Chương 4 - Thay Mận Đổi Đào

[zhihu] Thay mận đổi đào
————————
* Tên do editor tự đặt
Tác giả: 顾妍一
Edit: Tam Tỉ Muội - Yun Ying

————————

Chương 8

Đời ta, lần đầu tiên gặp được một người có thể khóc lợi hại đến như vậy.

Hắn khóc rồi khóc, thậm chí còn nôn ra máu, tiếng khóc nghèn nghẹn, hai mắt sung vù, đầy tơ máu.

Xiêm áo trên người hắn lạnh buốt cùng quý giá, mạnh mẽ lại doạ người.

Ta ngồi trong viện nhỏ quơ quơ chân, ngửa đầu nhìn cây hoa hạnh, nghe hắn phân phó sự tình cho những người ở xung quanh. Âm thanh hắn trầm thấp, ta cũng nghe không hiểu.

Chỉ là lúc nghe hắn nói muốn dẫn ta trở về, ta liền hỏi:

“Về đâu cơ?”

Hắn run lên, lộ ra vẻ thống khổ:

“Tuế Tuế, về nơi chúng ta sinh ra và lớn lên.”

Ta nói: “Là Tiết phủ sao?”

Hắn hai mắt đỏ ngầu, nước mắt lại lăn xuống.

Cuối cùng ta nói:

“Vậy có thể hay không đem cây hạnh kia cũng mang đi? Không phải cái cây hạnh này, cái cây ở bên trong Tiết phủ ấy!”

Ta nghĩ nghĩ, lại lôi kéo ống tay áo của hắn nói:

“Đại ca ca, cầu ngươi.”

Hắn vươn tay ôm ta, đầu dựa trên vai ta, thanh âm nức nở:

“Được, tất cả đều nghe theo Tuế Tuế.”

Lúc bọn thị vệ đào cây hạnh ở Tiết phủ, móc ra một cái bình, còn có xương cốt, nói là xương ngỗng.

Nhiều năm rồi, xương cốt cũng đã hư thối gần hết, cũng không biết là ai chôn nữa.

Ta ôm bình ngồi lên xe ngựa, ngồi cực kỳ lâu, mới biết được thì ra muốn từ Tiết phủ đi đến “nơi ta sinh ra”, phải mất gần hai tháng.

Đường này xóc nảy lại xa xôi! Tất cả mọi người đều nôn mửa choáng váng, chỉ có ta không biết vì sao cũng không có phản ứng lớn như vậy.

Lúc đại phu hỏi tới, ta cười lộ cả răng đáp: “Ta rất tốt.”

Cũng không biết khi còn bé như thế, lại làm sao có thể lưu lạc đi tới tận đây.

Thật xa, thật xa quá.

Lúc ta hỏi đến đây, vị đại ca ca kia sờ đầu ta, khuôn mặt nhìn trắng bệch như tượng, tâm tình lại yên tĩnh vỡ vụn như tro tàn.

Hai tháng sau, ta rốt cục về tới hoàng cung.

Hoàng cung thật to lớn, có rất nhiều châu báu, có rất nhiều người, cũng có nhiều cây liễu. Thời điểm ta ôm bình đi vào ngẩn ngơ nhìn tường đỏ cao cao.

Đột nhiên ta nói: “Đại ca ca, ta muốn tự mình đi tiếp.”

Hắn run lên, nói đều nghe theo ta.

Ta liền nhảy xuống khỏi xe ngựa, một tay ôm bình, một tay nắm hắn, ngửa đầu nhìn cây liễu xanh rủ bên tường đỏ.

Gió thổi nhẹ nhàng, cành lá đong đưa giống như muốn nhảy nhót lên vậy.

Quay đầu nhìn lại, hắn vẫn ở nguyên tại chỗ nhìn ta.

Ta nghĩ nghĩ.

Giống như đột nhiên nhớ ra.

“Đại ca ca.” Ta do dự nói

“Người nắm tay ta rời đi, là ngươi sao?”

Ta không biết hắn lại làm sao nữa, đột nhiên liền khóc không thành tiếng.

“Đúng vậy. Là ta.”

Hắn khó khăn vuốt ve búi tóc trên đầu ta, gân xanh trên bàn tay nảy lên, thanh âm nghẹn ngào.

“Tuế Tuế, là ta, là ca ca.”

“Ta hình như nhớ được.”

Ta nói, “Ca ca từng nói, thời điểm cây hoa hạnh kết ba lần quả, sẽ đến mang ta về nhà.”

“Tuế Tuế...”

“Nhưng mà, đại ca ca.”

Ta lắc đầu, đưa tay che miệng hắn.

“Thời điểm lần thứ ba cây hoa hạnh kết quả, ngươi không có tới.”

“Ngươi không phải ca ca của ta.”

“Ca ca của ta sẽ không gạt ta.”

Ngày đó tất cả mọi người trông thấy Tân hoàng rốt cục nhịn không được nữa, giống như hồn bay phách lạc quỳ xuống.

Hắn ôm eo ta, khàn giọng nói hắn sai rồi, xin ta nhìn hắn.

Thế nhưng hắn thật sự không phải ca ca của ta mà.

Ca ca ta trước giờ chưa từng bao giờ gạt qua ta.

Chương 9

Ta sống trong hoàng cung, đại ca ca cho ta rất nhiều rất nhiều vòng tay vàng.

Mỗi một cái đều so với cái mà Tiết tiểu thư nói ta trộm, lộng lẫy gấp trăm lần, giá trị gấp nghìn lần.

Đám đồ chất đống trên giường ta, đếm cũng đếm không xuể, đại ca còn cầm từng cái từng cái dỗ cho ta chơi.

“Cái này là San Hô đỏ , Tuế Tuế có thích không?”

Hắn cầm lấy để bên tay ta so lên.

Ta lắc đầu, rồi nói: “Ta không có trộm vòng tay của nàng.”
“Ta cũng không thích vòng tay”

Hắn liền ôm ta, gục tại đầu vai ta vô thanh vô thức khóc rống.

Hắn dạy ta viết chữ, nhưng một chữ ta cũng không nhận biết được. Bàn tay trước đó cũng bởi vì bị đánh nhiều lần, muốn cầm bút cũng khó khăn nói gì đến viết chữ.

Thái phó nhìn hồi lâu, trầm buồn nói:

“Công chúa khi còn bé có thiên tư thông minh.”

“Tiên đế thương yêu công chúa điện hạ nhất, thậm chí hơn cả bệ hạ ngài, ngài nói công chúa là kỳ tài ngút trời, như trân bảo mà thượng thiên ban cho hoàng thất.”

“Nếu có thể, về sau sẽ không thua tài nữ như Thái Văn Cơ, Tạ Đạo Uẩn…”

Đại ca ca thì ra là bệ hạ, nhưng sao trước mặt ta hắn luôn tỏ ra hết sức thống khổ, sắc mặt như tro tàn như thế.

“Là ta hại nàng. Là ta hại Tuế Tuế. Đều là bởi vì ta, đều là do ta.”

Nhìn thấy tổng lĩnh thị vệ đến rồi, ta tinh thần tỉnh táo lại, từ trong ngực hắn chạy đi lên.

“Thị vệ đại nhân! Cây hoa hạnh ngài đem tới rồi sao?”

Tổng lĩnh thị vệ thỉnh an xong, liền ngẩn người, nói nhanh:

“Công chúa điện hạ, cây hạnh kia mang đến rồi.”

Ta nhảy cẫng không thôi dẫn theo làn váy chạy ra ngoài, nhìn bọn hắn đem cây kia trồng trong cung viện.

Thực sự chờ không nổi, ta cầm lấy mép váy ngồi xổm xuống, đi theo đám bọn hắn cùng đào đất trồng cây.

Bọn thị vệ giật nảy mình:

“Công chúa! Việc này để bọn thuộc hạ đến làm là được.”

Ta chuyên tâm bới đất, ngẩng đầu lên, buồn bực hỏi:

“Các ngươi gọi ta công chúa làm gì?”

“Ta là tiện nha đầu, ta không phải công chúa.”

Ta nghiêm túc nói cho bọn hắn, sau đó dùng sức đem đất móc ra, cùng bọn hắn đem cây hạnh trồng vào.

“Các ngươi biết cây hoa hạnh này không?”

Ta vẫn như cũ tràn đầy phấn khởi ngồi xổm trên đất nói.

“Ca ca ta nói rồi, thời điểm kết quả ba lần, hắn sẽ đến đón ta.”

“Ta bị quả của nó rơi xuống đánh thật đau.”

Ta ngửa đầu lên trời nhìn cây hoa hạnh, nheo mắt lại.

“Thế nhưng lúc đó ta thật là cao hứng.”

“Ca ca rất nhanh liền tới đón ta rồi.”

Muốn gặp ca ca, hắn cao lớn ngồi trên lưng ngựa, móng ngựa đạp lên, bụi mù giống như mây, vô tung vô ảnh.

Ta sẽ nắm lấy vạt áo hắn, nhảy nhảy nhót nhót đi dạo trong cung.

Cùng ngắm nhìn cành liễu xanh rủ xuống tường đỏ.

Sẽ vui vui sướng sướng, an an ổn ổn mà lớn lên.

Thế nhưng làm sao luôn không được toại nguyện đây?

Ta buồn bực nghĩ.

Bệ hạ đứng sau lưng ta, nhìn ta thật lâu. Rốt cục có thể phát ra âm thanh, hỏi tổng lĩnh thị vệ:

“Tra xong rồi sao?

Tổng lĩnh thị vệ cúi đầu xuống: “Vâng.”

Tiết tiểu thư rất nhanh bị kéo đến trước mặt ta.

Nàng váy áo hoa lệ, đầu đầy trâm cài châu báu, vẫn là bộ dáng công chúa.

Nhưng người lại bị giam trong lồng, nàng sợ hãi mắng chửi xung quanh:

“Các ngươi bày trò gì đây? Ta là công chúa! Bọn tiện tỳ các ngươi dám đối với ta như vậy, ta sẽ nói cho hoàng huynh!”

Bệ hạ nhìn nàng, chỉ một ánh mắt, liền có thị vệ đi lên, hai ba lần rạch nát y phục hoa lệ trên người nàng, Tiết Tuệ thét lên, trên thân không ngừng chảy máu.

Tổng lĩnh thị vệ lạnh lùng không chút biểu tình:

“Ngươi cũng xứng mặc y phục công chúa?”

Ánh mắt bệ hạ nhìn nàng như nhìn người chết:

“Là ngươi, giả mạo Tuế Tuế của ta?”

Tiết Tuệ lập tức luống cuống:

“Giả mạo cái gì, hoàng huynh, ngươi có phải hay không tin tiện nhân nào bịa chuyện? Ta chính là Tuế Tuế, ngươi còn nhớ không, năm đó ngươi đến Tiết gia nhà bọn hắn đã có đại tiểu thư, ta chỉ có thể làm Nhị tiểu thư, nhưng mà đại tiểu thư nhà bọn hắn đã sớm chết.”

“Còn có bạc hà! Bạc hà, hoàng huynh ngươi còn nhớ rõ sao, bạc hà là ngươi đưa cho ta, ta đã đưa cho ngươi xem rồi mà!”

Bệ hạ nhắm mắt lại:

“Nếu ngươi nguyện ý giết cả nhà Tiết gia, trẫm liền tin tưởng ngươi.”

Tiết Tuệ ánh mắt lóe lên, bối rối, cuối cùng kiên định ngẩng đầu lên.

“Được! ta hận người Tiết gia, là bọn hắn dấu diếm, ngược đãi ta nhiều năm, để cho ta cùng hoàng huynh cốt nhục tách rời.”

Một chiếc lồng khác được đẩy đến, bên trong giam giữ phụ mẫu Tiết gia.

Bọn hắn hưởng thụ phú quý còn chưa được mấy ngày, kinh hoảng không thôi mà nhìn xem hết thảy.

Còn chưa hồi phục lại, đã thấy thị vệ đem cơ quan điều khiển lồng người giao đến trong tay Tiết Tuệ, nói:

“Công chúa đã nói chính mình không phải tiểu thư Tiết gia, là chân chính công chúa, từ nhỏ đã bị các ngươi ngược đãi, vậy liền xử tử bọn hắn đi.”

Phụ mẫu Tiết gia hai mắt máy động, nhất thời bối rối mắng to:

“Tiết Tuệ! Ngươi là đồ lòng lang dạ sói, ngươi dám hại chết cha mẹ ruột của ngươi hay sao.”

Nhưng mà lời còn chưa dứt, Tiết Tuệ đã kiên quyết vặn cơ quan ở trong tay.

Chiếc lồng đột nhiên bật lên, những chiếc răng nhọn không có khe hở xuyên chéo qua nhau, xen kẽ tiến vào trong thân thể phụ mẫu nàng. Hai người ôm nhau cùng một chỗ, bị đâm xuyên, không thể tách rời, chết không nhắm mắt.

Tiết Tuệ thở phì phò, quay đầu mừng rỡ nói:

“Hoàng huynh, ngươi có thể tin ta rồi.”

Bệ hạ gật đầu.

Sau đó, lại đem một bộ cơ quan khác giao đến trong tay của ta.

Nhẹ nói: “Tuế Tuế, xoay một chút đi.”

Ta không biết đó là đồ chơi gì, không chịu xoay.

Hắn nói: “Xoay một cái đi.”

Cũng chính là lúc này, Tiết Tuệ rốt cục chú ý tới ta, người được bệ hạ bảo vệ, dùng thân mình che ta lại, không phải trông thấy tràng cảnh huyết tinh kia.

Trong lúc nhất thời nàng trừng ta như muốn rách cả mí mắt.

“Ngươi tìm đến? Ngươi làm sao tìm đến đây được? Tiện nhân tâm cơ khó lường, ngươi có phải hay không muốn cướp thân phận của bản công chúa? Ta giết ngươi.”

Bệ hạ cầm tay ta, ta chỉ nghe được sau lưng âm thanh “phốc”, có cái gì ừng ực rơi xuống.

Hắn nhàn nhạt nói: “Ngũ mã phanh thây, bêu đầu thị chúng.”

Ta cầm cơ quan sững sờ, cuối cùng để xuống.

Nghe hắn ôn nhu nói, cho ta phong hào tôn quý nhất, muốn để người khắp thiên hạ biết, ta mới là minh châu của hắn.

Giống như hết thảy đều đã giải quyết.

Nhưng một trận gió thổi tới, xen lẫn mùi máu nồng nặc trong hương hoa hạnh.

Ta nghĩ, muộn rồi.

Hết thảy đều đã trễ.

Chương 10

Ta ở lại trong hoàng cung.

Có đại phu ngày ngày vì ta sắc thuốc, hy vọng chữa khỏi con mắt cùng lỗ tai của ta.

Lại ngày ngày bôi thuốc hy vọng chữa khỏi những tổn thương đầy người, hoặc là bệnh cũ nhiều năm khác.

Ta như thế nào có thể trị tốt được đâu?

Giống với dòng nước trôi về hướng đông, chỉ là kéo dài ngày qua ngày mà thôi.

Hôm qua không phải hôm nay, hôm nay không phải ngày mai.

Từng có chung quy cũng chỉ là đã từng có. Mất đi, chung quy cũng là đã mất đi.

Ta thường xuyên ngồi trong cung viện, nhìn cây hoa hạnh lớn lên, nở hoa rồi kết quả.

Ánh mắt chờ mong quả kia khi nào có thể rơi xuống.

Giống như vĩnh viễn đang mong đợi ca ca lúc nào có thể tới đón ta.

Nhưng ta cũng biết, ta vĩnh viễn chờ không được ca ca tới.

Đêm hôm ấy, ta mơ hồ tỉnh lại, trông thấy bên giường có người gục xuống ngủ.

Bên trên tay áo vẫn còn vương nước mắt, khóe mắt sưng đỏ, đáng thương lại tiều tụy. Long bào lộng lẫy quý giá, là người tôn quý nhất thế gian.

Hắn luôn luôn luôn ở đây, khẩn cầu ta tha thứ.

Thế nhưng ta tha thứ cái gì đây? Lại làm sao mới có thể tính là đã tha thứ? Ta cũng không hiểu thấu.

Ta xoay người ngồi xuống, đem ngoại bào cởi ra khoác lên trên người hắn.

Mò mẫm, đi đến trong viện.

Ánh trăng như nước, vườn ngự uyển đầy sương lạnh, quả hạnh rì rào rơi xuống đất, lúc sắp rơi trên mặt ta, chờ đợi lại không nhận được cơn đau như dĩ vãng.

Sẽ có người không để ta bị đau nữa.

Ta đưa tay nhận lấy, một quả lại một quả ôm đến trong ngực.

Đáng tiếc, dọc đường ngõ hẻm đầy hạnh hoa, Giang Nam lại chỉ coi đó là chuyện thường.

(Hết)