Chương 2 - Thế Thế Nhạn
3.
Phúc Bảo nhỏ hơn ta 1 tuổi, ở trong cung rất cẩn trọng. Cứu mạng ta chẳng qua cũng là để giữ mạng hắn.
Tuổi tác còn nhỏ, thân thể gầy gò. Ở trong cung giống như đang đi trên một lớp băng mỏng*, hiện tại lại phải cưới một củ khoai lang phỏng tay như ta. Trong cung, ngoài mặt mấy người đó đối xử với hắn rất khách khí nhưng sau lưng lại toàn những lời nói dơ bẩn.
*nguy hiểm
Hắn vô tội. Ta sợ hắn bị ta liên lụy. Ta không dám chết. Nếu ta chết, hắn cũng phải bỏ mạng.
Nhưng hình như hắn lại không để ý mấy lời dơ bẩn đó, hàng ngày đều trở về thăm ta, mặc dù sự chênh lệch về thân phận lúc trước giữa chúng ta cũng không có quá nhiều chuyện để nói.
Ta sống ở một căn nhà nhỏ ngoài cung. Cứ hai ngày, hắn sẽ trở về thăm ta một lần, cùng ta ăn một bữa cơm chiều.
Ta trước giờ rất kén ăn, có khi chỉ ăn mấy miếng cơm, không hề động đến đồ ăn.
Hắn rất tinh ý, nhận ra rằng lúc hắn không ở nhà ta thường không ăn cơm đàng hoàng, cho nên mỗi lần trở về sẽ làm nhiều đồ ăn đầy đủ hương vị.
Khi ăn cơm, hắn sẽ lau đũa thật khô, rồi mới gắp đồ ăn cẩn thận đặt vào trong bát của ta.
"Mấy món này là sư phụ dạy ta. Người nếm thử một chút đi."
Nhìn miếng rau xanh ngọc trong bát, ta bỗng nhiên nhớ tới những ngày ở trong phủ, mẫu thân sẽ làm món rau dầu cải mà ta thích nhất.
Nước mắt rơi vào trong bát. Ta lặng lẽ khóc. Giang Phúc Bảo không nói gì, đưa cho ta một chiếc khăn tay.
"Đừng khóc. Cả một đời người cũng chỉ là hai chữ số mệnh. Chỉ cần vượt qua những ngày tháng khổ sở thì sẽ tốt hơn thôi." Hắn khuyên nhủ.
"Ngươi cảm thấy ta không chịu khổ được sao?"
Ta hai mắt đẫm lệ ngẩng đầu nhìn hắn. Hắn thấy ta như vậy, bỏ đũa xuống, xua xua tay.
"Ta không phải có ý đó. Người đừng khóc. Ta không nói nữa..."
Ta bị bộ dạng của hắn chọc cười nhưng ta nghĩ đến dáng vẻ chảy nước mắt hiện tại thì lại càng buồn cười hơn.
"Ta biết là ta liên lụy đến ngươi. Ta chỉ muốn nói rằng nếu ngươi..."
"Sẽ không." Hắn lắc đầu.
"Người là thê tử mà Hoàng thượng ban cho ta. Cho dù có bị làm sao ta cũng sẽ không trách người. Người cũng đừng nghe theo đến mấy lời lẽ dơ bẩn đó. Ta không để ý đến bọn họ là được." Hắn vô cùng nghiêm túc.
"Tóm lại là người cứ yên tâm. Chỉ cần người nguyện ý an tâm ở lại bên cạnh ta là đủ rồi."
4.
Trải qua sóng gió này, ta trở nên bình thản hơn. Sóng gió mãnh liệt lại biến thành một mặt hồ yên ả, cảm giác có chút không thật lắm.
Căn nhà của Giang Phúc Bảo là của một lão thái giám rất cưng chiều tặng cho hắn mấy năm trước. Trước khi có ta, hắn không thường xuyên về thăm nhà, cho nên đồ dùng trong nhà cũng không đầy đủ. Trong mảnh vườn nhỏ trước sân cũng chỉ có hai cái ghế cũ.
Khi còn ở Quách phủ, ta rất thích trồng hoa. Ta ra ngoài mua một ít hoa cỏ về, cũng dọn dẹp lại đồ đạc trong nhà.
Vào ngày Giang Phúc Bảo quay về, ta ngồi trước cửa chờ chàng.
Trời tối dần, ở đầu phố cũng truyền đến âm thanh nói chuyện, hình như là Giang Phúc Bảo.
"Tiểu Phúc tử, lại có gì ngon mang về cho Thái tử phi của ngươi thế?" Một nam nhân đang nói chuyện cùng với Giang Phúc Bảo.
"Không có gì. Chỉ là mấy đồ vật bình thường thôi." Giang Phúc Bảo không quan tâm đến sự khinh miệt của nam nhân kia, ngược lại còn vui vẻ trả lời.
"Vui vẻ vậy à?" Người kia tiến lên nhìn kỹ một chút, "Chỉ là mấy thứ này? Ngươi không sợ rằng Thái tử phi của ngươi sẽ chê bai sao? Nàng ta trước kia là một chủ tử rất khó hầu hạ đấy."
"Đừng có nói bừa. Nàng ấy rất tốt." Lời nói của Giang Phúc Bảo đã có chút tức giận, "Nàng còn đang đợi ta trở về. Ta đi trước đây."
Ta nghe thấy bước chân càng lúc càng gần của hắn.
Ta đứng dậy và chào hắn. Nhìn thấy ta, hắn lại ngượng ngùng đỏ mặt.
"Tuy đã là mùa hè nhưng mà gió vẫn rất lạnh, người ở bên trong chờ ta là được rồi." Hắn cúi đầu đi đến trước mặt ta, vừa đủ để có thể đối diện với ta.
"Ta mới dọn dẹp lại nhà cửa, sợ ngươi trở về không nhận ra nên mới ra ngoài này chờ." Ta nhận đồ vật ở trong tay hắn.
Bước vào nhà, Giang Phúc Bảo có chút bất ngờ. Hắn trước nay vẫn chưa từng nghĩ căn nhà của mình lại có thể trở nên sạch sẽ như vậy.
"Những thứ đó đều là do người làm sao?" Hắn chạm vào mấy cây hoa ta vừa mới trồng, vẫn có chút khó tin.
"Đương nhiên. Ta chỉ muốn chứng minh rằng tiểu thư từng ở nhà cao cửa rộng cũng có thể chịu khổ được thôi." Ta đứng ở phía sau hắn, "Vả lại như thế này cũng không tính là khổ."
Hắn nghe thấy, quay đầu lại, lo lắng hỏi: "Mấy lời nói hôm đó đều không có ý gì. Người đừng trách ta."
"Ta không có ý trách ngươi." Ta tiến lên phía trước, "Giống như ngươi đã từng nói, nếu như đây là số mệnh, vậy thì chỉ có thể cố gắng sống thật tốt mới không lãng phí một đời này. Vả lại có ngươi ở đây, ta cũng không cảm thấy lẻ loi."
Dứt lời, ta thấy bên tai hắn đỏ lên, vẻ mặt do dự, như có lời muốn nói.
Ta muốn hỏi nhưng chưa kịp, hắn đã xoay người rời đi.