Chương 5 - THẾ TỬ GIÚP TA BÁO THÙ
Tiệc Trung thu, Cố Vân Kỳ muốn lão phu nhân trao quyền quản gia cho Thẩm Gia Nhu.
Lão phu nhân không đồng ý, hai người xảy ra tranh chấp.
Thẩm Gia Nhu quản gia chính là lấy danh nghĩa của chính thất, không thể chấp nhận.
Lão phu nhân không muốn một thiếp thất giương nanh múa vuốt diễu võ giương oai trên đầu ta.
Cố Vân Kỳ trước mặt toàn bộ hạ nhân nói ta vô đức vô năng, không bằng Thẩm Gia Nhu thông minh săn sóc.
Linh Lung đau lòng thay cho ta, gấp đến độ phát khóc, “Cô gia, sao người có thể nói phu nhân của chúng ta như vậy.”
Cố Vân Kỳ trừng mắt: “Chẳng nhẽ ta nói sai?”
Thẩm Gia Nhu đứng ra đóng vai người tốt: “Phu quân, chàng đừng tức giận, quyền quản gia cứ để cho tỷ tỷ.”
Ta hướng lão phu nhân thỉnh tội: “Thân thể con có bệnh, không quản được gia, mẫu thân vẫn đem quyền quản gia trao cho muội muội đi.”
Ngày hôm sau, Thẩm Gia Nhu như ý nguyện nắm được quyền quản gia của Cố phủ.
Nàng vừa nắm quyền đã lấy cớ người không đủ, điều hết nha hoàn bà tử trong viện ta đi, chỉ còn lại ba nha hoàn hồi môn ở lại hầu hạ ta.
Trước kia ta để Thẩm Gia Nhu ăn chay mấy tháng, nàng ta ghi hận trong lòng, cũng không cho ta một chút thức ăn mặn nào.
Không tới nửa tháng, ta đã gầy đi một vòng.
Đáng thương Linh Lung các nàng cùng ta chịu khổ chịu tội, bị người ta xem thường.
Cuối tháng Mười, Cố Vân Kỳ lại bước vào viện của ta.
Lúc trước hắn tặng cho ta một cây phù dung, ta hàng ngày tưới nước chăm bón, lúc này vừa tầm ra hoa.
Cố Vân Kỳ nhìn thấy, thất thần một lát.
Chờ ta đến gần, hắn lại khôi phục thần sắc chán ghét.
“Ngươi quay về Thẩm gia đi.” Hắn từ trong tay áo lấy ra một phong thư: “Ta với ngươi đều chán ghét nhau, không bằng hoà ly. Ngày sau, cầu về cầu, đường về đường.”
À, thì ra là chê ta cản trở con đường của người khác.
Thẩm Gia Nhu muốn làm chính thê, ta không thể ở lại Cố phủ.
Nhưng ta không muốn thành toàn cho bọn họ.
“Hôn sự này là Bệ hạ ban cho, cho dù Thế tử muốn hoà ly, cũng phải đi thỉnh Bệ hạ một lần nữa ban xuống thánh chỉ.”
7
Ta kiên quyết nói, Cố Vân Kỳ từ chối cho ý kiến.
“Vì sao không chịu hoà ly? Không muốn rời đi sao?” Khuôn mặt hắn lộ vẻ nghi hoặc, lại có chút chờ mong.
Ta nói: “Đúng vậy, thiếp không muốn. Thiếp luyến tiếc quyền lực của Thế tử phu nhân, luyến tiếc Thế tử tuấn mĩ vô song. Đáp án này, Thế tử vừa lòng chưa?”
Cố Vân Kỳ giương mắt, lại như đang liếc mắt nhìn nút thắt đồng tâm treo ở góc giường trong đêm tân hôn, “Ta hiểu rồi.”
Ta không biết, hắn hiểu cái gì.
Nhưng ta hiểu được trái tim mình.
Ta yêu Cố Vân Kỳ, tất cả những đau lòng cùng cảm giác mờ mịt kia chính là tình yêu.
Ta hi vọng hắn đối đãi với ta như trước kia, trong mắt chỉ có mình ta, cho nên mới đau khổ.
Cho nên, không thể hoà ly.
Đúng là, mua dây buộc mình.
Mấy ngày kế tiếp, Cố Vân Kỳ vẫn như cũ lãnh đạm với ta.
Lão phu nhân lên chùa tĩnh dưỡng, Thẩm Gia Nhu ở trong phủ đúng là một tay che trời, thường sẽ ở trước mặt ta lắc lư uốn éo, khoe Cố Vân Kỳ mua cho nàng ta son môi phấn nước, vàng ngọc trang sức.
Không lâu sau đó, Thẩm Gia Nhu có thai, Cố Vân Kỳ coi nàng ta như bảo bối, hận không thể lập điện thờ cho nàng ta mà cúng bái.
Thẩm Gia Nhu muốn ăn hoa quả do phiên bang tiến cống, Cố Vân Kỳ không nói hai lời liền tiến cung thỉnh cầu mang đến cho nàng.
Có lúc ta đã nghĩ, hoà ly cũng tốt.
Trong lòng Cố Vân Kỳ không có ta, hoà ly, sẽ không cần vì danh tiếng gia đình, khiến bản thân chịu tội.
Thẩm Gia Nhu lại càng thừa dịp tìm cách bắt nạt ta, nhưng chung quy cũng không muốn lấy mạng của ta.
Cố Vân Kỳ che chở nàng ta, ta không có cơ hội chạm được vào một sợi tóc của nàng ta.
Không bằng hoà ly, trở về Thẩm gia, trước tiên nghĩ biện pháp gi//ết ch//ết Tô di nương.
Nàng hại chết thân nương ta, gi//ết người đền mạng, cũng là điều nên làm.
Có hai mĩ nhân bên cạnh phụ thân, bà ta đã không còn được sủng ái như trước kia.
Mẫu thân sẽ che chở ta, phụ thân cũng không thể động đến ta.
Ta đại khái là phát điên rồi.
Không đúng, ta vốn là người đ//iên, còn sống chính là vì không muốn kẻ khác được dễ chịu.
Ta đồng ý cùng Cố Vân Kỳ kí vào thư hoà ly, muốn hắn dẫn ta đến trước mặt Hoàng thượng để tạ tội.
Cố Vân Kỳ không đồng ý, “Ngươi lại muốn làm gì, có thể an phận hay không? Ngươi muốn hoà ly liền hoà ly, coi Cố phủ ta là cái gì?”
Cố Vân Kỳ tức giận, ta không hiểu.
Cảm tình của nhân gian, hình như ta chỉ học được hận.
Trở về phòng, Linh Lung cao hứng chạy tới: “Tiểu thư, người đoán xem có chuyện gì? Hôm nay nhị tiểu thư cùng Thế tử cãi vã, nói hắn phải hưu người, thế tử đã mắng nàng ta! Chỉ cần người còn ở đây, chung quy nàng ta cũng chỉ là một tiện thiếp. Tương lai người lại có đứa nhỏ, gia đình này không phải do tiểu thư nắm giữ sao.”
Linh Lung nha đầu ngốc này, còn tưởng Cố Vân Kỳ không chịu hưu thê là bởi vì trong lòng để ý đến ta.
Chẳng qua là hắn lo cho thanh danh của Hầu phủ mà thôi.
Dù sao, để một nữ nhân do ca kỹ lên làm Hầu phủ chính thê, lão phu nhân sẽ tức giận ch//ết mất.
Hơn nữa, hôn ước Hoàng đế ban cho, hoà ly cũng rất rủi ro.
Không quá hai ngày sau, Thẩm Gia Nhu mời ta đi hậu viện ngắm hoa.
Trời sắp vào đông, làm gì có hoa nào còn nữa, chỉ có một hồ sen tàn úa sâu thăm thẳm.
Thẩm Gia Nhu lại gần hồ nước.
“Ngươi nói nếu ta ngã xuống, không còn đứa bé, Cố Vân Kỳ có hưu ngươi hay không?”
Thẩm Gia Nhu biết bơi, ngã xuống nước không ch//ết được.
Nhưng nếu đứa bé của nàng ta không còn, ta không thể đưa ra một câu trả lời thỏa đáng cho Cố Vân Kỳ cùng Lão phu nhân.
Ta cũng tiến lên vài bước, túm lấy Thẩm Gia Nhu.
Thẩm Gia Nhu cười giảo hoạt: “Tỷ tỷ, ngươi mắc bẫy rồi.”
Nàng dùng sức đẩy, ta liền ngã xuống nước, “Ngươi nói xem, nếu ngươi ch//ết, Thế tử có trách ta không?”
Ta cảm giác dưới thân có lực kéo trì xuống, dù ta có giãy dụa thế nào, cơ thể vẫn chìm dần xuống.
Nước ao lạnh như băng, cùng nước hồ của mùa đông như ấy, lạnh y như vậy.
Tô di nương còn chưa ch//ết, Thẩm Gia Nhu có cuộc sống tốt đẹp.
Ta lại phải đi trước, lên đường gặp nương.
Quả thật không cam lòng.
Cũng không biết, Cố Vân Kỳ có cảm thấy khổ sở hay không.