Chương 1 - Thay Thế Diêu Diêu
1
Năm chị tôi 15 tuổi, chị không may trượt chân ngã xuống nước và qua đời.
Mẹ tôi, khi ấy đang mang thai, không chịu nổi cú sốc mất con, sinh non ra tôi.
Tôi mang theo nỗi nhớ thương của mẹ dành cho con gái lớn, vì vậy tôi được đặt tên là “Niệm Niệm” (nhớ mãi).
Khi tôi chào đời, mẹ vẫn ngày ngày khóc sướt mướt.
Nhưng những người đến thăm an ủi bà:
“Cô bé này trông giống hệt chị nó.”
“Có lẽ Diêu Diêu không nỡ rời xa mẹ nên đã dùng thân xác của Niệm Niệm để đầu thai trở về?”
Mẹ tôi ôm tôi lên, nhìn kỹ từng nét mặt, dường như tìm được một chút an ủi.
Vì cái lý thuyết vô lý về “chuyển sinh” ấy, mẹ yêu cầu mọi hành vi, tính cách, sở thích của tôi đều phải giống chị.
Từ nhỏ đến lớn, chị là thước đo của tôi.
Những gì vượt quá thước đo, phải cắt bỏ.
Những gì chưa đạt, phải bổ sung.
Chị tôi từ nhỏ đã bộc lộ năng khiếu văn học. Vì vậy tôi phải ngày ngày học thuộc thơ Đường, từ Tống. Sai một chữ, bị đ,ánh 10 roi vào lòng bàn tay.
Chị để tóc dài ngang lưng, nên dù trời nắng nóng đến phát rôm, tôi cũng không được phép cắt ngắn.
Chị tính tình dịu dàng, nên khi tôi dành dụm tiền tiêu vặt để đi học trống jazz, mẹ đã tát tôi ngay trước mặt mọi người:
“Chị con không phải như thế này!”
Đây là câu mẹ hay nói với tôi nhất.
Thời thơ ấu, tôi không dám phản kháng, chỉ biết nuốt nước mắt vào trong.
Tôi từng nghĩ, đến năm 15 tuổi, mẹ sẽ không thể lấy chị làm tiêu chuẩn áp đặt lên tôi nữa.
Dù sao, chị cũng qua đời ở tuổi này.
Mẹ làm sao biết được Diêu Diêu 16, 17 hay 18 tuổi sẽ trở thành người như thế nào?
Nhưng tôi đã sai.
Không có ký ức thực tế để làm khuôn mẫu, mẹ liền dùng trí tưởng tượng để vẽ ra.
Câu cửa miệng của mẹ trở thành:
“Nếu chị con còn sống, nó sẽ không như thế này đâu.”
Cứ như vậy, tôi lớn lên trong sự tưởng tượng của mẹ về chị tôi.
Áp lực và đ,au khổ.
Tôi không phải chưa từng phản kháng.
Nhưng mỗi khi tôi khóc lóc, nổi loạn hay tranh luận, hàng xóm láng giềng lại đến can ngăn:
“Hãy nghĩ mà xem, mẹ con đã mất một đứa con gái đang tuổi xuân thì, còn bị chồng nhẫn tâm ruồng bỏ, bà ấy khổ lắm rồi.”
“Hãy biết ơn vì bà ấy đã nuôi nấng con trưởng thành.”
Nhưng họ không hiểu.
Chị là chị, tôi là tôi.
Chúng tôi vốn dĩ là hai con người hoàn toàn khác nhau.
Tôi không nên là thế thân của chị.
Làm thế nào để thoát khỏi chiếc lồng mà mẹ dệt nên cho tôi?
Tôi đăng ký vào một trường đại học cách xa nhà hàng nghìn cây số.
Nhưng mẹ đã sửa nguyện vọng thi đại học của tôi, buộc tôi ở lại học trong tỉnh.
Bà giải thích:
“Diêu Diêu là một đứa trẻ ngoan, nếu còn sống, nó nhất định không nỡ xa mẹ quá xa.”
Tôi khóc đến nỗi tìm gặp giáo viên chủ nhiệm, muốn sửa lại nguyện vọng ban đầu.
Nhưng thầy giáo nói:
“Thầy đã biết hoàn cảnh của mẹ em rồi.”
“Thật trớ trêu thay! Niệm Niệm, em phải hiếu thảo với mẹ, thay cả phần chị em mà hiếu thảo.”
Đến nước này, tôi còn làm được gì nữa?
Người sống làm sao tranh thắng nổi người ch,et.
Nhất là khi bị áp đặt bởi thứ tình thân và đạo đức giả tạo.
Tôi giả vờ chấp nhận sự thật này.
Nhưng đến ngày nhận giấy báo trúng tuyển, tôi đã xé nát nó ngay trước mặt mẹ.
“Con muốn học lại.”
“Trường này là mẹ muốn chị con thi vào, chứ không phải con muốn học.”
Những mảnh giấy đỏ bay lên như tuyết, tôi nhìn vào đôi mắt giận dữ của mẹ, trong lòng lại cảm thấy chưa bao giờ bình thản như thế.
Lẽ ra tôi nên làm thế từ lâu rồi, phải không?
Tôi và mẹ đã có trận tranh cãi dữ dội nhất trong 18 năm qua.
Tôi gào lên:
“Tại sao con phải giống một người đã ch,et? Con không thể làm chính mình được sao?”
Mẹ tôi đầy ấm ức:
“Diêu Diêu là trái tim của mẹ, mẹ nuôi nó như ngọc như ngà đến 15 tuổi, nói đi là đi… Niệm Niệm, sao con không thể hiểu nỗi khổ của mẹ?”
Hiểu? Tôi còn phải hiểu thế nào nữa?
Tôi đã cố gắng bắt chước chị từng lời nói, từng hành động, để mong mẹ nguôi ngoai nỗi đ,au mất con.
Nhưng chỉ vì bất hạnh xảy đến với Diêu Diêu, Niệm Niệm phải sống cả đời như một bản sao sao?
Trong tuyệt vọng, tôi hét lên khi bước ra khỏi cửa:
“Vậy mẹ cứ để mất thêm một đứa con nữa đi!”
2
Cuộc “bỏ nhà ra đi” của tôi kéo dài ba ngày.
Cho đến khi hàng xóm tìm thấy tôi, báo rằng mẹ tôi bất ngờ nhập viện.
Nhiều năm qua, mẹ thường kêu đ,au đầu, tức ngực, nhưng luôn giấu bệnh không chịu khám.
Tôi đến bệnh viện tìm mẹ.
Chỉ trong vài ngày, bà đã thay đổi hoàn toàn.
Mặc áo bệnh nhân, trông yếu ớt tiều tụy. Ống truyền dịch giống như những dây leo khô trắng quấn quanh cổ tay gầy guộc của bà.
Tôi không khỏi giật mình hoảng hốt.
Kết quả chẩn đoán nhanh chóng được công bố.
Ung thư giai đoạn cuối.
Gia đình tôi không có nhiều họ hàng thân thích, vì vậy mọi chuyện từ khám bệnh, mua thuốc đến phẫu thuật, đều do tôi một tay lo liệu.
Thế nhưng, ngay cả khi mê man vì tác dụng phụ của thuốc, người mẹ gọi tên vẫn là “Diêu Diêu.”
Ban đầu, tôi vẫn đáp lại.
“Con là Niệm Niệm.”
Mẹ sẽ đảo mắt, rồi miễn cưỡng gọi một tiếng “Niệm Niệm.”
Về sau, khi mẹ thường xuyên gọi nhầm, tôi cũng chẳng buồn sửa nữa.
Những bệnh nhân và y tá tò mò tại sao một người mẹ lại gọi nhầm tên con gái mình.
Cho đến khi có người nhận ra bà là người mẹ đáng thương đã mất con gái trong vụ ta,i n,ạn 18 năm trước.
Hóa ra, bao năm qua bà vẫn chưa thể buông bỏ.
Câu chuyện của bà, đầy bi kịch và éo le, thu hút sự quan tâm của các phóng viên và báo chí, đua nhau đến bệnh viện để phỏng vấn mẹ tôi.
Có người cảm thán trước sự nghiệt ngã của số phận, có người xúc động trước tình mẫu tử sâu sắc, rồi thỉnh thoảng lại quay sang nhìn tôi – cô con gái đang chăm sóc bên cạnh với vẻ mặt thờ ơ, vô cảm.
Tôi chẳng có cảm xúc nào để biểu lộ với họ.
Bởi tôi nghĩ, việc mẹ được sang thế giới bên kia để đoàn tụ với người con gái mà bà yêu thương nhất, đối với bà, có lẽ là một điều tốt.
Sức khỏe của mẹ ngày càng sa sút.
Gia đình tôi đã cạn kiệt tiền bạc, nhưng chỉ kéo dài được thêm ba tháng.
Ngày mẹ qua đời, tôi đã tê liệt đến mức không còn cảm nhận được nỗi đ,au, cũng gần như không còn khả năng suy nghĩ.
Có người dẫn tôi làm việc này, việc kia, tôi chỉ biết như cái xác không hồn, để mặc họ điều khiển.
Cho đến khi tôi bị đưa đến trước mặt một người đàn ông.
Tôi nghe thấy ai đó nói:
“Đây là bố cháu đấy!”
Dường như có một tia sáng lóe lên trong đầu tôi, tôi ngẩng lên, quan sát người đàn ông trung niên này.
Bố mẹ tôi đã ly hôn khi tôi còn đỏ hỏn, từ lúc có trí nhớ, tôi chưa từng gặp ông.
Những phóng viên tìm thấy ông để đưa tin về đám tang của mẹ tôi, chẳng qua chỉ muốn làm nổi bật câu chuyện gia đình.
Nhưng người đàn ông trước mặt, dù sao cũng là cha ruột của tôi.
Ông sẽ đối xử với tôi tốt hơn mẹ chứ?
Tôi đã mong chờ một chút.
Nhưng người đàn ông này, với đôi mắt đỏ hoe, run rẩy nói:
“Diêu Diêu, có phải con trở về rồi không?”
Trái tim tôi lập tức trĩu xuống.
Thật nực cười.
Mỗi người nhìn thấy tôi đều xuyên qua thân x,ác tôi để tìm kiếm linh hồn của Diêu Diêu.
Tôi, thực sự giống chị ấy đến vậy sao?
Xung quanh có máy quay phim ghi lại mọi biểu cảm, hành động của tôi. Tôi lẽ ra phải cẩn thận.
Nhưng những cảm xúc bị dồn nén bao năm qua, trong khoảnh khắc này, đã đạt đến đỉnh điểm.
Tôi nhếch môi, nhìn thẳng vào mắt ông, từng chữ từng chữ nói rõ ràng:
“Con tên là Bùi Niệm Niệm.
“Con không phải là Bùi Diêu Diêu. Chị ấy là chị ấy, con là con. Con không phải chị ấy, và mãi mãi không thể là chị ấy!
“Nếu bố muốn gặp Bùi Diêu Diêu, thì hãy giống mẹ con mà xuống dưới đó gặp!”
3
Sắc mặt của bố tôi cứng đờ lại.
Mặc kệ những lời xì xào bàn tán xung quanh, tôi quay người chạy vào phòng, không chịu ra ngoài nữa.
Trong đầu tôi, lặp đi lặp lại một ý nghĩ có phần tàn nhẫn:
Tôi, cuối cùng cũng được giải thoát.
Không còn ai có thể bắt tôi phải bắt chước Bùi Diêu Diêu.
Tôi, chỉ có thể là chính tôi.
Xử lý xong hậu sự của mẹ, nơi đầu tiên tôi đến là tiệm cắt tóc.
Tôi yêu cầu cắt đi mái tóc dài mà tôi đã để nhiều năm qua.
Tóc đen dài thẳng là lựa chọn của chị tôi, không phải của tôi.
Nhìn những lọn tóc đen mượt rơi xuống sàn loang lổ, rồi bị quét vào chiếc ky cũ kỹ tróc sơn, tôi bất giác cảm thấy một niềm an ủi kỳ lạ, như thể mình đã được “lột xác”.
Tôi đã lên kế hoạch cho cuộc sống tiếp theo của mình.
Đầu tiên, bán căn nhà mẹ để lại.
Sau đó, tìm một trường luyện thi chất lượng tốt nhất.
Cuối cùng, chọn một thành phố mà tôi thích, thi đỗ vào đó và hoàn toàn rời xa quê hương này.
Nhưng ở thành phố nhỏ này, việc bán nhà cũ không hề dễ dàng.
Một vài người mua đã đến xem, nhưng không ai quyết định mua.
Tôi sốt ruột đợi nửa tháng, không đợi được người mua, mà lại đợi được bố tôi trở về.
Tuy nhiên, mục tiêu của ông không phải là căn nhà, mà là tôi.
“Niệm Niệm, con hãy theo bố về nhà đi.
“Con vẫn còn nhỏ, làm sao có thể tự chăm sóc bản thân?
“Hơn nữa, bố nợ con quá nhiều. Cho bố một cơ hội để bù đắp nhé.”
Dựa vào trang phục của ông, có thể thấy ông là một người giàu có.
Về bố mẹ, tôi đã từng nghe vài lời đồn.
Cả hai đều là những đứa trẻ nghèo ở một vùng nông thôn. Họ rời quê vào Nam làm công nhân, kiếm được chút tiền và bắt đầu khởi nghiệp.