Chương 3 - Theo Đuổi Tự Do

8.

Hội trường chìm vào yên lặng, sau đó bắt đầu ồn ào bàn tán.

Mọi người châu đầu kề tai thấp giọng bàn luận, tiếp đó là mấy phóng viên và blogger xuất hiện, hơn nữa còn càng ngày càng nhiều.

Bọn họ nâng cao điện thoại để livestream, cũng bắt đầu tùy tiện phỏng vấn nhân viên có mặt tại hội trường.

“Xin hỏi anh có biết rõ nội tình là như thế nào không?”

“Mọi người đánh giá như thế nào về hành động của quý công ty?”

“Bình thường công ty của mọi người có thường xuyên có hành động cạnh tranh không lành mạnh hay chèn ép nhân viên không?”

Ai đi đến đuổi là bọn họ sẽ chuyển ống kính về phía người đó, người bên ngoài cũng không dám tiến lên.

Từ tác phong làm việc của họ, tôi thấy được một bóng dáng quen thuộc.

Trương Ly.

Lần này là bữa tiệc liên hoan nội bộ, người có mặt cơ bản đều là nhân viên liên quan đến công ty, phải đưa ra thẻ làm việc mới có thể vào.

Trừ khi…

Trừ khi có người trong công ty làm giả thẻ nhân viên cho họ.

Chuyện này không cần nghĩ, đây là lí do Phương Mạn không chạy nữa.

Tôi nhìn về phía Cố Triển bên kia, anh vội vàng bảo vệ bố mẹ, người luôn có cảm xúc ổn định như anh lúc này lại có chút không kiềm chế được.

Tôi bước lên phía trước mấy bước, giật lấy điện thoại của một người gần đấy.

Thấy điện thoại bị ném xuống đất, anh ta lập tức nằm xuống: “Mau đến chụp đi, nhà tư bản lòng dạ độc ác đá//nh người!”

Mấy người còn lại lập tức chuyển ống kính về phía tôi.

Tôi không sợ hãi đối mặt với ống kính, cười lạnh nói: “Anh ta trộm ba trăm vạn của công ty, anh ta chia cho các anh được bao nhiêu?”

“Một vạn? Hai vạn? Tôi đoán… nhiều nhất cũng không quá năm vạn đâu nhỉ?”

Tôi giơ tay lên tính toán: “Kế này khá hay đấy, người cầm đầu trốn phía sau, chỉ cần bỏ ra chưa đến 10% đã đạt được mục đích, để lại mấy người làm dê thế tội, đúng là không lỗ xu nào.”

Mấy người họ nhìn nhau, dường như đã bị tôi thuyết phục.

“Có biết chúng tôi có thể kiện các người tội tổn hại uy tín doanh nghiệp, cho các anh đi ăn cơm nhà nước hai năm không?”

Một người khác vẫn mạnh miệng: “Các người làm giả số liệu, chúng tôi đã thấy bằng chứng rồi!”

Một người khác lại đột nhiên thốt lên: “Cmn! Thằng khốn Trương Ly kia cầm ba trăm vạn thật sao?”

Tôi nhíu mày, từ chối cho ý kiến.

“Chứng cứ mà các người này chỉ là mấy tờ giấy với một tập tài liệu thôi. Có tác dụng chứng minh được gì sao?”

“Vậy có phải tôi cũng có thể tùy tiện photoshop một bức ảnh rồi nói đây là bằng chứng chứng minh các người gi//ết người phóng hỏa không?”

Tôi cũng không tin mấy tên lưu manh này có năng lực đọc hiểu bảng báo cáo kinh doanh và số liệu chuyên nghiệp.

Quả nhiên tên đang cứng miệng cãi lại cũng bắt đầu sợ hãi.

Cho dù giải quyết kịp thời nhưng phần livestream kia vẫn gây một làn sóng lớn cho dư luận.

Có một số người cố ý biên tập lại video theo chiều hướng ác ý, cắt bỏ đoạn phản kích của tôi mà đăng lên trên mạng khiến một số cư dân mạng không hiểu rõ đầu đuôi đã đi công kích Phương thị và Cố thị.

Còn có người nhắc lại chuyện xưa ở quán cà phê: [Tôi biết nhà mấy người này, không chỉ áp bức nhân viên mà ngay cả con gái mình cũng ép buộc, thời đại nào rồi mà còn cấm cản con gái tự do yêu đương chứ]

[Trái tim nhà tư bản còn đen hơn cả than nữa!]

Bố tôi tức đến mức bệ//nh tim tái phát, đêm đó đã phải nhập viện theo dõi.

Nghe Cố Triển nói, chú Cố cũng không tốt hơn là bao, dì Cố đóng cửa lại là cãi nhau ầm ĩ với ông ấy, cũng may ông ấy đã tìm một chuyên gia đến nói đoạn video đó lợi dụng người có dáng người tương tự rồi dùng Al đổi mặt mà thôi.

Chứng cứ phạm tội của Trương Ly lại nhiều thêm một cái.

Nhưng cho dù như thế nào thì chúng tôi cũng đã bị ảnh hưởng, hạng mục đã trúng thầu cứ như vậy bị tạm dừng, chờ điều tra.

Phương Mạn đã chặn số điện thoại của chúng tôi, gọi thế nào cũng không được.

Tôi đoán cô ta đã lấy ba trăm vạn rồi cùng Trương Ly chơi trò mất tích.

Không sao, cô có kế Trương Lương, tôi cũng có mưu Hàn Tín.

Tôi biết Phương Mạn quan tâm nhất là gì.

Các người có video chứ gì, tôi cũng có!

9.

Tôi bỏ ra chút tiền thuê blogger lớn đăng đoạn video mấy người kia qu//ấy r//ối và đồng bọn Trương Ly đã khai anh ta ra lên mạng.

Độ nóng càng cao càng tốt, tôi thanh toán hết.

Ai mà không biết tạo dư luận đâu?

Trương Ly là lưu manh, chủ ý lấy tiền chắc chắn là của anh ta.

Tôi đoán, có lẽ anh ta nợ nần ở bên ngoài rồi chọc giận ai đấy nên mới tìm Phương Mạn đầu chỉ nghĩ đến yêu đương này để giải quyết.

Thời gian trước Trương Mạn ngoan ngoãn như vậy căn bản không phải là vì hứa hẹn với tôi mà là muốn chúng tôi lơ là.

Về phần tại sao lấy tiền rồi còn muốn kéo hai nhà Phương – Cố xuống… Trong lòng tôi có đáp án, nhưng tôi cũng không biết mình có đoán đúng không.

Sự phản kích của tôi nhanh chóng có tác dụng, không ngờ Phương Mạn lại chủ động về nhà.

Câu đầu tiên khi cô ta trở về không phải là quan tâm hỏi han b//ệnh của bố thế nào mà là khóc lóc cầu xin tôi buông tha cho Trương Ly.

Đúng là Trương Ly ở ngoài gây họa nên mới cần tiền.

Ngoài chuyện đó ra anh ta còn có rất nhiều rắc rối cần giải quyết.

Mấy đại ca kia sau khi biết anh ta phát tài sau một đêm thì lập tức truy tìm anh ta, bắt anh ta trả tiền.

Mấy người bạn gây chuyện của Trương Ly vẫn còn trong cục cảnh sát, Phương Mạn sợ tôi tiếp tục có thêm hành động khác như khởi tố Trương Ly hoặc trực tiếp tố cáo Trương Ly tội hành hung nên mới quay về nhà.

“Mẹ, chị, tất cả đều là lỗi của con, cầu xin hai người bỏ qua cho Trương Ly!”

Nước mắt cô ta không ngừng chảy xuống, dáng vẻ đáng thương vô cùng.

Rõ ràng mẹ tôi đã dao động, mặc dù bà vẫn trách mắng Phương Mạn nhưng vẫn lén lút quan sát phản ứng của tôi.

Tôi mím chặt môi, chỉ nói một câu: “Phương Mạn, bố vẫn còn nằm viện đấy.”

“Em mở miệng là xin tha cho Trương Ly, em không biết quan tâm bố lấy một câu sao?”

“Cho dù bỏ qua cho Trương Ly thì cũng phải là bố đồng ý, còn có nhà chú Cố nữa, nhà họ làm gì sai?”

Lúc này Phương Mạn mới ngẩng đầu lên, giờ phút này tôi thấy được sự hận thù trong mắt cô ta.

Cuối cùng vẫn đến rồi.

“Phương Đình, tôi biết ngay chị luôn giả vờ mà! Rõ ràng mẹ đã muốn tha thứ cho chúng tôi rồi, chị lại nhảy ra đóng vai sứ giả chính nghĩa cái gì chứ?”

“Nếu như không phải chị đăng những thứ kia lên mạng thì Trương Ly sẽ bị đá//nh đuổi đến mức nhà cũng không dám về như thế này sao?”

“Tiền công ty là do tôi lấy, ai làm người đó chịu! Dù sao tiền công ty cũng đều là của bố mẹ, còn không phải của nhà mình sao?”

Cô ta gào thét với tôi xong thì kéo tay mẹ, nước mắt nước mũi tèm lem quỳ xuống trước mặt bà.

“Mẹ, mẹ không hiểu rõ Trương Ly, anh ấy đối xử với con rất tốt, anh ấy tự mình xuống bếp nấu cơm cho con, khoai tay xào ớt sợi, cả cải trắng nữa, đúng rồi, anh ấy còn nấu cháo cho con nữa!”

“Thật ra anh ấy là người biết làm ăn, chỉ là không có tài chính mà thôi…”

“Mẹ, mẹ giúp con nói với bố và chú Cố đi mà, đừng làm khó Trương Ly nữa.”

“Đừng ép con phải hận mẹ…”

Nghe vậy, tôi đột nhiên bật cười: “Là đồ ăn nước Pháp không ngon hay em ăn tôm hùm nhiều quá mà mất não vậy?”

Người phụ nữ này đúng là hết thuốc cứu.

Phương Mạn lập tức trở mặt.

Nhưng người biết trở mặt không phải chỉ có mình cô ta, trước khi cô ta tiếp tục ăn nói lỗ mãng, tôi nhanh chóng nói trước.

Một câu của tôi không những khiến cô ta kinh ngạc mà ngay cả mẹ cũng ngẩn người.

“Mẹ, con cũng xin mẹ cho Mạn Mạn thêm một cơ hội nữa.” Vẻ mặt tôi vô cùng chân thành, ngữ điệu cũng vô cùng thành khẩn.

Mẹ tôi vốn đã mềm lòng, đến lúc đó bà đến cầu xin bố, chắc chắn bố cũng không đành lòng.

Nhưng tôi lại đưa ra điều kiện với bà.

“Để họ đứng ra xin lỗi rồi trả lại tiền là được, sau đó chúng ta sẽ bỏ qua cho Trương Ly.”

10.

Tiền đã bị Trương Ly tiêu gần hết, vẫn còn thiếu mấy chục ngàn nữa, cuối cùng vẫn là bố mẹ tôi hỗ trợ.

Mặc dù bố tôi bị cô ta chọc tức đến mất nửa cái mạng nhưng cũng không chịu được lời cầu xin của mẹ, hơn nữa còn lấy điều kiện là Phương Mạn và Trương Ly chia tay, lúc này ông mới đồng ý không truy cứu nữa.

Tôi thấy rất rõ ràng, trong lòng bố mẹ tôi, Phương Mạn vẫn luôn là công chúa nhỏ đơn thuần đáng yêu, bình thường cô ta gây rắc rối họ cũng không nỡ lòng trách móc nặng nề, một câu đừng ép con hận hai người của Phương Mạn cũng đủ để họ mềm lòng.

Nếu bây giờ vạch mặt Phương Mạn thì chỉ sợ cả đời bố mẹ tôi sẽ tiếc nuối, chi bằng cứ từ từ đi, đợi tôi lại cho thêm một kích nữa là mọi chuyện sẽ được giải quyết xong.

Phương Mạn không còn mặt mũi đến công ty, ngày nào cũng ở nhà.

Nhưng chứng cứ về Trương Ly vẫn còn trong tay tôi nên cô ta không dám làm bừa.

Cô ta tuyệt thực, mỗi ngày chỉ ăn một bữa cơm, không chải đầu không rửa mặt, ngày nào cũng tự nhốt mình trong phòng.

Cô ta dùng cách này để tuyên chiến với chúng tôi, nhưng cô ta không làm tổn thương được tôi, ngược lại chỉ làm tổn thương bố mẹ yêu thương cô ta.

Sức khỏe bố không còn tốt, tinh thần mẹ cũng không ổn, bà ấy áy náy hỏi tôi có thể giành thời gian và công sức đến công ty học việc không.

Tôi vui vẻ đồng ý.

Cố Triển hẹn tôi ăn cơm, mời tôi cùng đi lễ hội âm nhạc kia.

Tôi hỏi anh: “Không phải đây là lễ hội mà Phương Mạn muốn đi sao? Bây giờ em ấy đã về, anh không định hỏi em ấy sao?”

Anh lắc đầu: “Không cần, anh và em ấy cũng không phải người chung một con đường.”

Dứt lời anh ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng rực: “Anh rất thích tính cách của em, rất nghị lực.”

“Giống như ngày nhỏ bố mẹ anh hi vọng anh học âm nhạc, nhưng cuối cùng anh lại chạy đi kinh doanh.” Anh ngượng ngùng xoa phần tóc ngắn trước trán: “Em là người vừa thông minh lại còn vô cùng kiên trì, anh cảm thấy có càng nhiều chủ đề để nói với em hơn.”

Tôi cười: “Nhưng em không thích lễ hội âm nhạc.”

Anh lập tức hiểu ra, cũng bật cười nói: “Em thích đi đâu, anh đi với em.”

11.

Lúc tôi về nhà đã rất muộn, bố mẹ không có ở nhà.

Phương Mạn không bật đèn, cô ta ngồi xổm trước cửa phòng chờ tôi về.

“Về rồi sao?” Cô ta âm trầm nói: “Khu vui chơi vui chứ?”

“Ồ, em đã thấy vòng bạn bè của Cố Triển rồi sao?” Tôi vừa trả lời vừa treo quần áo lên.

“Em gái ở nhà sống không bằng ch//ết, chị gái lại ở ngoài vui vẻ với đàn ông.”

Tay tôi dừng lại.

“Đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì khác, dù sao tôi cũng không thích Cố Triển, một người đàn ông thật thà nhàm chán.”

“Mặc dù nhìn chị có vẻ thông minh nhưng thật ra lại ngu như heo vậy, bố mẹ chỉ đang lợi dụng chị để liên hôn với nhà họ Cố thôi! Có phải bọn họ còn cho chị đến công ty học tập không? Ha, chị đang đi lại con đường ngày xưa của tôi thôi.”

“Thật đáng buồn, không ngờ quân cờ kế tiếp lại là chị!”

Lúc này vẻ mặt của tôi chính là người già xem điện thoại trên tàu ngầm.

Cô ta đang nói nhảm cái gì vậy, công ty nhà tôi tôi không học thì còn trông chờ vào ai học?

Dù sao tôi đã học lên nhiều năm như vậy cũng không phải để đi thuê phòng rồi bỏ trốn với lưu manh.

Tôi mỉm cười hỏi cô ta: “Rốt cuộc em muốn nói gì đây, em gái thân yêu của chị?”

“Tôi chịu cái nhà này đủ rồi, các người dựa vào thân phận người thân mà ngăn cản tôi, bắt cóc tôi, ai cho mấy người cái quyền đó?”

“Chị bằng lòng làm quân cờ bị người khác sắp xếp là việc của chị, đừng phá hủy hạnh phúc cả đời của tôi!”

Cô ta lao đến nắm chặt tay tôi mà lắc, móng tay sắc nhọn đâm vào da thịt khiến tôi đau nhức.

Haiz, vẫn là kiểu cũ, thật mệt mỏi.

Một lúc sau.

“Mạn Mạn, nhìn em thế chị cũng mềm lòng. Vậy đi, nhân lúc bố mẹ không ở nhà, em lén trốn đi đi.”

“Cầm lấy ít tiền rồi cả quần áo nữa, có cần chị gọi xe giúp em không?”

Vẻ mặt Phương Mạn ngẩn ra.

Cô ta nhanh chóng nói: “Chị đừng có giả vờ làm người tốt, chứng cứ của Trương Ly vẫn còn ở chỗ chị, có phải chị muốn làm hại anh ấy không?”

“Chị có ý đó còn cần chờ đến ngày hôm nay sao?” Tôi ném di động và máy tính cho cô ta: “Em không yên tâm thì cứ xóa đi, chỉ là chị thấy tình cảm của em đối với Trương Ly quá sâu đậm, có lẽ chị và bố mẹ đã sai rồi.”

“Em cứ theo đuổi cuộc sống mà em muốn đi, chỉ cần em đừng hối hận là được.”

Cứ như vậy, tôi để Phương Mạn trốn đi trong đêm.