Chương 2 - Thay Mận Đổi Đào

[zhihu] Thay mận đổi đào
————————
* Tên do editor tự đặt
Tác giả: 顾妍一
Hỗ trợ raw : cô em thiện lành Deĩng
Edit: Tam Tỉ Muội - Yun Ying

————————

Chương 3

Nhưng mà trong năm nay, tin tức Xương vương lên ngôi truyền tới.

Trong kinh lan truyền đến, tà bất thắng chính, tất cả những người chống cự, đều đã bị xử lý toàn bộ.

Hai mươi ba lão thần treo cổ tự sát, tất cả phi tần không phân biệt địa vị theo ý chỉ của Tân hoàng đều bồi táng chôn cùng Tiên đế.

Lúc còn ở trong cung người mà ta sợ nhất chính là Xương Vương.

Ta ngơ ngác ôm đầu gối nhìn cây hoa hạnh ngoài cửa sổ, hoa đã nở rồi, nhưng trong lòng ta một chút hi vọng đều không còn nữa.

Mẫu thân chết rồi sao?

Phụ hoàng là thiên tử uy nghiêm, không thân cận với ai, thỉnh thoảng người sẽ cười với ta.

Người cũng chết rồi sao?

Ta đơn độc nằm trong viện nhỏ, phụ mẫu Tiết gia nói:

“Ngươi bây giờ không thể xuất hiện quá lộ liễu, nếu như bị tân hoàng bệ hạ phát hiện được coi như xong.”

Thế là ta được an bài đến bên trong ngôi nhà ngói nhỏ làm bếp phía sau.

Ban ngày nghe mùi củi lửa, ban đêm nghe tiếng gà vịt kêu thảm thiết.

Ta ngủ không được, ngồi xổm nhìn chiếc lồng trói đầy vịt, thất thần nói:

“Các ngươi cũng bị giam ở chỗ này sao?”

Một con ngỗng nhanh chân đi tới, hung hăng mổ trên tay ta.

“Dát!”

Ta biết nó coi ta thành kẻ xấu, mu bàn tay hồng hồng, sưng lên một mảng.

Nước mắt của ta từng giọt từng giọt rơi xuống:

“Ta cũng không muốn bị giam ở đây, ta không muốn...”

Ban ngày ta vụng trộm giấu một chút cơm canh, ban đêm mang đến phòng bếp cho ngỗng ăn.

Lúc đầu nó mổ vô cùng hung ác, về sau, giống như nhận biết ta rồi, thành thành thật thật ăn cơm mà ta mang cho nó.

Có đôi khi, chiếc mỏ thô ráp của nó quét qua quét lại trên tay ta, vừa giống như an ủi lại giống như xin lỗi.

Ở nơi không một ai quen biết này, người bạn đầu tiên của ta, mang lại cho ta một chút hơi ấm tại nơi lạnh lẽo cô đơn này chính là nó, nhờ có nó thời gian trôi qua dường như có ý nghĩa hơn.

Lúc trước ta còn một cái trâm cài tóc bằng vàng, ta dùng để hối lộ đầu bếp ở phòng bếp, muốn giữ nó lại.

Ngỗng thường hay gối lên tay ta, giống như hiểu được, nhờ có ta nó sẽ không bị giết thịt.

“Ngỗng ơi, ngươi ở bên cạnh ta lâu một chút, có được không?”

Nó gật gù giống như làm nũng ở trên tay ta. Thời gian bầu bạn bên nhau cứ thế trôi qua.

Một ngày tỉnh dậy, bỗng dưng tìm đâu cũng không thấy nó.

Ma ma của Tiết phủ lại đem ta bắt đến trong phòng của Tiết Tuệ, hung hăng ấn lấy đầu ta, ép ta quỳ xuống.

Phụ mẫu Tiết gia sắc mặt âm trầm, nổi giận đập bàn quát lớn.

“Tiết Tuế Tuế, Tiết gia chúng ta chỗ nào không phải với ngươi không? Sao tâm địa ngươi lại ác độc như thế? Ngươi đáng chết!”

Ta sững sờ, ma ma lại đem một bình canh ngỗng đổ trên đất trước mặt ta, nước canh ướt đẫm làn váy ta.

“Ngươi vậy mà tự mình hạ độc con ngỗng, chỉ chờ chúng ta làm thịt ăn phải ngỗng có độc, âm mưu muốn độc chết con gái chúng ta, ngươi còn muốn vong ân phụ nghĩa đến mức nào nữa!”

Tiết phu nhân như nổi điên kéo lấy đầu ta, hướng về phía ta rống to.

Ta còn không kịp phản ứng, nàng trông thấy phản ứng trì độn của ta, cơn giận dâng lên, quăng một bàn tay lên trên mặt ta.

“Chát!”

Ta đau đớn, nhìn một đoạn cổ ngỗng bị cắt, bên trong miệng nó còn vương bột nhỏ.

Tiết Tuệ ghét bỏ che miệng, lại khó nén đắc ý:

“Không biết nàng cho ngỗng kia ăn gì, khẳng định là cố ý muốn hại ta! Cha, nương, các ngươi làm sao còn giữ tiện nhân này!”

Ta nhìn lại, kinh ngạc nói:

“Nó không phải là thức ăn cho người.”

Tiết Tuệ giận rồi, tiến lên một cước đá vào ta đầu vai, đem ta đạp lăn trên mặt đất.

“Ngươi nói ta không phải người? Ngươi làm càn!”

Ta lắc đầu:

“Đây không phải cho người ăn …… không phải cho người ăn!”

Ta chảy nước mắt gào thét lên, mọi người đầu tiên là bị giật nảy mình, sau đó đem ta dùng sức xô đẩy trên mặt đất.

“Đã ác độc hại người rồi, còn dám giảo biện!”

Ta cẩn thận bê bình liền đứng lên, xoay người chạy. Tất cả mọi người đều không kịp bắt lấy ta.

Ta chạy đến trong viện đã từng ở, tất cả hành lý của ta đều đã bị Tiết Tuệ vứt hết rồi, nhưng cây hoa hạnh kia còn ở đó.

Ta tránh thoát tay của ma ma, nhào xuống dưới cây, dùng tay đào đất, đem xương ngỗng chôn xuống dưới.

Bọn hắn rất nhanh liền đuổi kịp, nhiều người dùng chân đạp, đem bình đá vỡ nát.

Sau đó lại đánh lại đá trên người ta.

“Tiểu tiện nhân, chạy cái gì!”

“Sẽ không có ai tới đón ngươi nữa, còn mơ tưởng làm đại tiểu thư chắc!”

“Ngươi hôm nay chết ở đây, cũng không ai nhớ tới ngươi đâu!”

Tiết phu nhân liên tiếp đánh trên mặt ta, ngày xưa trước mặt ca ca hiền lương hào phóng bao nhiêu, hôm nay nàng rốt cục chân thật lộ ra bản tính.

Ta trên mặt đầy máu me, ôm bình ngửa mặt lên trời, xung quanh nhất thời chỉ còn âm thanh đủ loại quyền đấm cước đá trên thân ta.

Đúng vậy, ca ca sẽ không tới đón ta nữa.

Xương vương sau khi lên ngôi, đã phái binh khắp nơi đuổi giết dư mạch của tiên đế, tại Giang Nam giết không ít người, máu chảy thành sông.

Ca ca nằm trong những người kia không, ta không dám nghĩ.

Ta nhìn bóng cây trên đỉnh đầu, đột nhiên một viên quả rơi trên mặt ta.

Cây hạnh cuối cùng đã kết quả rồi.

Quả đánh trên mặt ta đau đớn, nhưng ta lại đột nhiên vui vẻ, sau một nháy mắt nước mắt chảy ra.

Ta khóc rống.

“Nó kết quả rồi!”

Chương 4

Cây hạnh kết quả rồi, ca ca nhất định sẽ đến đón ta.

Dựa vào tín niệm này, ta sống tại Tiết gia thêm sáu năm.

Tiết Tuệ chán ghét ta, Tiết phu nhân không muốn nhìn thấy ta, nhưng các nàng lại không chịu thả ta đi.

Đem ta đến trong phòng Tiết Tuệ, bắt ta làm hạ nhân để sai sử, ngày ngày cởi giày rửa chân cho nàng, lúc nàng không cao hứng liền đạp lăn bồn rửa chân, nước bẩn đều giội trên mặt ta.

Ta dấu bàn tay bên cạnh, mặc quần áo ướt sũng đi bên cạnh giếng lấy nước lạnh lau đi.

Sau đó lấy rơm rạ làm chăn nệm nằm dưới đất, cõi lòng đầy hi vọng thiếp đi.

Chậu bạc hà ta dưỡng từng ngày tươi tốt, mỗi ngày trước khi ngủ ta đều cẩn thận ngửi một lát. Hương vị thơm ngát, xua tan hết thảy phiền muộn trong Tiết phủ.

Cây hoa hạnh càng ngày càng cao, hoa hạnh mỗi năm so mỗi năm càng thêm nhiều.

Năm nay kết quả lần thứ ba rồi, ca ca rất nhanh sẽ tới đón ta.

Ngày Tiết Tuệ cập kê đang đến gần, trong phủ ngày càng thêm nhộn nhịp.

Nhưng ta không nghĩ tới, lúc này đây lại xảy ra biến cố.

Tiết Tuệ đã đính hôn, vị hôn phu là biểu ca của nàng.

Biểu ca nàng đến chơi Tiết phủ hai lần, không biết vì sao lại nhìn trúng ta.

Hắn tìm cách vụng trộm sờ tay ta, bị ta né tránh.

Hắn nói với Tiết Tuệ:

“Biểu muội, đứa nha hoàn rửa chân trong viện ngươi, dù sao sau này đều theo ngươi thành của hồi môn gả tới, không ngại cho ta trước đi ?”

Tiết Tuệ lập tức đổi sắc mặt, ở trước mặt hắn không hiện ra.

Chờ hắn vừa rời khỏi liền lập tức đem ta gọi tới, cầm roi hung hăng đánh trên mặt ta.

“Tiểu tiện nhân! Tiện nhân! còn tưởng rằng ngươi an phận nhiều năm, thì ra ấp ủ ý định này.”

“Ngươi dám câu dẫn vị hôn phu của bản tiểu thư!
Thấy người sang còn bắt quàng làm họ? Biểu ca ta là nhi tử Tri phủ, là người mà ngươi có thể trèo lên được hay sao?”

Ta sửng sốt, tranh thủ thời gian lắc đầu: “Không phải, ta không có câu dẫn hắn!”

Nhưng mà Tiết Tuệ một mực tin tưởng như vậy, kêu người đánh ta rồi đem nhốt ta vào chuồng ngựa.

Không cho ta ăn cơm, mỗi ngày chịu các trận đánh khác nhau, mặt không lúc nào không sung phù bật máu.

Ta bị đánh vết thương tróc da bong thịt từng ngày, lại không được chữa trị nên hư thối, đau đến nỗi không cách nào nằm yên hay ngủ được.

Ta co ro, hết nằm sấp lại nằm ngửa, tình cờ bắt được một chiếc lá, là bạc hà, giống mùi hương trong chiếc bình mà ca ca từng cho, mỗi khi không chịu nổi ta đem ra hết ngửi lại ngửi.

Khi còn bé lúc ngồi trên xe ngựa đi đến Giang Nam là thời điểm ta khó chịu nhất, mỗi lúc như vậy ca ca đều lấy ra chiêc bình có chứa hương bạc hà cho ta ngửi một chút, như vậy đầu óc không còn váng vất nữa, dễ chịu hơn nhiều . Lâu dần hương bạc hà giống như ca ca, mỗi khi đau khổ ta đều lấy ra ngửi, cảm giác tựa như ca ca vẫn bên cạnh ta, an ủi dỗ dành ta.

Không biết ca ca bây giờ có khó chịu không.

Một mình hắn ở phương xa, lúc khó chịu, liệu có hương bạc hà ở bên hắn làm hắn đỡ phần nào hay không?

Ta ngửi hương bạc hà từ từ thiếp đi, đâu biết bên ngoài người ngã ngựa đổ, nghe được có người hô:
“Thịnh Châu có tin truyền tới!”

Thịnh Châu là địa phương nào? Ta nào đâu có biết.

Chỉ biết sau khu Tiết Tuệ cầm trong tay một phong thư, nàng lông mày dựng đứng, tức giận xông tới, đạp vào đầu ta.

“Ai gửi thư cho ngươi? Bên ngoài phủ ngươi còn có thân nhân sao?”

Nha hoàn thường hiến kế cho nàng nhanh nhảu nói:

“Nhị tiểu thư, chẳng lẽ người nhà nàng còn không chết hết, nàng khẳng định viết thư cầu cứu bọn hắn!”

Tiết Tuệ hoàn toàn giận dữ, giày nhọn một cước lại một cước đạp trên đầu ta:

“Tiện nhân, ta lúc nào muốn đánh ngươi thì đánh, ngươi còn dám cáo trạng! Người nhà ngươi là hạng người gì, dám so được Tiết gia ta sao!”

Nàng ngay trước mặt ta, đem lá thư xé tan thành từng mảnh, cũng không thèm đọc một chữ nào.

Ta thoi thóp, mắt bị máu bao phủ, cái gì cũng đều nghe không rõ.

Trong hỗn loạn phảng phất có một chút thanh tỉnh, ta bò qua dùng sức nắm lấy ống tay áo nàng.

“Người nhà …”

Ta ngửa đầu lầm bầm

“Có thư sao…?”

“Là ca ca ta sao …?”

Tiết Tuệ một cước đem ta đá văng, đem thư ném vào trong thùng phân.

Ta nhìn nàng đi xa, một phần khí lực cũng không có nữa, nhắm mắt hôn mê bất tỉnh.

Lúc tỉnh dậy, ta đang nằm sấp trên chính đường.

Tiết phu nhân có vẻ hồi hộp, dáng vẻ chột dạ nhìn ta nói:

“Đại …… đại cô nương, ngươi nhìn thấy… thư viết gì?”

Thư? Thư gì?

Ta mờ mịt lắc đầu, không nhớ rõ.

Tiết phu nhân bỗng nhiên nhẹ nhàng thở ra, lập tức thay đổi mặt:

“Kéo xuống đi!”

Ta lại bị ném trở về bên trong kho củi.

Từ lúc đó trở đi, đầu óc ta không tốt lắm.

Ta hình như đã bị Tiết Tuệ đá hỏng đầu, lại không có đại phu trị liệu kip thời, nghe người xung quanh nói ta làm cái gì cũng luôn ngây ngốc, chậm chạp hơn người khác, ta cũng cảm thấy rất nhiều chuyện không còn nhớ được nữa.

Thế nhưng trong đầu ta luôn mơ mơ hồ hồ có một bóng hình, nhưng nghĩ đi nghĩ lại rốt cuộc cũng không nghĩ ra.

Mọi người xung quanh nói, ta từ nhỏ bị bán vào đây, là đầy tớ ở Tiết gia, bởi vì luôn luôn chống đối tiểu thư, cho nên bị đánh bị phạt.

Ta không thể làm gì khác hơn là gật gật đầu, quỳ trên đất lau chùi sàn nhà.

Lại một năm nữa qua đi, nghe nói ở Thịnh Châu có thế lực Hưng Vương khởi dậy, uy hiếp rất lớn tới bệ hạ, triều đình báo hiệu mưa gió dao động.

Nhưng mà dù lợi hại hơn nữa cũng không liên quan đến ta, không bằng thành thật thật làm việc, nếu không lại bị đánh.

Ta không muốn bị đánh nữa đâu.

Hưng Vương ở Thịnh Châu một bên ứng đối với quan binh triều đình truy bắt tiêu diệt, còn có thể phân ra vài phần tinh lực cùng Tiết phủ liên hệ.

Nhưng Tiết phủ có lẽ là sợ triều đình truy cứu, cũng không hồi âm cho Hưng Vương ở Thịnh Châu.

Một ngày nọ, thời điểm ta đang ở chính đường quỳ lau chùi sàn, hai tay đụng phải một đôi giày gấm.

Người đến cao lớn đĩnh bạc, mặc bào phục quý giá, tay áo bó chặt, dáng vẻ nhanh nhẹn lưu loát.

Hắn tránh đường, vừa muốn nói gì đó, lại nhìn mặt ta mà ngẩn người.

“Tiểu nha đầu …ngươi là...? Ngươi từng gặp qua ta chưa?”

Ta buồn bực lắc đầu, lắc lắc khăn trong tay:

“Chưa thấy qua …Từ lúc ta làm nô tài hầu hạ trong Tiết phủ, chưa từng thấy qua người lạ.”

Hắn ánh mắt lóe lên, lúc này mới giật mình đi tiếp.

Sau này ta nghe nói, vị khách tới ngày hôm đó là thiếp thân thị vệ của Hưng Vương, rất được trọng dụng, nghe nói năm đó hắn một đường theo Hưng Vương lưu vong đến Giang Nam.

Ta ở trong viện móc lá rụng chắn mương nước ngăn chặn mùi hôi, chính đường bỗng truyền đến tiếng khóc đầy kích động.

Ta ngẩng đầu, trông thấy có người bưng một bình gốm đi vào, luôn cảm thấy nhìn rất quen mắt, thế nhưng cố nghĩ cũng không ra cái gì.

Chính đường bên trong tiếng khóc càng lúc càng dữ dội, giống như thân nhân thất lạc nhiều năm bỗng nhiên được gặp lại.

Trong đêm, khi ta trở về kho củi, vừa nằm xuống, đã nhìn thấy nha đầu ở cùng ôm một cái bình trở về.

“Đây là cái gì vậy?” Ta tò mò hỏi.

Nha đầu không kiên nhẫn nói:

“Bạc hà.”

Ta gật gật đầu, không có gì đặc biệt.

Nhưng mà đợi nàng đem bình gốm buông xuống, ta nhìn thấy khóm cây bên trong không có ai chăm sóc, lá cây đã dần khô héo, đột nhiên trái tim co rút lại.

Tim đau đớn kịch liệt khó mà hình dung được, tràn ngập tại phế phủ, giống như nước dưới hồ bao phủ lấy ta không cách nào vùng vẫy.

Đợi lúc ta lấy lại phản ứng, đệm chăn đều ướt đẫm nước mắt rồi.

“Khóc cái gì!”

Nha đầu kia không kiên nhẫn đạp cho ta một cước.

Ta thút thít, lời nói đều nói không đầy đủ: “Bạc hà, chết rồi, bạc, hà, đã, chết …”

Ta cũng không biết ta vì cái gì lại đau đớn như vậy nữa.