Chương 3 - Thiên Đế Chặt Gẫy Sừng Ma Của Ta
3
Ta bị giam trong Ma Vực, đói đến cồn cào ruột gan.
Tỉnh Tử Yến hình như chỉ lo đánh nhau, quên mất ta chưa được ăn uống gì.
Ngày thứ mười không có một giọt nước, bỗng có người đi vào Ma Vực.
Ta hoa mắt chóng mặt, nằm bò ra lan can, nước miếng chảy ròng ròng.
“Huynh đệ, cho ta gặm chân phượng của huynh được không?”
Người nọ ngồi xổm xuống trước mặt tôi, đưa chân phượng vào, nâng cằm ta lên, bắt ta nhìn thẳng vào hắn.
Ta nhìn rõ người đến, là Tỉnh Tử Yến.
Chàng khoác trên mình bộ chiến giáp vảy bạc, bên má tuấn tú dính máu vàng.
Chân thân của chàng là Ô Long tộc, máu có màu vàng.
Điều này chứng tỏ chàng bị thương.
Lúc này, đáy mắt chàng tràn ngập vẻ lạnh lẽo, tàn khốc, sắc đen cuồn cuộn.
Khác hẳn với con rồng nhỏ mọn trong ký ức của tôi, chỉ vì một viên kẹo mà trở mặt.
Chàng thật sự đã thay đổi.
Mang theo vẻ tàn bạo và sát khí của Ma Quân.
Ta run lẩy bẩy, yếu ớt nói: “Tiểu nhân có mắt như mù, không biết là đại nhân, ta không ăn nữa.”
Tỉnh Tử Yến khẽ nhếch môi, vẻ mặt có chút chán ghét: “Cho ngươi một khắc, tắm rửa sạch sẽ rồi cút ra đây.”
Tôi được thả ra khỏi Ma Vực, lí nhí nói với chàng: “Ma Quân đại nhân, ma lực người truyền cho ta, ta vẫn chưa trả lại.”
Tỉnh Tử Yến cười một tiếng “Không cần nữa, thưởng cho ngươi đấy.”
Phải nói là nhờ có ma lực nuôi dưỡng, vết thương của ta đã đỡ hơn rất nhiều.
Chỉ không biết có ảnh hưởng gì đến Tỉnh Tử Yến không.
“Ma Quân đại nhân, người… thắng rồi chứ?”
“Ta đánh nhau có bao giờ thua đâu?”
“Ồ.”
Nhưng ta vẫn cảm thấy Tỉnh Tử Yến bị thương rất nặng.
Tay áo chàng đã bị máu nhuộm vàng.
“Đói không?” Tỉnh Tử Yến đột nhiên hỏi.
Ta gật đầu.
Tỉnh Tử Yến lại biến về bộ dạng nho nhã thường ngày “Đi, ta dẫn ngươi đến nhân gian ăn cơm.”
Nơi giao giới giữa Ma giới và nhân gian, ánh sáng trong vắt.
Gương mặt góc cạnh của Tỉnh Tử Yến trông có phần sắc bén, kim quan giữ mái tóc đen cao ngất, giống hệt những vị thiếu niên tướng quân tôi từng thấy trong tranh.
Một cảm xúc xao xuyến khó tả lặng lẽ nảy mầm trong lòng.
Ta bất giác đỏ mặt.
Chàng vừa hay nhìn sang, nhíu mày “Nhìn cái gì?”
Ta vội cúi đầu. “Ồ… không có gì.”
Hơi hung dữ.
Chàng dẫn ta đến một thị trấn nhỏ vùng biên giới.
Người xe tấp nập, hơi thở cuộc sống phả vào mặt.
Ở Thiên giới lâu quá, nhìn vật gì ta cũng thấy lạ.
Tỉnh Tử Yến cầm một chiếc ô trúc xanh, làn da trắng nõn như ngọc dưới tán ô, khiến các cô nàng đi đường cứ ngoái lại nhìn.
“Nghe nói canh dê ở đây ngon lắm.”
Chàng kéo ta đang mải nhìn kẹo hồ lô về, tự mình ngồi xuống trước một quán nhỏ, gọi một bát canh dê.
Ngẩng lên thấy ta vẫn đứng im, chàng nhíu mày: “Nghĩ gì thế?”
“Ta không ăn thịt dê” Ta lí nhí. “Hươu chúng tôi… không ăn thịt dê.”
Không phải ta làm mình làm mẩy, cũng không phải cố ý khiêu khích chàng.
Ta tưởng Tỉnh Tử Yến sẽ nổi giận, ai ngờ chàng chỉ ừ một tiếng, chẳng tỏ vẻ gì “Ta ăn.”
Ta bỗng nhớ đến hồi bé, cha mẹ hai nhà ngồi nói chuyện với nhau, bảo sẽ gả ta cho Tỉnh Tử Yến.
Lúc đó ta bĩu môi. “Hắn xấu xí.”
Nhưng giờ chàng nào có xấu xí, đẹp trai vô cùng.
Ta bỗng thấy nóng bừng mặt, chẳng biết nhìn đi đâu.
Tỉnh Tử Yến đặt xuống hai lạng bạc, đi ra kéo tay tôi “Ngươi muốn ăn gì?”
“Cỏ.”
“Ngươi dám nói lại lần nữa thử xem!”
Ta rụt cổ lại, dè dặt nói: “Cỏ, ta ăn cỏ.”
Dù Tỉnh Tử Yến không quay đầu lại, ta vẫn cảm nhận được sự im lặng của chàng.
Từ đầu đường đến cuối phố, cuối cùng cũng thấy một quán trọ bên đường có bán thức ăn gia súc.
Tỉnh Tử Yến do dự nhìn ta, ta vội nói: “Ta không kén chọn đâu, thật đấy.”
Thế là dưới ánh mắt kinh ngạc của người giữ ngựa, Tỉnh Tử Yến mua cho tôi một bó cỏ.
Trời sắp tối, Tỉnh Tử Yến cũng không định quay về, dẫn tôi vào nghỉ trọ ở quán trọ bên cạnh.
Chàng ra ngoài không mang tiền, lại còn bắt tôi trả.
Ta tiếc rẻ gọi một phòng, nói với chàng bằng giọng điệu như sắp bị ăn tươi nuốt sống: “Tôi ngủ dưới đất.”
Ai ngờ vừa vào phòng, chàng đã bắt đầu cởi đồ.
Ta sợ hãi che mắt lại. “Ngươi làm gì thế!”
Tỉnh Tử Yến có chút bất lực “Bị thương, thay thuốc cho ta.”
Ta hé mắt nhìn qua kẽ tay, thấy vết thương.
Từ sau lưng xéo xuống, kéo dài đến xương bả vai, rồi uốn lượn đến cánh tay, máu vàng cứ thế chảy xuống theo từng thớ cơ.
Ta sững sờ.
Ban ngày chàng cứ như không có việc gì, đau cũng không kêu lấy một tiếng sao?
Thay thuốc…
Ta đi đến phía sau Tỉnh Tử Yến, hít sâu một hơi, rồi ấn vào vai chàng, cúi xuống nhẹ nhàng liếm vết thương.
Máu màu vàng nhạt, không có mùi tanh, nhưng cũng chẳng ngon lành gì.
Tỉnh Tử Yến cứng đờ người, ma khí như bị thứ gì đó đè nén, trào ra từ từng thớ xương.
Chàng nghiến răng, giọng khàn khàn. “Lộc Bạch, ngươi đang làm gì?”
Ta ngơ ngác “Chữa thương mà.”
Nói rồi lại tiếp tục cắn vào vai chàng.
Tổ tiên chúng ta, từ xưa đến nay đều chữa thương cho nhau bằng cách liếm láp vết thương, liếm xong là khỏi rất nhanh.
Lúc này, Tỉnh Tử Yến quay đầu lại, bốn mắt nhìn nhau.
Đáy mắt hắn cuồn cuộn sắc đen, yết hầu chuyển động. “Đồ ngốc, buông ra, ngươi muốn liếm hết cả người ta à”.