Chương 5 - Thiên Kim Tán Tận
13.
Hồi cung chưa được mấy ngày, liền nhận được thư từ phủ Tể tướng, nói rằng Tô Bái Bái đã bị đưa về quê.
Ta biết rất rõ rằng Tô Bái Bái không bao giờ có thể là một người chịu phục tùng như vậy.
Nàng ta luôn cho rằng vì nàng ta là một người xuyên không tới đây nên mọi người nên cúi đầu trước nàng ta, tất cả đàn ông sẽ thích nàng ta và tất cả phụ nữ sẽ ghen tị với nàng ta.
Thật đáng tiếc.
Nàng ta có tất cả các kỹ năng, nhưng không có bộ não.
Còn chưa kịp đợi Tô Bái Bái lần nữa làm loạn, ta đã bị Từ Cẩn Ngôn chặn lại.
Vào Lễ hội đèn lồng, ta đã lẻn ra khỏi cung điện cùng với những người trong cung.
Ngày xưa ta thường theo các ca ca trong Phủ Tể tướng ra đường chơi trong tiết trời này rất sôi động.
Chơi đùa một lúc, ta nhận ra rằng ở ngoài quá lâu cũng không hợp quy củ, nên ta vội vàng muốn hồi cung.
“Công chúa.”
Chiếc xe ngựa bị chặn lại.
Từ Cẩn Ngôn xuất hiện trước mặt ta.
Ta cau mày.
“Công chúa đi ra ngoài không an toàn. Cho phép thần đi cùng công chúa để bảo vệ công chúa thì sao ạ?”
“Bổn cung muốn hồi cung, không cần Từ tướng quân bảo vệ.”
“Vậy thần sẽ hộ tống công chúa về cung.” Từ Cẩn Ngôn không biết xấu hổ nói.
Ta không muốn bị đám người trong triều bàn tán chuyện gì với hắn.
Ta vốn là lẻn ra ngoài, nhưng nếu bị phát hiện, ta lén lút rời khỏi cung, tuy rằng phụ hoàng rất sủng ái ta, nhưng ta cũng biết rất rõ, làm bạn với vua giống như làm bạn với hổ, tuyệt đối không thể vì được nuông chiều mà kiêu ngạo.
Hết cách rồi, chỉ đành để Từ Cẩn Ngôn âm thầm đi theo đến hết chặng đường vậy.
Ta cũng biết hắn có ý đồ xấu.
Trong khoảng thời gian này, hôn nhân của hắn lần lượt ta/n v/ỡ, cho dù Tô Tể tướng không ngần ngại xúc phạm danh tiếng của Tô Bái Bái, tuyên bố ra bên ngoài đó là lỗi của Tô Bái Bái, nhưng Từ Cẩn Ngôn vẫn cảm thấy rất mất mặt.
Làm sao mà hắn có thể nuốt được cơn tức này? !
Hơn nữa nói cho cùng, mặc dù Từ Cẩn Ngôn thực sự bị Tô Bái Bái thu hút, nhưng điều kiện tiên quyết là Tô Bái Bái là con gái ruột của Phủ Tể tướng, còn ta thì không phải, hẳn chẳng qua chỉ là chê nghèo yêu giàu, cảm thấy ta không xứng với hắn.
Bây giờ biết ta là công chúa, hắn lại bị Tô Bái Bái từ chối hôn sự nữa, hắn muốn lấy lại thể diện, đương nhiên lựa chọn đầu tiên của hắn là ở bên ta một lần nữa, không những hắn có thể cưới công chúa mà còn có thể khiến ta thích hắn lần nữa, trên mặt hắn lập tức lại có ánh sáng.
Ta không lên tiếng để hắn đưa ta đi cả một chặng đường.
Mới đi được nửa đường, một thích khách bất ngờ xuất hiện.
Từ Cẩn Ngôn liều mạng bảo vệ ta và bị thương, hắn dẫn ta trốn thoát, cuối cùng trú ẩn trong một ngôi chùa đổ nát.
“Công chúa, người không sao chứ?” Từ Cẩn Ngôn lo lắng hỏi tôi.
Còn chơi trò đóng vai anh hùng cứu mỹ nhân nữa à? !
Hắn tưởng ta còn là cô nương không biết thế sự năm đó, dễ lừa như vậy sao?
“Ta không sao, ngươi có sao không?” Tôi hỏi hắn.
“Thần… ah… “ Hắn kêu lên đau đớn.
Hắn trông có vẻ bị thương nặng.
“Thần ổn. Thần sẽ bảo vệ công chúa, ch*t cũng không từ.”
Ta mỉm cười nhẹ nhàng.
Ta nhìn thấy trong mắt Từ Cẩn Ngôn hiện lên một nụ cười ranh mãnh.
“Công chúa, chỗ vừa rồi của thần bị thương bởi thanh ki/ếm kia đâ/m hình như có chất độ/c. Công chúa, người có thể cởi quần áo của thần ra để ép chất đ/ộc ra được không?”
“Được.”
Đây chính là mục đích của hắn, sau khi ta cởi cho hắn, nhất định sẽ có người đến cứu chúng ta, sau đó sẽ có người nhìn thấy dáng vẻ nam nữ thụ thụ bất thân của chúng ta, tiếp đó hắn sẽ chịu trách nhiệm về sự trong sạch của ta, thỉnh cầu hoàng thượng lần nữa ban hôn.
14.
Sự tính toán như ý này cũng thật tốt.
Điều mà hắn không biết là, trọng sinh một kiếp mới, ta sớm đã nhìn thấy rõ bộ mặt thật của hắn và đã chuẩn bị đề phòng đầy đủ.
Khoảnh khắc ta đến gần Từ Cẩn Ngôn.
Đột nhiên có nhiều lính canh xông vào từ bên ngoài chùa.
Sắc mặt Từ Cẩn Ngôn đột nhiên thay đổi.
Có lẽ so với dự đoán của hắn sớm hơn một chút, đúng lúc hắn bất mãn, thì nhìn thấy mấy tên thíc/h khá/ch kia cùng nhau bị bắt.
Lúc này, Thái tử cũng từ bên ngoài bước vào.
Đây thực sự là những gì chúng ta sớm đã thiết lập.
Sau khi biết Từ Cẩn Ngôn hối lộ cung nhân bên cạnh mình, ta biết hắn sẽ làm gì đó với ta, cố ý ra ngoài đi dự Lễ hội đèn lồng, cố ý cho hắn cơ hội đến gần ta, cố ý chờ hắn tìm cái ch*t…
“Từ tiểu tướng quân, trên người thích khách này làm sao lại có lệnh bài Từ gia quân nhà ngươi?” Thái tử cười lạnh hỏi.
Từ Cẩn Ngôn không nói được lời nào.
Có lẽ hắn cũng không ngờ sẽ bị tính toán ngược lại, nên cũng không đưa ra quá nhiều yêu cầu đối với mấy tên thích khách kia.
Bây giờ thì bại lộ rồi.
“Người đâu, đưa Từ Cẩn Ngôn gia/m vào đạ/i la/o cho ta, chờ lệnh xét ph/ạt!” Thái tử ra lệnh.
Khi Từ Cẩn Ngôn phản ứng lại và cầu xin sự thương xót, hắn đã bị kéo đi một cách tà/n nh/ẫn.
Từ Cẩn Ngôn sau đó bị xử trả/m tội ch*t vì bất kính với công chúa.
Bởi vì nhà họ Từ đã có lập công, có vô số cống hiến nên thay vào đó đã bị đưa đến vùng biên cương và không thể trở lại triều đình.
Sau khi xử lý xong Từ Cẩn Ngôn, Tô Bái Bái liền hiện thân rồi.
D/ịch tả bất ngờ xuất hiện ở kinh thành, vô số người bị nôn mửa và tiêu chảy, người dân hoả/ng s/ợ.
Tất cả đại phu trong kinh thành đều ngơ ngác, thái y trong cung cũng không có cách nào chữa trị, ngay lúc hoàng thượng đang đau đầu tìm cách, Tô Bái Bái cũng xuất hiện rồi, nàng ta nói có thể chữa khỏi bệnh tả, nhưng nàng ta lại có một điều kiện: nàng ta muốn gả cho Thái tử, trở thành Thái tử phi.
Hoàng thượng bị Tô Bái Bái làm cho tức muốn ch*t, trước đó muốn ban hôn nàng ta cho Thái tử, nàng ta nhất quyết muốn gả cho Từ Cẩn Ngôn, còn nói rằng muốn một đời một kiếp một đôi, nhưng bây giờ nàng ta lại vô liêm sỉ muốn gả cho Thái tử.
Tất nhiên, Thái tử cũng không nguyện ý cưới một người man phụ như Tô Bái Bái.
Huynh ấy sinh ra trong một gia đình quyền quý, trong suy nghĩ của huynh ấy, thái tử phi được chọn phải là một tiểu thư quý nữ tri thư đạt lý, đoan trang, lễ độ, có thể xứng làm mẫu nghi thiên hạ.
Nếu cưới Tô Bái Bái, đó không phải là tự t/át vào mặt mình sao?
Huống chi Tô Bái Bái còn rêu rao muốn một đời một kiếp một đôi.
Thật sự là quá nực cười rồi.
Hoàng tộc cần nhất là, sinh con đẻ cái, nối dõi tông đường đời này qua đời khác.
Đây lại còn là một ngai vàng thực sự cần được kế thừa.
Trong lúc cả phụ hoàng và Thái tử đều đang tức giận và bế tắc vì điều kiện mà Tô Bái Bái đưa ra, tôi liền kịp thời đưa ra ý kiến: “Phụ hoàng, Thái tử ca ca, hiện tại bách tính đang kh/ốn cùng, là lúc nước s/ôi lửa bỏ/ng, thiên tử phải coi bách tính làm trọng, nếu không sẽ khó thuyết phục được dư luận và chiếm được cảm tình của mọi người.”
“Trẫm biết là như vậy, nhưng thật sự nuốt không trôi cục tức này.” Phụ hoàng làm sao có thể chịu đựng được việc bị Tô Bái Bái uy hiếp chứ.
“Đồng ý với Tô Bái Bái, cũng không có nghĩa là Thái tử ca ca nhất định phải cưới Tô Bái Bái.”
“Ta là Cửu Ngũ Chí Tôn, nói ra tự nhiên phải giữ lời!”
“Nhưng nếu Tô Bái Bái là người có lỗi trước thì sao?” Tôi hỏi ngược lại.
Phụ hoàng và Thái tử ca ca kinh ngạc nhìn tôi.
“Phụ hoàng đã từng nghĩ tới chưa, tại sao Tô Bái Bái lại khác với những nữ tử khác, miệng lại luôn nói những lời khó hiểu chứ? Điều quan trọng hơn là, tại sao khi nàng ta xuất hiện lại thường xuyên xuất hiện bệ/nh dị/ch và dịc/h tả. Thân phận của nàng ta chẳng phải rất khơi dậy sự nghi ngờ sao?” Ta nhắc nhở.
Phụ hoàng và Thái tử đương nhiên là long phượng trong muôn người, hiểu biết tài giỏi, nói chút là hiểu ngay lập tức.
15.
Phụ hoàng ngay lập tức đồng ý với điều kiện của Tô Bái Bái, hứa rằng chỉ cần nàng ta có thể chữa khỏi bệnh dị/ch t/ả, sẽ cho phép nàng ta thành hôn với Thái tử.
Tô Bái Bái có ngốc đến đâu, cũng biết lời Hoàng thượng nói ra chính là thánh chỉ, không được hối hận cũng không được kháng chỉ.
Nàng ta nhanh chóng viết đơn thuốc và chữa khỏi bệnh cho bách tính.
Chỉ một chốc, nàng ta phong nhã hào hoa, trở thành một thần y.
Nàng ta còn sắp gả vào Đông Cung và trở thành thái tử phi, đây quả thực là một phong cảnh vô tận, là cảnh tượng đáng ngưỡng mộ.
Tô Tể tướng và phu nhân đều sợ hãi trước tin Tô Bái Bái sắp gả vào Đông cung, vội vàng vào cung cầu xin ta tìm cách ngăn cản, họ không tin rằng Tô Bái Bái sẽ yên phận sau khi vào trong cung.
Ta an ủi họ, đương nhiên sẽ không tiết lộ kế hoạch của phụ hoàng và Thái tử.
Ba ngày trước đại hôn của Thái tử.
Trong dân chúng đột nhiên truyền ra tin đồn rằng Tô Bái Bái là một yêu nữ, nàng ta cư xử kỳ lạ, cái gọi là y thuật của nàng ta rõ ràng là yêu thuật, và kể từ khi nàng ta xuất hiện, khắp nơi đều xảy ra thảm họa thiên tai.
Trên thực tế, thảm hoạ và thiên tai xảy ra hàng năm, nhưng do giao thông đi lại bất tiện và thiếu thông tin ở nhiều nơi nên bách tính dân thường không biết.
Bây giờ, vì phóng đại một số sự thật, hoàng thượng và Thái tử đã cố tình để người ta truyền bá tin tức.
Chẳng bao lâu sau, danh tiếng của Tô Bái Bái giảm mạnh.
Ngày kết hôn, tất cả mọi người đều qu/ỳ xuống đất cầu xin Thái tử đừng cưới yêu nữ, yêu nữ sẽ làm loạn cả thiên hạ, họ còn xin hoàng thượng gi*t ch*t yêu nữ Tô Bái Bái này.
Tô Bái Bái làm sao có thể chịu đựng bị người ta nh/ục m/ạ như vậy chứ?
Nàng ta đang ngồi trên kiệu hoa, liền cởi khăn trùm đầu xuống và bắt đầu cãi vã với bách tính hai bên.
Một con chuột chù như vậy sao có thể làm sao có thể thanh nhã bước vào cửa lớn cung điện chứ, làm sao có thể làm mẫu nghi thiên hạ chứ, lại càng khiến người ta tin rằng nàng ta là một yêu nữ chuyên hại người trong thế gian.
Giữa lời kêu gọi của người dân, hoàng thượng và Thái tử đương nhiên có lý do bắt Tô Bái Bái lại.
Đương nhiên cũng không thật sự gi*t Tô Bái Bái, dù sao Tô Bái Bái vẫn là hữu dụng, nếu như một ngày nào đó lại xảy ra thảm hoạ thiên tai, y thuật của Tô Bái Bái vẫn có thể cứu người.
Nhưng chỉ là, nàng ta chỉ có thể cả đời ở trong đại lao, sống không bằng ch*t.
Hôm đó nắng chói chang, gió dịu dàng, ta đến đại lao gặp Tô Bái Bái.
Tô Bái Bái trong đại lao không an phận, đi/ên cu/ồng h/ét lên rằng nàng ta không phải yêu nữ, nàng ta đến từ tương lai, nàng ta thông minh hơn mọi người.
Nhưng càng như thế này thì mọi người lại càng cho rằng nàng ta không bình thường.
Ta nhìn dáng vẻ đầu cạo trọc lốc của nàng ta và mỉm cười một cách rõ ràng.
“Tô Mộ! Có phải là điều qu/ỷ q/uái do ngươi làm không? Tất cả đều là do ngươi làm đúng không?! Không ta không tin!” Tô Bái Bái không thể chấp nhận hoàn cảnh hiện tại của nàng ta. “Ta là người xuyên không tới đây, ta không thể nào đấu không lại ngươi.”
Ta cười lạnh: “Tô Bái Bái, ngươi còn không biết mình đã thua ở đâu sao, thật sự rất đáng thương.”
“Ngươi câm miệng! Chắc chắn ngươi cũng là người xuyên không tới đây phải không?” Tô Bái Bái muốn tìm một sự công bằng.
“Không phải.” Ta hồi đáp: “Ta chỉ là một người bình thường, được danh gia thế tộc nuôi dưỡng mười mấy năm, chỉ là một tiểu thư khuê các mà thôi.”
“Không thể nào!”
“Chỉ là, chỉ là một người phụ nữ xuyên không tới đây, không thể so sánh được đâu!”
“Tô Mộ, ngươi lừa gạt ta!”
“Hôm nay thời tiết bên ngoài rất đẹp, đáng tiếc là ngươi sẽ không bao giờ nhìn thấy nữa.” Ta phớt lờ sự tức giận của Tô Bái Bái, cố ý mỉm cười rất đẹp, “Hãy ăn đồ ăn trong đại lao của ngươi cả đời đi, người phụ nữ xuyên không.”
Nói xong những lời này, ta quay người bỏ đi.
“Đứng lại, không thể đi, thả ta ra, thả ta ra, ta sai rồi, ta biết ta sai rồi, Tô Mộ, cầu xin ngươi….a….” Tô Bái Bái ở phía sau, cu/ồng lo/ạn kêu lên.
Ta bước ra khỏi đại lao.
Nhìn bầu trời trong xanh trước mặt.
Cuối cùng cũng mỉm cười nhẹ nhõm.
Kiếp trước giống như là một giấc mộng vậy, cuộc đời của ta, bây giờ mới thực sự bắt đầu.
(Hoàn)
Hồi cung chưa được mấy ngày, liền nhận được thư từ phủ Tể tướng, nói rằng Tô Bái Bái đã bị đưa về quê.
Ta biết rất rõ rằng Tô Bái Bái không bao giờ có thể là một người chịu phục tùng như vậy.
Nàng ta luôn cho rằng vì nàng ta là một người xuyên không tới đây nên mọi người nên cúi đầu trước nàng ta, tất cả đàn ông sẽ thích nàng ta và tất cả phụ nữ sẽ ghen tị với nàng ta.
Thật đáng tiếc.
Nàng ta có tất cả các kỹ năng, nhưng không có bộ não.
Còn chưa kịp đợi Tô Bái Bái lần nữa làm loạn, ta đã bị Từ Cẩn Ngôn chặn lại.
Vào Lễ hội đèn lồng, ta đã lẻn ra khỏi cung điện cùng với những người trong cung.
Ngày xưa ta thường theo các ca ca trong Phủ Tể tướng ra đường chơi trong tiết trời này rất sôi động.
Chơi đùa một lúc, ta nhận ra rằng ở ngoài quá lâu cũng không hợp quy củ, nên ta vội vàng muốn hồi cung.
“Công chúa.”
Chiếc xe ngựa bị chặn lại.
Từ Cẩn Ngôn xuất hiện trước mặt ta.
Ta cau mày.
“Công chúa đi ra ngoài không an toàn. Cho phép thần đi cùng công chúa để bảo vệ công chúa thì sao ạ?”
“Bổn cung muốn hồi cung, không cần Từ tướng quân bảo vệ.”
“Vậy thần sẽ hộ tống công chúa về cung.” Từ Cẩn Ngôn không biết xấu hổ nói.
Ta không muốn bị đám người trong triều bàn tán chuyện gì với hắn.
Ta vốn là lẻn ra ngoài, nhưng nếu bị phát hiện, ta lén lút rời khỏi cung, tuy rằng phụ hoàng rất sủng ái ta, nhưng ta cũng biết rất rõ, làm bạn với vua giống như làm bạn với hổ, tuyệt đối không thể vì được nuông chiều mà kiêu ngạo.
Hết cách rồi, chỉ đành để Từ Cẩn Ngôn âm thầm đi theo đến hết chặng đường vậy.
Ta cũng biết hắn có ý đồ xấu.
Trong khoảng thời gian này, hôn nhân của hắn lần lượt ta/n v/ỡ, cho dù Tô Tể tướng không ngần ngại xúc phạm danh tiếng của Tô Bái Bái, tuyên bố ra bên ngoài đó là lỗi của Tô Bái Bái, nhưng Từ Cẩn Ngôn vẫn cảm thấy rất mất mặt.
Làm sao mà hắn có thể nuốt được cơn tức này? !
Hơn nữa nói cho cùng, mặc dù Từ Cẩn Ngôn thực sự bị Tô Bái Bái thu hút, nhưng điều kiện tiên quyết là Tô Bái Bái là con gái ruột của Phủ Tể tướng, còn ta thì không phải, hẳn chẳng qua chỉ là chê nghèo yêu giàu, cảm thấy ta không xứng với hắn.
Bây giờ biết ta là công chúa, hắn lại bị Tô Bái Bái từ chối hôn sự nữa, hắn muốn lấy lại thể diện, đương nhiên lựa chọn đầu tiên của hắn là ở bên ta một lần nữa, không những hắn có thể cưới công chúa mà còn có thể khiến ta thích hắn lần nữa, trên mặt hắn lập tức lại có ánh sáng.
Ta không lên tiếng để hắn đưa ta đi cả một chặng đường.
Mới đi được nửa đường, một thích khách bất ngờ xuất hiện.
Từ Cẩn Ngôn liều mạng bảo vệ ta và bị thương, hắn dẫn ta trốn thoát, cuối cùng trú ẩn trong một ngôi chùa đổ nát.
“Công chúa, người không sao chứ?” Từ Cẩn Ngôn lo lắng hỏi tôi.
Còn chơi trò đóng vai anh hùng cứu mỹ nhân nữa à? !
Hắn tưởng ta còn là cô nương không biết thế sự năm đó, dễ lừa như vậy sao?
“Ta không sao, ngươi có sao không?” Tôi hỏi hắn.
“Thần… ah… “ Hắn kêu lên đau đớn.
Hắn trông có vẻ bị thương nặng.
“Thần ổn. Thần sẽ bảo vệ công chúa, ch*t cũng không từ.”
Ta mỉm cười nhẹ nhàng.
Ta nhìn thấy trong mắt Từ Cẩn Ngôn hiện lên một nụ cười ranh mãnh.
“Công chúa, chỗ vừa rồi của thần bị thương bởi thanh ki/ếm kia đâ/m hình như có chất độ/c. Công chúa, người có thể cởi quần áo của thần ra để ép chất đ/ộc ra được không?”
“Được.”
Đây chính là mục đích của hắn, sau khi ta cởi cho hắn, nhất định sẽ có người đến cứu chúng ta, sau đó sẽ có người nhìn thấy dáng vẻ nam nữ thụ thụ bất thân của chúng ta, tiếp đó hắn sẽ chịu trách nhiệm về sự trong sạch của ta, thỉnh cầu hoàng thượng lần nữa ban hôn.
14.
Sự tính toán như ý này cũng thật tốt.
Điều mà hắn không biết là, trọng sinh một kiếp mới, ta sớm đã nhìn thấy rõ bộ mặt thật của hắn và đã chuẩn bị đề phòng đầy đủ.
Khoảnh khắc ta đến gần Từ Cẩn Ngôn.
Đột nhiên có nhiều lính canh xông vào từ bên ngoài chùa.
Sắc mặt Từ Cẩn Ngôn đột nhiên thay đổi.
Có lẽ so với dự đoán của hắn sớm hơn một chút, đúng lúc hắn bất mãn, thì nhìn thấy mấy tên thíc/h khá/ch kia cùng nhau bị bắt.
Lúc này, Thái tử cũng từ bên ngoài bước vào.
Đây thực sự là những gì chúng ta sớm đã thiết lập.
Sau khi biết Từ Cẩn Ngôn hối lộ cung nhân bên cạnh mình, ta biết hắn sẽ làm gì đó với ta, cố ý ra ngoài đi dự Lễ hội đèn lồng, cố ý cho hắn cơ hội đến gần ta, cố ý chờ hắn tìm cái ch*t…
“Từ tiểu tướng quân, trên người thích khách này làm sao lại có lệnh bài Từ gia quân nhà ngươi?” Thái tử cười lạnh hỏi.
Từ Cẩn Ngôn không nói được lời nào.
Có lẽ hắn cũng không ngờ sẽ bị tính toán ngược lại, nên cũng không đưa ra quá nhiều yêu cầu đối với mấy tên thích khách kia.
Bây giờ thì bại lộ rồi.
“Người đâu, đưa Từ Cẩn Ngôn gia/m vào đạ/i la/o cho ta, chờ lệnh xét ph/ạt!” Thái tử ra lệnh.
Khi Từ Cẩn Ngôn phản ứng lại và cầu xin sự thương xót, hắn đã bị kéo đi một cách tà/n nh/ẫn.
Từ Cẩn Ngôn sau đó bị xử trả/m tội ch*t vì bất kính với công chúa.
Bởi vì nhà họ Từ đã có lập công, có vô số cống hiến nên thay vào đó đã bị đưa đến vùng biên cương và không thể trở lại triều đình.
Sau khi xử lý xong Từ Cẩn Ngôn, Tô Bái Bái liền hiện thân rồi.
D/ịch tả bất ngờ xuất hiện ở kinh thành, vô số người bị nôn mửa và tiêu chảy, người dân hoả/ng s/ợ.
Tất cả đại phu trong kinh thành đều ngơ ngác, thái y trong cung cũng không có cách nào chữa trị, ngay lúc hoàng thượng đang đau đầu tìm cách, Tô Bái Bái cũng xuất hiện rồi, nàng ta nói có thể chữa khỏi bệnh tả, nhưng nàng ta lại có một điều kiện: nàng ta muốn gả cho Thái tử, trở thành Thái tử phi.
Hoàng thượng bị Tô Bái Bái làm cho tức muốn ch*t, trước đó muốn ban hôn nàng ta cho Thái tử, nàng ta nhất quyết muốn gả cho Từ Cẩn Ngôn, còn nói rằng muốn một đời một kiếp một đôi, nhưng bây giờ nàng ta lại vô liêm sỉ muốn gả cho Thái tử.
Tất nhiên, Thái tử cũng không nguyện ý cưới một người man phụ như Tô Bái Bái.
Huynh ấy sinh ra trong một gia đình quyền quý, trong suy nghĩ của huynh ấy, thái tử phi được chọn phải là một tiểu thư quý nữ tri thư đạt lý, đoan trang, lễ độ, có thể xứng làm mẫu nghi thiên hạ.
Nếu cưới Tô Bái Bái, đó không phải là tự t/át vào mặt mình sao?
Huống chi Tô Bái Bái còn rêu rao muốn một đời một kiếp một đôi.
Thật sự là quá nực cười rồi.
Hoàng tộc cần nhất là, sinh con đẻ cái, nối dõi tông đường đời này qua đời khác.
Đây lại còn là một ngai vàng thực sự cần được kế thừa.
Trong lúc cả phụ hoàng và Thái tử đều đang tức giận và bế tắc vì điều kiện mà Tô Bái Bái đưa ra, tôi liền kịp thời đưa ra ý kiến: “Phụ hoàng, Thái tử ca ca, hiện tại bách tính đang kh/ốn cùng, là lúc nước s/ôi lửa bỏ/ng, thiên tử phải coi bách tính làm trọng, nếu không sẽ khó thuyết phục được dư luận và chiếm được cảm tình của mọi người.”
“Trẫm biết là như vậy, nhưng thật sự nuốt không trôi cục tức này.” Phụ hoàng làm sao có thể chịu đựng được việc bị Tô Bái Bái uy hiếp chứ.
“Đồng ý với Tô Bái Bái, cũng không có nghĩa là Thái tử ca ca nhất định phải cưới Tô Bái Bái.”
“Ta là Cửu Ngũ Chí Tôn, nói ra tự nhiên phải giữ lời!”
“Nhưng nếu Tô Bái Bái là người có lỗi trước thì sao?” Tôi hỏi ngược lại.
Phụ hoàng và Thái tử ca ca kinh ngạc nhìn tôi.
“Phụ hoàng đã từng nghĩ tới chưa, tại sao Tô Bái Bái lại khác với những nữ tử khác, miệng lại luôn nói những lời khó hiểu chứ? Điều quan trọng hơn là, tại sao khi nàng ta xuất hiện lại thường xuyên xuất hiện bệ/nh dị/ch và dịc/h tả. Thân phận của nàng ta chẳng phải rất khơi dậy sự nghi ngờ sao?” Ta nhắc nhở.
Phụ hoàng và Thái tử đương nhiên là long phượng trong muôn người, hiểu biết tài giỏi, nói chút là hiểu ngay lập tức.
15.
Phụ hoàng ngay lập tức đồng ý với điều kiện của Tô Bái Bái, hứa rằng chỉ cần nàng ta có thể chữa khỏi bệnh dị/ch t/ả, sẽ cho phép nàng ta thành hôn với Thái tử.
Tô Bái Bái có ngốc đến đâu, cũng biết lời Hoàng thượng nói ra chính là thánh chỉ, không được hối hận cũng không được kháng chỉ.
Nàng ta nhanh chóng viết đơn thuốc và chữa khỏi bệnh cho bách tính.
Chỉ một chốc, nàng ta phong nhã hào hoa, trở thành một thần y.
Nàng ta còn sắp gả vào Đông Cung và trở thành thái tử phi, đây quả thực là một phong cảnh vô tận, là cảnh tượng đáng ngưỡng mộ.
Tô Tể tướng và phu nhân đều sợ hãi trước tin Tô Bái Bái sắp gả vào Đông cung, vội vàng vào cung cầu xin ta tìm cách ngăn cản, họ không tin rằng Tô Bái Bái sẽ yên phận sau khi vào trong cung.
Ta an ủi họ, đương nhiên sẽ không tiết lộ kế hoạch của phụ hoàng và Thái tử.
Ba ngày trước đại hôn của Thái tử.
Trong dân chúng đột nhiên truyền ra tin đồn rằng Tô Bái Bái là một yêu nữ, nàng ta cư xử kỳ lạ, cái gọi là y thuật của nàng ta rõ ràng là yêu thuật, và kể từ khi nàng ta xuất hiện, khắp nơi đều xảy ra thảm họa thiên tai.
Trên thực tế, thảm hoạ và thiên tai xảy ra hàng năm, nhưng do giao thông đi lại bất tiện và thiếu thông tin ở nhiều nơi nên bách tính dân thường không biết.
Bây giờ, vì phóng đại một số sự thật, hoàng thượng và Thái tử đã cố tình để người ta truyền bá tin tức.
Chẳng bao lâu sau, danh tiếng của Tô Bái Bái giảm mạnh.
Ngày kết hôn, tất cả mọi người đều qu/ỳ xuống đất cầu xin Thái tử đừng cưới yêu nữ, yêu nữ sẽ làm loạn cả thiên hạ, họ còn xin hoàng thượng gi*t ch*t yêu nữ Tô Bái Bái này.
Tô Bái Bái làm sao có thể chịu đựng bị người ta nh/ục m/ạ như vậy chứ?
Nàng ta đang ngồi trên kiệu hoa, liền cởi khăn trùm đầu xuống và bắt đầu cãi vã với bách tính hai bên.
Một con chuột chù như vậy sao có thể làm sao có thể thanh nhã bước vào cửa lớn cung điện chứ, làm sao có thể làm mẫu nghi thiên hạ chứ, lại càng khiến người ta tin rằng nàng ta là một yêu nữ chuyên hại người trong thế gian.
Giữa lời kêu gọi của người dân, hoàng thượng và Thái tử đương nhiên có lý do bắt Tô Bái Bái lại.
Đương nhiên cũng không thật sự gi*t Tô Bái Bái, dù sao Tô Bái Bái vẫn là hữu dụng, nếu như một ngày nào đó lại xảy ra thảm hoạ thiên tai, y thuật của Tô Bái Bái vẫn có thể cứu người.
Nhưng chỉ là, nàng ta chỉ có thể cả đời ở trong đại lao, sống không bằng ch*t.
Hôm đó nắng chói chang, gió dịu dàng, ta đến đại lao gặp Tô Bái Bái.
Tô Bái Bái trong đại lao không an phận, đi/ên cu/ồng h/ét lên rằng nàng ta không phải yêu nữ, nàng ta đến từ tương lai, nàng ta thông minh hơn mọi người.
Nhưng càng như thế này thì mọi người lại càng cho rằng nàng ta không bình thường.
Ta nhìn dáng vẻ đầu cạo trọc lốc của nàng ta và mỉm cười một cách rõ ràng.
“Tô Mộ! Có phải là điều qu/ỷ q/uái do ngươi làm không? Tất cả đều là do ngươi làm đúng không?! Không ta không tin!” Tô Bái Bái không thể chấp nhận hoàn cảnh hiện tại của nàng ta. “Ta là người xuyên không tới đây, ta không thể nào đấu không lại ngươi.”
Ta cười lạnh: “Tô Bái Bái, ngươi còn không biết mình đã thua ở đâu sao, thật sự rất đáng thương.”
“Ngươi câm miệng! Chắc chắn ngươi cũng là người xuyên không tới đây phải không?” Tô Bái Bái muốn tìm một sự công bằng.
“Không phải.” Ta hồi đáp: “Ta chỉ là một người bình thường, được danh gia thế tộc nuôi dưỡng mười mấy năm, chỉ là một tiểu thư khuê các mà thôi.”
“Không thể nào!”
“Chỉ là, chỉ là một người phụ nữ xuyên không tới đây, không thể so sánh được đâu!”
“Tô Mộ, ngươi lừa gạt ta!”
“Hôm nay thời tiết bên ngoài rất đẹp, đáng tiếc là ngươi sẽ không bao giờ nhìn thấy nữa.” Ta phớt lờ sự tức giận của Tô Bái Bái, cố ý mỉm cười rất đẹp, “Hãy ăn đồ ăn trong đại lao của ngươi cả đời đi, người phụ nữ xuyên không.”
Nói xong những lời này, ta quay người bỏ đi.
“Đứng lại, không thể đi, thả ta ra, thả ta ra, ta sai rồi, ta biết ta sai rồi, Tô Mộ, cầu xin ngươi….a….” Tô Bái Bái ở phía sau, cu/ồng lo/ạn kêu lên.
Ta bước ra khỏi đại lao.
Nhìn bầu trời trong xanh trước mặt.
Cuối cùng cũng mỉm cười nhẹ nhõm.
Kiếp trước giống như là một giấc mộng vậy, cuộc đời của ta, bây giờ mới thực sự bắt đầu.
(Hoàn)