Chương 27 - THẾ XUÂN PHONG

2.

Gần đây, ta càng thêm chuyên tâm luyện tập bắn cung, mỗi ngày giương cung không dưới ngàn lần, mũi tên rơi vãi khắp sân. Các ca ca tò mò đứng phía sau khoanh tay nghị luận, không hiểu vì sao bỗng nhiên ta lại siêng năng đến vậy.

Kiếp trước, ngày Đại ca thành thân lại trùng với ngày quân đội thay phiên trấn thủ. Khi ấy phụ thân dẫn theo một đội binh mã xuất quan tuần tra, giữa đường vì cứu một đoàn thương nhân người Hồ mà rơi vào bẫy phục kích của lũ thổ phỉ. Dù phá vây thoát thân nhưng thương thế trí mạng, chẳng thể qua khỏi. Mẫu thân vì quá thương tâm mà bệnh tật khó dậy, cuối cùng cũng đi theo phụ thân.

Vì chuyện này mà Đại ca vừa thương tâm lại vừa canh cánh trong lòng, không sao đối diện được với đại tẩu. Mỗi khi nhìn nàng, huynh ấy liền nhớ đến bi kịch của song thân, thế nên mãi đến năm sáu năm sau khi thành thân mới có đứa con đầu lòng. Khi ấy ta đã nhập Đông cung được hai năm, Đại ca viết thư đến hỏi ta nên chọn lễ vật gì. Khi đó ta chẳng biết nên tặng gì cho phải. Vậy nên kiếp này, ta tự tay chế tác một khối ngọc như ý để bù đắp cho kiếp trước còn chưa kịp thành toàn.

Cũng mong rằng kiếp này, mọi người đều có thể được như ý nguyện, trọn vẹn vui vầy.

Nhị ca giúp ta nhặt những mũi tên rơi vãi khắp sân, Tam ca từ trên cây nhảy xuống, xoa đầu ta mà rằng: “Phong Nhi của chúng ta đâu cần ra chiến trường, hà tất phải khổ luyện như vậy?”

“Phải đấy, muội mà tiếp tục siêng năng thế này, chẳng mấy chốc sẽ vượt mặt các ca mất thôi.” Đại ca cười ha ha trêu chọc ta.

Ta chỉ cười, không đáp.

“Đại ca, đi thôi.” Tam ca cầm lấy kiếm và thương, chuẩn bị đến quân doanh. Đại ca gật đầu, nhấc chiếc khôi đồng rồi định bước đi.

“Đại ca,” ta tiến lên một bước, kéo vạt áo choàng của huynh ấy, đôi mắt long lanh mong chờ, “Muội cũng muốn đến quân doanh cùng các huynh.” Ta muốn đi xem, muốn đi tìm hiểu thêm.

Ta theo các huynh đến quân doanh, xem bọn họ huấn luyện binh sĩ, xem họ bài binh bố trận, xem họ diễn luyện chiến thuật trên sa bàn. Ta muốn biết, rốt cuộc là vì sao triều đình mãi chẳng chịu động binh đối đầu với đám người Đột Quyết mà chỉ một mực nhắm mắt làm ngơ trước dã tâm của chúng, tận lực trấn an, thậm chí để mặc chúng lớn mạnh tại Tây Vực, trở thành mối họa lớn nơi biên ải. Để rồi đến khi hai bên không thể không giao chiến, quân ta lại lâm vào thế bị động, liên tiếp bại lui, thậm chí còn phải dâng tấu xin cắt chín châu Yến Vân để cống nạp.

Lúc trở về, ta theo sau Đại ca, vừa ra khỏi quân doanh liền trông thấy một đội tân binh hành quân. Người cuối cùng trong hàng bước đi tập tễnh, dáng vẻ có chút kỳ lạ khiến ta bất giác quay đầu nhìn theo. Chỉ kịp thoáng thấy góc nghiêng gương mặt hắn, nhưng lại cảm thấy rất quen thuộc, nhất thời chẳng thể nhớ ra là ai.

Đại ca thấy ta nghi hoặc, liền cười bảo: “Năm nào cũng có tân binh bị chứng bàn chân bẹt như vậy, luyện thêm vài ngày là ổn thôi.”

Dù ta không nhớ ra nhưng vẫn gật đầu, tỏ ý đã hiểu.

Vừa ra khỏi quân doanh liền thấy một nữ tử đứng ở bên ngoài, đưa lưng về phía chúng ta, dường như đang đợi người nào đó. Ta vốn chẳng để tâm, nhưng đại ca vừa nhìn thấy bóng lưng nàng đã vô cùng vui vẻ, nhẹ nhàng bước đến vỗ lên vai nàng.

Nàng kinh ngạc ngoảnh đầu, trông thấy đại ca thì liền nở nụ cười ngọt ngào. Nàng đưa cho đại ca một đôi giày mới, đại ca giơ hai tay nhận lấy, xấu hổ đưa tay gãi gãi đầu.

Không biết hai người họ đang trò chuyện gì, chỉ thấy ánh chiều tà phủ lên họ một tầng ánh sáng ấm áp, tiếng cười lanh lảnh khẽ vang, những chiếc bóng trên mặt đất vì hoàng hôn buông xuống mà kéo dài ra, như thể bọn họ đang tựa vào nhau.

Ta cũng bất giác mỉm cười. Ta biết, chẳng mấy chốc nữa thôi, trong nhà sẽ lại có thêm một người.

Bữa tối, ta kể chuyện này với phụ mẫu. Phụ thân luôn nghiêm nghị cũng chỉ trầm ngâm vuốt cằm, bàn bạc với mẫu thân xem nên chọn ngày nào tốt để sang nhà nữ tử kia cầu thân. Mẫu thân vui đến nỗi khóe mắt cũng đong đầy ý cười, còn đang bàn luận sính lễ nên chuẩn bị như thế nào.

Các ca ca ồn ào trêu chọc Đại ca, khiến gương mặt vốn đã không quá trắng của huynh ấy đỏ đến mức gần như muốn nhỏ ra máu.

Thanh phong dìu nhẹ mang theo hương vị mùa hạ, tiếng cười vui vẻ vang vọng khắp đại trạch, cảnh sắc trước mắt là một mảnh an bình, tĩnh lặng mà ấm áp.

Đêm ấy, ta mơ thấy một người đang khóc lóc cầu xin ta đừng chết. Hắn nói là ta đã thay hắn chịu phạt, dạy hắn cưỡi ngựa, cùng hắn đi qua những đêm tối tịch mịch. Hắn nói là ta đã cùng hắn lớn lên, chờ hắn trở về, là thanh mai trúc mã của hắn, là một nửa mạng sống của hắn.

Hắn nói, ta là ánh trăng của hắn, là chốn về của hắn. Không có ta, hắn chẳng biết phải bước tiếp thế nào.

Trong mộng, ta thấy hắn ngồi ở vị trí cao, ngày đêm lao tâm khổ tứ trị quốc nhưng lại cô độc cả đời, đến cuối cùng vẫn không có một ai để bầu bạn. Hắn lao lực quá độ, bệnh nặng mà mất, kết thúc sinh mệnh trong một sơn động hoang vắng.

Ta đau lòng rơi lệ, khóc đến nỗi bừng tỉnh, vừa mở mắt liền thấy trường cung treo trên vách tường. Trong thoáng chốc, ta ngỡ mình vẫn còn trong mộng.

Ta bấm mạnh lên mu bàn tay—

“A—”

Cơn đau khiến ta hít vào một hơi lạnh, rốt cuộc cũng xác định đây là hiện thực.