Chương 4 - Thế Giới Đen Tối Của Phó Gia
10
Từ đêm ở từ đường hôm ấy, đêm nào Phó Doanh cũng lưu lại, cả phủ Phó gia dậy sóng lời đàm tiếu.
Chuyện tư tình giữa ta và hắn trở thành câu chuyện mà bất cứ kẻ nào cũng có thể đem ra bàn tán. “Dâm phụ”, “hồ ly tinh”, những cái danh nhơ nhuốc như cái bóng quấn lấy ta, không tài nào thoát khỏi.
Nhưng khi hắn siết chặt ta vào lòng, khi ta tựa vào lồng ngực hắn, ta lại ảo tưởng rằng, hắn chính là nơi ta thuộc về.
Thế nhưng, khi trời sáng, khi hắn đứng dậy bước ra khỏi cánh cửa này, tất cả chỉ còn là ảo ảnh.
Ta hiểu, ta không thể tiếp tục như vậy nữa.
Vì thế, nhân lúc hắn vắng nhà vài ngày, ta lấy cớ ra ngoài, đến bến tàu, mua một tấm vé đi Nam Dương vào tháng sau.
Xa rời Phó gia, xa rời Phó Doanh, có lẽ, đó mới là con đường duy nhất của ta.
Khi trở về Phó phủ, trời đã về khuya. Ta cúi thấp đầu, cố tránh ánh mắt của mọi người, lặng lẽ băng qua sân lớn.
Nhưng ngay khi ta vừa bước đến hành lang của tiểu viện, một bàn tay bất ngờ túm chặt tóc ta, kéo mạnh về phía sau.
Cơn đau nhói trên da đầu khiến ta bật nước mắt, đầu gối đập xuống đất, lạnh buốt.
“Cửu di thái, ngươi có biết tội chưa?”
Ta giật mình ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt sắc lạnh đầy hận ý của Đại di thái. Sau lưng bà ta, Nhị di thái đứng khoanh tay, lặng lẽ quan sát.
Ta siết tay vào vạt áo, hít sâu, cố giữ bình tĩnh:
“Ta đã làm gì sai mà phải quỳ ở đây?”
“Chát!”
Một chiếc chén trà sứ đập mạnh xuống nền gạch, vỡ tan, nước trà nóng hổi bắn lên vạt váy của ta.
Đại di thái nghiến răng nói từng chữ: “Ngươi dụ dỗ con trai của lão gia, làm ra những chuyện nhơ nhuốc không thể để người khác biết, còn dám hỏi ta tội gì sao?”
Tim ta trĩu xuống, nhưng ngoài mặt vẫn cố giữ bình tĩnh, cắn răng nói:
“Nếu ta thực sự có tư tình với Phó soái, vì sao không hỏi hắn mà lại bắt ta chịu tội?”
“Ngươi còn dám mạnh miệng?!”
Đại di thái đập mạnh lên bàn, giọng the thé: “Ngươi hại chết lão gia, nay còn định phá hoại con trai lão gia? Còn không mau lôi đi, ném vào chuồng heo!”
Chuồng heo?!
Ta kinh hoàng, cả người run lên, nhưng ngay lập tức hét lớn:
“Đại di thái, nếu ngươi dám giết ta, không sợ Phó soái trở về thiêu trụi viện của ngươi sao?”
Bà ta không hề nao núng, ngược lại còn bật cười khanh khách.
“Ta đường đường là chính thất của Phó gia, tám kiệu lớn rước vào phủ, hắn dám động vào ta sao?”
Ta cắn môi, biết mình không thể thoát được, đành liều mạng nói một câu cuối cùng:
“Ta mang thai con của hắn!”
Lời vừa thốt ra, cả sân viện bỗng nhiên im bặt.
Bọn nha hoàn đứng lặng người, không ai dám thở mạnh. Qua lớp lưới tre của chuồng heo, ta thấy sắc mặt Đại di thái trắng bệch, hai bàn tay siết chặt vào vạt áo, run rẩy.
“Tiện nhân!”
Bà ta chửi lớn, suýt nữa ngã quỵ.
Ngay lúc đó, Nhị di thái khẽ nghiêng đầu, giọng điềm tĩnh nhưng mang theo sát khí:
“Đại tỷ, chuyện này không dễ xử lý đâu. Nếu là thật, ba thiếu gia e rằng sẽ không bỏ qua. Huống hồ… năm đó… chuyện của Tam muội…”
“Im miệng!” Đại di thái hét lên, nhưng đáy mắt đã lộ ra vẻ hoảng loạn.
Lúc này, ta mới chợt nhớ lại lời của Phó Doanh: “Những kẻ này, không ai đáng tin.”
Có lẽ, từ trong sâu thẳm, Phó gia đã mục ruỗng từ lâu rồi.
“Giết ngươi thì không thể,” Đại di thái nghiến răng nói, “Nhưng muốn sống cũng đừng hòng sống dễ chịu! Lột quần áo nó ra, đánh roi!”
Lũ bà tử ập đến, xé toạc y phục của ta, để lộ làn da trắng nõn giữa trời lạnh giá.
Chiếc roi da quất xuống.
Lần thứ nhất, ta cắn môi, vị máu tanh tràn vào khoang miệng.
Lần thứ hai, ta nghe thấy tiếng da thịt mình nứt ra.
Đến lần thứ ba, ta không chịu nổi nữa, gục xuống nền đá lạnh lẽo.
“Cửu di thái, đi đêm lắm có ngày gặp ma.” Một bà tử cười lạnh, ném cho ta một mảnh vải rách.
Ta run rẩy nhặt lấy, quấn quanh thân thể, từng bước tập tễnh đi về phía từ đường.
Dưới ánh trăng lạnh, ta cười—cười đến mức nước mắt cũng lặng lẽ rơi xuống.
Hóa ra, trong phủ đệ xa hoa này, ai cũng đang diễn một vở kịch bẩn thỉu, nhưng lại khoác lên mình lớp vỏ đạo mạo.
11
Nửa đêm, Phó Doanh trở về.
Khi ta đang quỳ trước linh vị Phó lão gia, cúi người đổ dầu vào ngọn đèn trường minh, một giọt máu chảy xuống từ lưng áo ta, loang thành một vệt đỏ tươi trên nền đá xanh lạnh lẽo.
Tiếng bước chân trầm ổn vang lên.
Ta biết hắn đã đứng sau lưng, nhưng không quay lại.
Mãi đến khi tay hắn đặt lên vai ta, ta mới khẽ ngẩng đầu.
Hắn cẩn thận lật vạt áo, ánh mắt chợt co rút lại khi thấy những vết roi chi chít trên lưng ta.
“Ai làm?”
Giọng hắn lạnh đến mức khiến người ta rùng mình.
Ta không trả lời.
Hắn nâng cằm ta lên, ánh mắt sâu hun hút, như thể muốn khắc ghi từng dấu vết trên thân thể ta vào tâm trí.
Bàn tay hắn run lên, rồi đột nhiên buông ra.
Độc= fu,l,l! tại p,a,g,e Mỗ+i,n,gày! ch|ỉ—muố.n làm cá? muố;i
Khoảnh khắc tiếp theo, hắn giơ chân, đá mạnh vào bàn thờ, đập vỡ linh vị của Phó lão gia.
Một ngọn nến rơi xuống chén dầu, lửa lập tức bùng lên, liếm trọn tấm biển “Trung Hiếu Liêm Chính” treo giữa từ đường.
“Hỏa hoạn! Hỏa hoạn rồi!” Bên ngoài có người la hét thất thanh.
Đại di thái chạy đến, trông thấy cảnh tượng ấy thì thét chói tai:
“Thằng nghiệt súc này! Vì một con tiện nhân mà đốt cả từ đường?!”
Phó Doanh cười lạnh một tiếng, đáy mắt như băng tuyết ngàn năm:
“Mười ba năm trước, mẫu thân ta chẳng qua chỉ mắc phong hàn, các ngươi lại nói là ôn dịch, một bát thuốc đã đoạt đi tính mạng bà.”
“Hôm sau, người trong kia đã cưới thêm bốn phòng thiếp.”
“Đến lúc này, lại nói với ta về đạo hiếu sao?”
Đại di thái sững sờ, loạng choạng lùi lại vài bước, cuối cùng khuỵu xuống giữa tro tàn. Bà ta nhìn ngọn lửa rực cháy trước mặt, đôi môi run rẩy:
“Thì ra… ngươi trở về là để báo thù…”
Phó Doanh giẫm mạnh lên mảnh linh vị vỡ dưới chân, tàn lửa bắn tung tóe lên vạt quân phục của hắn.
“Không phải báo thù.”
“Là đòi nợ.”
Hắn đột ngột siết chặt cổ tay ta, lực mạnh đến mức khiến ta đau nhói. Giọng nói lạnh như gió tuyết quét qua sa trường:
“Ngay cả nàng, các ngươi cũng không buông tha?”
Tiếng gỗ cháy lách tách vang lên, từng cây xà nhà kêu răng rắc, như đang hấp hối dưới sự nuốt chửng của ngọn lửa.
“Bởi vì năm đó, các ngươi đuổi ta ra khỏi Phó gia, lại từng có chút tình nghĩa đưa ta một chiếc áo ấm…”
Hắn cúi đầu, giọng điệu lạnh lùng mà tàn nhẫn:
“Ta tha cho các ngươi một mạng.”
“Nhưng nhớ kỹ—”
“Bắt đầu từ hôm nay, Cửu nương là người của ta.”
Dứt lời, hắn kéo ta đi, bước xuyên qua ánh lửa bập bùng.
Phía sau, tiếng thét đau đớn của Đại di thái vang vọng cả màn đêm.
Ta ngoảnh đầu lại, chỉ thấy ngọn lửa đã nuốt trọn cả bài vị Phó lão gia, tro tàn bay lả tả trong gió.
12
Phó Doanh sắp xếp cho ta ở một tòa lầu nhỏ bằng gạch xanh cạnh bến cảng.
Mở cửa sổ ra là có thể nhìn thấy những con tàu viễn dương, cột khói cao vươn thẳng lên nền trời xám.
Trước khi rời đi, hắn sai người mang đến cho ta một chiếc hộp gỗ tinh xảo, chỉ để lại một câu:
“Một tháng sau gặp lại.”
Nhưng khi mở hộp ra, ta chợt sững người.
Bên trong là một tấm thiếp cưới đỏ thẫm, trên nền giấy dát vàng hiện rõ hai chữ hôn thư, bên dưới là ba chữ Phó Triệu thị, nét bút mạnh mẽ như dao khắc vào đá.
Ngày thành thân… lại chính là hôm nay.
Thì ra, hắn đã sớm có ý định cưới ta.
Chỉ là, trong thời loạn thế này, một vị thiếu soái không thể công khai cưới thiếp thất của phụ thân làm chính thê.
Tối hôm trước, ta đã rơi nước mắt viết xuống bức thư ly biệt.
Mỗi con chữ đều là tình ý, cũng là nỗi niềm khắc khoải.
“Chúc chàng trọn vẹn như ý.”
“Hiểu Mai đời này, không hối tiếc.”
Chỉ vỏn vẹn mấy dòng, nhưng đã nói hết tâm tư của ta.
Gió biển mặn chát lùa vào tóc, ta siết chặt tấm vé tàu trong tay, mặc cho làn gió quất lên gò má.
Tiếng còi tàu trầm vang, kéo theo những cột khói cuộn lên nền trời.
Con tàu từ từ rời bến, bến cảng cũng dần lùi xa.
Ngay lúc đó, phía xa đột nhiên trở nên náo động, cả một đội quân lớn bất ngờ xuất hiện.
Giữa đám đông nhốn nháo, ta lập tức nhận ra bóng dáng quen thuộc ấy.
Là Phó Doanh.
Hắn gầm lên, gọi thẳng tên ta
“Triệu Hiểu Mai!”
Tiếng gào của hắn xuyên qua tiếng còi tàu vang dội, ta cứng đờ người đứng giữa cầu thang boong tàu.
Gió biển mặn chát xộc vào mũi, ta không cần quay đầu cũng biết hắn đang ở đó, áo choàng đen quét qua mặt đất, giữa đống vé tàu rách nát vương vãi khắp nơi.
“Quay lại!”
Hắn gầm lên, dưới vành quân mũ, đôi mắt bừng bừng sát khí. “Đây là mệnh lệnh!”
Ta chỉ khẽ lắc đầu, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười nhạt.
Nụ cười này là lời từ biệt, là sự buông bỏ, cũng là chút dịu dàng cuối cùng ta dành cho mối duyên này.
“Bảo trọng.”
Ta khẽ mấp máy môi, để gió cuốn đi lời vĩnh biệt.
Hắn dường như đã hiểu.
“Cho ta qua đó!”
Hắn rống lên, tiếng thét hòa lẫn với âm thanh kéo chốt súng.
Đám đông hoảng sợ hét lên, vội vàng tản ra.
Ta nhìn hắn lần cuối, ánh mắt hắn đỏ ngầu như lửa cháy, trong đó cuồn cuộn không chỉ là tình yêu, mà còn là chút ngây ngô hiếm hoi trong thời loạn, là món nợ cả đời của một gia tộc trăm năm không thể gỡ bỏ.
Nhưng tất cả đã quá muộn.
Trong lòng ta lặng lẽ nguyện cầu:
“Nếu có kiếp sau, mong rằng…”