Phiên ngoại - Thế Thân Trong Lòng
1
Hạ Yên Diêu đã từng gặp Lại Ngọc Vi từ rất sớm.
Khi đó cô ấy còn học lớp 10 còn anh thì học lớp 12. Hai người học cùng một trường cấp ba.
Tại buổi hội thao của trường, tất cả học sinh đều vui mừng phát cuồng. Cuối cùng cũng không phải lên lớp làm bài tập và thi cử.
Anh đang nghe nhạc, đi dạo quanh sân trường rồi bước tới vườn sau của trường.
Ở đó có một cái đình nhỏ, bình thường chẳng mấy ai lui tới. Sau đó anh đã nhìn thấy cô ấy ở đó, tay còn cầm điện thoại và cô đang lẩm bẩm đọc gì đó.
2
“Hừ, nữ nhân, em là của tôi.”
“Thiếu gia lâu rồi chưa cười vui vẻ như vậy.”
“Thiếu gia lần đầu tiên đưa phụ nữ về nhà.”
“Phụ nữ, em đừng mong chạy thoát.”
“Em chỉ là thế thân của cô ấy.”
“Đừng bám theo tôi, tôi rất thất vọng về em.”
…
Cô ấy đọc mà trông đầy say mê, không thể nào dứt ra được, đến nỗi có người nhìn mình chăm chú mà cũng khôgn phát hiện ra.
3
Lên đại học, cô ấy lại học cùng trường với anh.
Anh nhìn cô giữa đám đông, lúc này đang cố tỏ vẻ đau khổ mà không nhịn được cười.
Bạn cùng phòng của cô ấy bảo cô nhìn mấy chàng trai đẹp, cô ấy giả vờ đứng đắn nói:
“Tôi có bạch nguyệt quang của riêng mình rồi, tôi sẽ chẳng bao giờ nhìn đến những người tầm thường.”
Nhưng cô ấy cũng ngay lập tức nhìn sang, rồi lén lút bĩu môi.
Anh không khỏi ngạc nhiên. Anh nghi ngờ là đầu óc cô ấy có vấn đề.
Đến lúc cô ấy nhìn thấy anh, ánh mắt đó thật khó diễn tả. Trông cứ như chó đói ba ngày vừa hay thấy được bánh bao thịt vậy.
Anh chẳng thèm quan tâm nữa. Cô ấy chắc cũng không muốn nghe anh nói cô cũng chỉ là thứ tầm thường trong mắt anh.
4
Rồi, cô ấy muốn bao nuôi anh.
Giống như một đứa trẻ cố gắng đi giày người lớn. Ngày nào cũng giả vờ trưởng thành, giả vờ sâu sắc.
Cô ấy diễn cũng giỏi lắm ấy chứ!
5
Tình yêu thường đến bất ngờ, như lúc cô ấy đột nhiên ngã vào vòng tay anh.
Nhìn khuôn mặt trắng trẻo, yên tĩnh và ngoan ngoãn một cách khó tin của cô ấy, khác hẳn với vẻ kiêu căng trước đó, trái tim anh mềm ra.
Cô ấy nằm đó, ngủ rất yên bình. Hàng lông mi dài như hai chiếc quạt nhỏ, xếp ngay ngắn, trông như đang chờ ai đó đến hôn.
Đôi môi hồng như trái anh đào nhỏ, anh bỗng nhớ đến những câu thoại tổng tài mà cô thường học thuộc mà khẽ bật cười.
Anh chống đầu nhìn cô ấy, cảm thấy cô thực sự vừa lạ lùng vừa thú vị.
Anh cầm lấy bàn tay nhỏ mềm mại, trắng trẻo của cô ấy, vẫn còn chút béo mũm mĩm như trẻ con.
Khi nắm trong lòng bàn tay, anh cảm giác như có dòng điện chạy qua tim.
Anh không kiềm chế được, cúi xuống hôn lên môi cô ấy.
6
Cô ấy nổi giận với anh.
Anh chỉ nhìn cô ấy như đang nhìn một đứa trẻ con đang khóc nháo cần người lớn dỗ dành thôi.
Anh mỉm cười với vẻ cưng chiều, rồi lười biếng đáp một chữ:
“Ừm.”
Cơn nghiện diễn của cô ngay lập tức được thỏa mãn.
Anh không biết nấu ăn nên anh mua luôn căn hộ lớn ở tầng trên của cô, thuê người giúp việc nấu ăn rồi mang xuống.
Cô ấy vừa học vừa làm rất chăm chỉ, vì đang bận “cuộc chiến thừa kế.”
7
Khi Tết đến, anh ở nhà, không khí nhộn nhịp, mọi người đều vui vẻ hân hoan.
Giữa không khí tưng bừng ấy, kỳ lạ là anh lại thấy chút cô đơn, trong lòng càng nhớ cô hơn.
Anh nghĩ, cô chắc đang ở nhà, không biết làm cách nào để lấy lòng bố mẹ, tiếp tục cuộc chiến thừa kế của mình.
Anh còn nghĩ, có lẽ cô lại đang đọc mấy quyển tiểu thuyết tổng tài, lén lút học thuộc câu thoại, đợi dùng lên người anh.
Khi pháo hoa bừng sáng trên bầu trời, anh ngước nhìn lên, nghĩ thầm, giá mà cô ấy ở đây thì tốt biết bao.
Có khi cô còn sẽ hùng hổ mà nói một câu:
“Mấy cái pháo hoa này đều do anh bao thầu đấy à?”
Cái ao cá cô định bao thầu ở khu nghỉ dưỡng hôm ấy, anh mới là cổ đông lớn nhất của khu nghỉ dưỡng đó.
8
Khi cô nhắn rằng sẽ đến tìm anh, anh nghe thấy tiếng sóng lớn dâng trào trong lòng. Tình yêu muốn nhấn chìm cô, cũng muốn nhấn chìm chính anh.
Anh vội vã ra ngoài, đợi cô đến.
Chưa bao giờ anh cảm nhận rõ ràng từng giây từng phút trôi qua như lúc ấy.
Nhưng hôm đó, trong không gian yên tĩnh, anh nghe rõ từng nhịp kim đồng hồ tích tắc trôi qua, cùng với tiếng tim anh đập rộn ràng vì cô.
Khi thấy gương mặt vui vẻ nhưng cố tỏ vẻ thờ ơ của cô, anh chỉ muốn hôn cô thật sâu.
Anh muốn nuốt cô vào bụng.
À, thỉnh thoảng thì cũng muốn nhân tiện đó mà dạy dỗ cô một chút.
9
“Bạch nguyệt quang” của cô tìm đến, và cô thật sự bắt đầu chọn lựa giữa anh và tên kia.
Anh tức đến nỗi bật cười. Lúc trước anh không phải là người dễ giận thế đâu, nhưng từ khi quen biết với cô ấy, có vẻ giớ hạn của anh đã tụt xuống thảm khốc rồi.
Những gì anh nói đều là thật. Anh thật sự thích cô, sẵn sàng diễn cùng cô. Nhưng nếu cô muốn chia tay, thì không đời nào.
Trước hết cứ kết hôn đã. Cô có đồng ý hay không cũng chẳng quan trọng.
10
Lại Ngọc Vi cảm thấy cuộc sống thiếu đi một chút thú vị.
Cô không dám nói rằng chồng cô là thế thân của bạch nguyệt quang của mình nữa.
Mỗi lần cô lén lút muốn ép chồng mình, để thỏa mãn giấc mơ về một tổng tài bá đạo cưỡng ép yêu đương, nhưng anh ấy chẳng phối hợp chút nào.
Cô trói tay anh lại, hùng hổ nói:
“Còn dám chạy không? 7033.”
7033 là mã số cô đặt cho anh.
Cô nói đó là biệt danh yêu thương, còn hay hơn cả “bé yêu.”
Cô lại bảo:
“Làm bộ dạng thà chết không chịu khuất phục này cho ai xem?”
Mỗi lần như vậy Hạ Yên Diêu lại không nhịn được mà cười lớn.
Thế là cô tức giận, không thèm chơi nữa. Còn lạnh lùng bỏ ra ngủ ở phòng khách.
Hạ Yên Diêu liền nói:
“Được rồi, được rồi, lần này anh hứa sẽ không cười.”
11
Cô lấy lại tinh thần, nói:
“Lần này anh phải ghen tị với bạch nguyệt quang của em, vì muốn có con nên đã hạ độc em. Em sẽ làm nhục anh và sinh con cho anh. Lúc em ép anh, anh phải rơi một giọt nước mắt.”
Anh thề:
“Anh nhất định sẽ làm được.”
Cô mím môi, hừ một tiếng.
Rồi cô lập tức lao vào anh, kéo áo ngủ của anh:
“Anh đúng là độc ác! Em sẽ sinh cho anh một đứa con! Nếu anh còn dám động đến Tiểu Cương, em nhất định không tha cho anh.”
Cô nhìn anh chăm chú. Anh nuốt khan, ánh mắt đầy khát khao nhìn cô.
Cô nhỏ giọng nhắc:
“Nói thoại đi, lời thoại ấy.”
Anh đáp: “Ừ.”
12
Lại Ngọc Vi thật sự tức giận rồi. Cô giận dỗi bỏ đi, còn quay đầu lại mắng:
“Anh chỉ đang đùa giỡn em thôi.”
Hạ Yên Diêu vội vàng đuổi theo cô. Anh ôm cô dỗ dành:
“Anh không đùa em đâu.”
Anh bàn với cô:
“Hay thế này nhé, kịch bản là anh bị hôn mê, rồi em tưởng anh là bạch nguyệt quang của em?”
Cô nghĩ một lúc rồi gật đầu đồng ý.
Nhưng đến giữa chừng, anh lại không nhịn được mà “hóa sói”, giành lấy quyền chủ động.
Cô cảm thấy mình đã bị mắc bẫy.
Khi cô đã mệt mỏi, bị anh bế đi tắm rửa toàn thân và cuốn vào chăn, cô cuộn mình vào lòng anh.
Cô không cam tâm nói:
“Ngày mai em sẽ trói anh lại chơi, xem anh còn tỉnh dậy giữa chừng nữa không.”
13
Tối hôm sau, Hạ Yên Diêu về phòng rất sớm.
Anh còn kéo cô theo. Cô hừ một tiếng:
“Đàn ông, đừng có đói khát thế.”
Anh nói:
“Anh nghĩ ra một cách hay, chúng ta có thể cập nhật thư viện của em. Diễn theo mấy kịch bản mới, đảm bảo hai đứa mình sẽ hợp tác rất ăn ý.”
Cô nhìn nhãn của mấy quyển sách, toàn là “cao h”…
Cô: “…”
Nhưng khi nhìn thấy anh mặc đồng phục, vẻ mặt đầy căng thẳng nhìn cô, rồi cẩn trọng nói:
“Lại tổng, ngài tìm tôi có việc gì?”
Cô lập tức nhập vai:
“Đàn ông, anh cũng không muốn vợ mình vì anh mà mất việc, đúng không?”
Anh lại không nhịn được mà bật cười ha hả.
Lại Ngọc Vi không cười, chỉ thở dài nhìn anh. Cô càng ngày càng diễn giống hơn rồi.
Cô cảm thấy con đường trở thành tổng tài bá đạo của mình sắp thành công rồi…
Điều kiện tiên quyết là nếu như anh chịu phối hợp cho cô thể hiện hết khả năng đạo diễn và diễn xuất của mình.
Hết