn, lúc đi lướt qua nhau, ta và hắn đều không nói chuyện.