Chương 2 - Thế Giới Của Người Lớn

Cô ấy bước lên bục giảng, viết tên mình lên bảng.

Nét chữ thanh thoát, vai gầy gò.

Giống như một đóa lan trắng dịu dàng, yên tĩnh và kiêu hãnh.

Ánh mắt của Kỷ Thì Dư rơi lên người cô ấy, rồi không bao giờ rời đi nữa.

Sau này, que kem trong giờ thể dục không còn chỉ có một cái, mà là hai.

Một cho tôi, một cho Lâm Tri Hạ.

Kỷ Thì Dư cười, giải thích:

“Cô chủ nhiệm nhờ anh chăm sóc bạn mới.”

Nhưng sự chăm sóc đó từ ấy chẳng bao giờ dừng lại.

Bình giữ nhiệt đựng nước đường đỏ cũng biến thành hai cái.

Một cái cho tôi, một cái cho Lâm Tri Hạ.

Ngay cả người che ô cùng anh ta trong ngày mưa cũng không còn là tôi nữa.

Anh ta nhìn đi nơi khác, tránh ánh mắt tôi.

“Nhà Tri Hạ xa, đường lại khó đi, con gái một mình nguy hiểm lắm.”

“An Nhiên, lần sau anh đưa ô cho cô ấy trước, rồi quay lại cùng em được không?”

Tôi ngoan ngoãn gật đầu.

Có bạn nam trong lớp đùa cợt:

“Nam thần theo đuổi lớp trưởng bao năm, cuối cùng lại ‘chuyển hướng’ sang bạn chuyển trường à?”

“Cũng dễ hiểu mà, bạn mới vừa vào đã trở thành hoa khôi trường, nghe đâu còn là tiểu thư con nhà quyền quý ở thủ đô. Lớp trưởng thì xinh thật, nhưng quá ngoan hiền, chỉ biết học, đúng kiểu mọt sách.”

“Loại con gái này cưới về làm vợ thì ổn, chứ yêu đương hay vui chơi thì chán chết.”

Tôi chấm đầu bút lên đề thi hai cái, tiếp tục giải bài.

Tôi là lớp trưởng.

Cũng là học sinh đứng đầu khối.

Lâm Tri Hạ muốn đăng ký vào chuyên ngành hàng đầu của một trường danh tiếng.

Nhưng năm nay chuyên ngành đó chỉ tuyển hai suất ngoại tỉnh.

Một người đã được tuyển thẳng, suất còn lại thì bị tôi giữ chặt bằng vị trí thủ khoa.

Vậy nên, cô ta bắt đầu toan tính, rồi kể hết với Kỷ Thì Dư.

Và anh ta – Kỷ Thì Dư – đã chọn hy sinh tương lai của tôi, để đổi lấy tiền đồ cho cô ấy.

Nói không tiếc là nói dối.

Nhưng từ nhỏ, tôi đã hiểu rõ một điều: người bên cạnh có thể lừa dối tôi, đàn ông có thể lợi dụng tôi, thậm chí người thân cũng có thể làm tôi tổn thương.

Chỉ có điểm số trên bài thi là không bao giờ phản bội tôi.

3

Kỷ Thì Dư ở bên tôi cả đêm, cằm đã bắt đầu lởm chởm râu.

Trông anh ta có vẻ tiều tụy.

Có lẽ đây là lần đầu tiên anh ta làm chuyện như thế này.

Tâm trí tôi rối bời, hoang mang đến nghẹn thở.

Anh ta gọt táo hình thỏ để dỗ dành tôi.

“An Nhiên, dù có buồn đến mấy, cũng đừng khiến cơ thể suy sụp.”

“Anh đã nhờ người điều tra rồi, camera ở chỗ đó bị hỏng… nhưng em yên tâm, cho dù có phải lật tung cái quán đó lên, anh nhất định sẽ cho em một lời giải thích thỏa đáng!”

Tôi mím môi, nhẹ giọng hỏi:

“Vậy… có nên báo cảnh sát không?”

Tay Kỷ Thì Dư khựng lại, lưỡi dao gọt hoa quả lướt qua đốt ngón tay, để lại một vết cắt rướm máu.

Anh ta hít sâu một hơi, giọng nhẹ nhàng an ủi:

“An Nhiên, em là con gái… báo cảnh sát sẽ ảnh hưởng rất lớn đến em…”

“Huống hồ…”

Ánh mắt anh ta dừng lại nơi phần eo tôi được chăn che kín, ngập ngừng hỏi:

“Tối qua… em chắc là chưa kịp lấy bằng chứng gì đúng không?”

Trước sự dò xét đó,Hai mắt tôi đỏ hoe, bất lực nhìn anh ta.

“Thì Dư… vậy em phải làm sao bây giờ?”

Sự căng thẳng trong mắt anh ta tan biến, vừa dỗ dành vừa nhẹ giọng đề nghị:

“An Nhiên, bây giờ điều quan trọng nhất là sức khỏe của em. Kỳ thi đại học cũng sắp đến rồi, anh sợ em không chịu nổi… hay là em nghỉ học tạm thời một thời gian?”

Anh ta đưa tay nắm lấy tay tôi, ánh mắt tha thiết:

“Anh sẽ cùng nghỉ học với em.”

Tôi còn chưa kịp trả lời.

Cửa phòng bệnh đột ngột bật mở.

Các bạn học ùa vào.

“Lớp trưởng, nghe nói cậu bị bệnh, sao lại phải nhập viện thế này? Có nghiêm trọng không?”

“Lớp trưởng, bài kiểm tra sáng nay tớ mang đến cho cậu này!”

“Lớp trưởng, khi nào cậu quay lại học cùng bọn tớ đây?”

Kỷ Thì Dư vội vàng đứng bật dậy,Nhíu mày, hoảng hốt lên tiếng:

“Sao các cậu lại đến đây?”

Người đi đầu là Lâm Tri Hạ, cô ta chớp mắt vẻ vô tội.

“Tớ chỉ nói lớp trưởng bị bệnh, mọi người đều lo lắng. Nhưng không biết là… cậu bị bệnh gì vậy?”

Ánh mắt của Lâm Tri Hạ dừng lại trên người tôi,Lạnh lùng, mỉa mai xen chút châm chọc.

Tôi lau nước mắt, mặt trắng bệch nhưng vẫn gượng cười.

“Không có gì đâu, chỉ là sốt nhẹ thôi.”

Lâm Tri Hạ cất giọng đầy quan tâm nhưng lại cố ý nói lớn:“Con gái mà gặp phải chuyện như vậy, sao có thể ‘không có gì’ được?”

Cô ta lấy từ trong túi ra hai hộp thuốc, đặt lên giường bệnh của tôi.

“An Nhiên, Thì Dư không biết chăm sóc người khác, lại không chu đáo. Gặp chuyện như vậy rồi, nhất định phải uống mấy loại thuốc này càng sớm càng tốt.”

Một hộp thuốc tránh thai khẩn cấp, một hộp thuốc chống phơi nhiễm HIV.

Căn phòng bỗng chốc lặng ngắt.