Chương 3 - THẾ TỬ GIÚP TA BÁO THÙ

Yến hội tan, tân khách rời đi, một người đẩy cửa phòng, nắm trong tay ngân câu, chầm chậm vén khăn che đầu lên. 

 

Đó là lần đầu tiên ta thấy rõ khuôn mặt của Cố Vân Kỳ. 

 

Một đôi mắt hoa đào, sống mũi cao ngất, đôi môi đỏ hơi mỏng, tuy gầy nhưng dáng dấp rất cao ráo, cười rộ lên như gió xuân thoảng qua. 

 

Thấy ta ngơ ngác nhìn, hắn nhấc tay ấn nhẹ lên trán ta, “Như thế nào, bộ dáng vi phu không bằng người khác, làm nương tử sợ rồi?” 

 

Ta phản ứng lại, lắc đầu thật mạnh. 

 

Cố Vân Kỳ cười khẽ, tiến đến trước mắt ta, hơi thở ấm áp khẽ quét qua trên mặt ta, “Vậy tức là vì ta rất đẹp, phu nhân nhìn đến ngây người.” 

 

Hai má cùng tai ta lập tức đỏ bừng, mơ hồ nghe được tiếng tim của chính mình đập thình thịch, “Thế tử đừng trêu chọc thiếp.” 

 

Cố Vân Kỳ nheo mắt, “Nàng gọi ta là Thế tử, không phải hi vọng ta sẽ gọi nàng là Thẩm Đại tiểu thư đấy chứ?” 

 

Người này có độc, không nên chọc vào.

 

“Phu quân.” Ta cố lấy hết dũng khí, cất tiếng nói nhỏ nhẹ như muỗi kêu. 

 

Cố Vân Kỳ nghe được nhưng lại giả vờ, “Phu nhân vừa mới nói gì?” 

 

Ta liếc mắt xem thường, Cố Vân Kỳ cười ha ha: “Chúng ta còn chưa uống rượu hợp cẩn.” 

 

Cố Vân Kỳ đưa một chén rượu cho ta, ý bảo ta với hắn kề vai cộng ẩm. 

 

Nha hoàn của Thẩm Gia Nhu đột nhiên vọt vào: “Thế tử, không hay rồi, tiểu thư bị bệnh, Thế tử mau đến xem một chút.” 

 

 

Cố Vân Kỳ: “Bị bệnh thì tìm lang trung, tìm ta làm gì?” 

 

Nha hoàn không nghĩ tới Cố Vân Kỳ phản ứng như vậy, đứng tại chỗ không biết nên nói gì. 

 

Ta nhận rượu hợp cẩn: “Phu quân, vẫn là đi xem một chút xem sao.” 

 

Cố Vân Kỳ thở dài: “Phu nhân đã có lời, ta đành phải đi xem muội muội này của nàng vậy.” 

 

Nha đầu Linh Lung - nha hoàn hồi môn theo ta từ Thẩm gia, hỏi ta: “Tiểu thư, sao người lại để cô gia đến chỗ của nhị tiểu thư? Nhất định nàng ta không có ý tốt, muốn tranh giành với người.”

 

Ta khẽ kéo khoé miệng thành một nụ cười, ý bảo không cần gấp gáp, “Trước tiên không có việc gì nữa, ngươi lui đi.” 

 

Cứ để cho Thẩm Gia Nhu thay ta kiểm tra xem Cố Vân Kỳ là người như thế nào. 

 

Sau này, khi ta muốn hành sự, cũng biết đường để cân nhắc. 

 

Trong phòng chỉ còn lại mình ra, trong gương phản chiếu một hình ảnh. 

 

Giống ta, nhưng lại không phải ta. 

 

Buổi sáng nay Hứa thị tự mình chải đầu vấn tóc cho ta, xinh đẹp lại không mất đi vẻ đoan trang. 

 

Rượu hợp cẩn trên bàn, vẫn tràn đầy như cũ. 

 

Nam nhân quả nhiên vẫn là thích dáng vẻ kiều mị ngọt ngào hơn. 

 

Ta chờ nửa canh giờ, Cố Vân Kỳ cũng chưa trở về. 

 

Ta rút trâm trên đầu, mặc nguyên giá ý ngả xuống giường ngủ. 

 

Đang mơ màng, có người đắp cho ta một tấm chăn. 

 

Vừa mở mắt, Cố Vân Kỳ đã ở trước mặt.

 

“Phu nhân, nàng hại ta. Thứ muội của nàng cố tình gây chuyện, nửa điểm quy củ cũng không có.” 

 

Nhìn dáng vẻ hắn mệt mỏi, đoán chừng ở chỗ Thẩm Gia Nhu bị làm phiền không ít. 

 

“Phu quân vất vả rồi.” 

 

“Không vất vả, chỉ cần phu nhân bồi thường ta cho tốt là được.” Dưới ánh nến, Cố Vân Kỳ nghiêng mình, hôn lên môi ta. 

 

Một đêm mơ màng lại tỉnh táo, tỉnh táo lại mơ màng. 

 

Ta nghĩ, người bị bệnh tật quấn thân có khi nào không phải là Cố Vân Kỳ, mà là ta không. 

 

Buổi sáng, chim khách đầu nhà kêu inh ỏi, Linh Lung gõ cửa, gọi ta cùng Cố Vân Kỳ đi bái kiến lão phu nhân. 

 

Chờ đến khi chúng ta rửa mặt thay đồ đi đến Tĩnh Di đường, Thẩm Gia Nhu đã chờ sẵn ở đó. 

 

Nàng ta bưng chén trà, quỳ trên mặt đất. 

 

Lòng ta thầm nghĩ không ổn, lão phu nhân mới là người quản mọi chuyện trong phủ. 

 

Thẩm Gia Nhu biết không nắm giữ được Cố Vân Kỳ, liền đến lấy lòng lão phu nhân. 

 

Ta thức dậy muộn, lúc này đã là giờ Thìn.

 

Lão phu nhân vẻ mặt căm tức, đại khái là đang tức giận. 

 

Không nghĩ tới, thấy Cố Vân Kỳ nắm tay ta đi tới, lão phu nhân trong giây lát đã mặt mày hớn hở, như trở thành người khác vậy, “Khuynh Ý tới rồi.” 

 

Cố Vân Kỳ: “Nương, con cũng đến rồi.” 

 

Cố lão phu nhân cười nói: “Ta lại không mù.”

 

Ta nhận chén trà hạ nhân đưa tới, quỳ gối trước mặt lão phu nhân, “Mẫu thân, mời người dùng trà.” 

 

Lão phu nhân nhận lấy chén trà, bảo ta ngồi xuống, đưa cho ta một vòng ngọc phỉ thuý trong suốt sáng ngời, “Đây là do Tổ mẫu của Vân Kỳ trao cho ta, bây giờ, tặng lại cho con.” Nói xong, lại chỉ Thẩm Gia Nhu: “Còn không mau kính trà phu nhân.” 

 

Thẩm Gia Nhu vốn nghĩ muốn lưu lại ấn tượng tốt trước mặt lão phu nhân, không ngờ lại bị vả mặt như vậy.

 

Dù sao Cố gia cũng không phải phủ Tướng quân, chẳng ai nuông chiều nàng ta.

 

Thẩm Gia Nhu không tình nguyện quỳ tới trước mặt ta: “Phu nhân, mời người uống trà.” 

 

Ta nhận lấy, nhấp một ngụm, lão phu nhân cho nàng ta lui ra, sau đó kéo ta ngồi lại nói rất nhiều. 

 

Nói nhiều nhưng tóm gọn lại là, chịu khó trông chừng công tử ca không nên thân Cố Vân Kỳ cùng sớm ngày khai chi tán diệp. 

 

Cố Vân Kỳ ở một bên kháng nghị: “Nương, người xem người nói cái gì đâu, đã muốn khiến Khuynh Ý trở thành Mẫu Dạ Xoa quản người rồi.” 

 

“Phải như vậy mới trị được con.” Lão phu nhân còn phái Vương ma ma đến bên cạnh ta, dạy ta cách quản lý gia đình như thế nào. 

 

Ta liền bảo Thẩm Gia Nhu mỗi ngày phải dậy từ giờ Mão trời còn chưa sáng đến gặp ta, sau đó cùng ta đi thỉnh an lão phu nhân. 

 

Thẩm Gia Nhu đến chậm, Vương ma ma đã liền phạt nàng ta phải đứng ở đầu hè.

 

Không đến nửa tháng, nàng ta đã không nhịn được. 

 

Thẩm Gia Nhu mỗi ngày ăn mặc lòe loẹt, châu ngọc đầy đầu. 

 

Đối với nam tử bình thường mà nói, quả thật là vô cùng diễm lệ. 

 

Nhưng trong mắt Cố Vân Kỳ thích sự thuần khiết đơn giản, loại hành vi này giống như khổng tước xòe đuôi với trâu, uổng công phí sức.

 

Thẩm Gia Nhu mưu kế thất bại, đành phải gửi tin nhờ Tô di nương giúp đỡ. 

 

Tô di nương không biết từ đâu tìm được hai mỹ nhân, đưa đến Hầu phủ làm nha hoàn của Thẩm Gia Nhu. 

 

Trên danh nghĩa là nha hoàn, nhưng thực ra là tới giúp Thẩm Gia Nhu tranh sủng. 

 

Chỉ là, Thẩm Gia Nhu mỗi ngày đứng giữa hai mỹ nhân như hoa, so với nha hoàn còn giống nha hoàn hơn. 

 

Vốn dĩ cũng coi như có vài phần tư sắc, nhưng vừa nhìn nàng ta sánh bước cùng hai nha hoàn kia, lại bình thường đến không thể bình thường hơn. 

 

Hai người kia được Tô di nương phân phó, mỗi ngày đi đường đều lắc lư thân hình như rắn nước, như chỉ sợ người khác không nhìn ra dáng người xinh đẹp của các nàng ta. 

 

Lão phu nhân mỗi khi thấy càng nàng đều lộ ra sắc mặt không tốt, bảo ta sớm xử lí các nàng. 

 

Ta hỏi Cố Vân Kỳ, hắn nói tất cả đều tuỳ ý ta. 

 

Vì thế, ta liền cho hai vị mỹ nhân kia mỗi người trăm lượng bạc, tìm xe ngựa, đưa các nàng về Thẩm gia, dặn dò các nàng chiếu cố phụ thân ta cho thật tốt. 

 

Hai người họ ở Cố gia bị Thẩm Gia Nhu bắt nạt không ít, những chỗ khó nhìn thấy ở trên tay, trên đùi, không biết chồng chất bao nhiêu vết thương, bây giờ có cơ hội rời đi, liền vội vàng đáp ứng. 

 

Bên Thẩm gia, ta truyền tin cho Hứa thị, khiến cho bà nhận lấy hai người này, đưa đến làm nha hoàn kề cận bên người phụ thân. 

 

Tô di nương tặng ta phần đại lễ này, bị ta trả lại. 

 

Như vậy, cũng đủ khiến bà ta đau đầu một phen.