Chương 6 - Thế Thế Nhạn

11.

Chia xa đã lâu, cuối cùng mới gặp lại được Giang Phúc Bảo nằm thoi thóp ở Phượng Nghi Điện

Lúc này chàng đã gãy một bên chân, nằm ở trên giường không thể nhúc nhích, đổi thành ta bôi thuốc cho chàng.

Cũng không biết mấy hôm nay chàng phải chịu tra tấn bao nhiêu, những vết thương trên người trông rất đáng sợ.

Người ban đầu vốn rất dễ xấu hổ lúc này đã trở nên bình thản hơn, mặc dù trần như nhộng nằm ở trước mặt ta cũng không còn đỏ mặt nữa.

"Nàng đồng ý là tốt rồi. Trong cung sẽ an toàn hơn bên ngoài." Chàng nắm tay ta, hơi thở mỏng manh.

"An toàn. Ta rất an toàn. Hiện tại ta đã là Hoàng hậu, là mẫu nghi thiên hạ. Chàng yên tâm, có ta ở đây, sẽ không có ai bắt nạt chàng nữa, không có ai dám bắt nạt chúng ta nữa." Ta an ủi chàng, nhìn thấy chàng càng lúc càng yếu, nước mắt cứ thế từng hạt từng hạt rơi vào lòng bàn tay chàng.

"Trăn Trăn, đừng khóc..." Chàng cố gắng muốn lau nước mắt cho ta, "Ít ra chúng ta vẫn còn ở bên nhau."

"Ừ. Ta không khóc." Ta dùng sức lau mặt. Mấy chỉ vàng hoa lệ thêu trên tay áo cọ vào làm da mặt đau đớn nhưng ta không quan tâm nhiều đến vậy.

Giang Phúc Bảo yên lặng nhìn ta, thấy ta không khóc nữa mới yên tâm nhắm mắt đi ngủ.

Ta mời ngự y tốt nhất trong cung chữa trị vết thương cho Giang Phúc Bảo. Có thân phận Hoàng hậu cùng uy thế của Quý Nam Hiên, những phi tần kia không ai dám làm trái lời ta.

Nhưng tất cả thứ này đều không đổi được Tiểu Bảo của ta.

Khi ta mang thai đến tháng thứ năm, Giang Phúc Bảo bỏ ta mà đi.

Vết thương dần dần biến xấu, đã không có cách nào chữa trị. Giây phút cuối cùng chàng nằm trong lòng ta, lắng nghe ta hát.

Ta uy hiếp Quý Nam Hiên hoàn thành nguyện vọng cuối cùng của ta, hậu táng Giang Phúc Bảo ở trên núi xanh ngoài kinh thành. Ta mang theo bụng bầu, ngồi cạnh mộ chàng nói rất lâu.

Ta nói, hoa cỏ ở trong vườn đều rất tốt. Có nô tài giúp chúng ta chăm sóc, chàng không cần lo lắng.

Ta nói, kiếp sau chúng ta phải cùng làm một đôi chim nhạn không xa cách nhau. Nếu như một con chết đi, con kia cũng sẽ đi theo, chờ kiếp sau gặp lại.

Ta nói, đợi ta sinh hài tử xong, ta sẽ đi tìm chàng.

Tiểu Bảo, nhất định phải chờ ta...

12.

Tân đế đăng cơ mới vừa một năm, Hoàng hậu hạ sinh đích trưởng tử. Chỉ tiếc là trong thời gian, Hoàng hậu mang thai quá ưu tư, sinh thai chết lưu mà buông tay nhân gian.

Ta khó sinh, bị băng huyết.

Trước khi mất, ta đã bí mật giao hài tử cho bằng hữu thân tín Tiểu Hải tử của Giang Phúc Bảo ở trong cung. Tiểu Hải tử thay ta đổi đứa nhỏ ra ngoài, tìm một tử thai thế vào.

Lúc trước, ta đã dặn dò Tiểu Hải tử, đưa đứa nhỏ này đi càng xa càng tốt, chờ nó lớn lên nói cho nó biết thân thế thực sự của nó. Nếu nó có cốt khí* thì hãy trở về báo thù cho cha mẹ nó. Còn nếu tính tình của nó giống như ta và Giang Phúc Bảo, hãy trốn đến một nơi thật xa, sống một đời an ổn.

*Nghĩa đen: xương sống. Nghĩa bóng: mạnh mẽ, kiên cường, bất khuất.

"Quách tiểu thư yên tâm đi. Phúc Bảo ca gánh tội thay ta, cho dù có mất mạng ta cũng sẽ đem đứa nhỏ này ra ngoài."

Tội của Tiểu Hải Tử chỉ là tội nhỏ, chẳng qua Quý Nam Hiên muốn mượn lý do này để trừng phạt mà thôi.

Người thực sự nợ chàng một mạng, là ta.

Không sao, tất cả sắp kết thúc rồi. Cung nhân bên ngoài thấy ta rong huyết sợ đến mức hoảng loạn. Bên tai ngập tràn tiếng bước chân.

Nhưng ta lại rất vui vẻ.

Sớm thôi, ta có thể nhìn thấy Tiểu Bảo của ta rồi.

Đây là lần cuối cùng ta cảm nhận được hương hoa, còn thơm hơn cả hai lần trước...

[Hoàn]