Chương 3 - Thầy Giáo Nhà Đối Diện

Phần thiết kế là dựa trên nội dung tôi làm khi hai người còn hợp tác, gần như không thay đổi gì.

Không thể nào trùng hợp đến vậy.

Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng, tôi không tin nổi khi nhìn cô ấy thuyết trình.

Giáo viên gật đầu liên tục, ngay cả những người nghiêm khắc cũng tỏ vẻ hài lòng.

Khi cô ấy kết thúc, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi.

Tôi không biết phải nói gì, cảm thấy bản thân thật bất lực.

Chẳng lẽ nói: “Bài này của cô ấy là sao chép của tôi”?

Ai sẽ tin đây?

Có lẽ tôi ngẩn ngơ quá lâu, giáo viên cau mày, có chút không hài lòng:

“Ngô Lâm Dao, em chuẩn bị xong chưa?”

“Cô giáo, em…”

“Cô ơi, chắc bạn ấy chưa chuẩn bị xong.”

Cô gái ôm laptop cười nhếch mép đầy ác ý.

“Bài bạn ấy làm chắc là sao chép từ các nghệ sĩ nước ngoài mà ra.”

…??

“Rõ ràng là cô sao chép của tôi! Nội dung thiết kế này cũng là của tôi…”

Tôi đập mạnh tay xuống bàn, giọng lớn đến mức cả lớp nhìn sang.

Ánh mắt họ chứa đầy hoài nghi, khinh miệt và không tin tưởng, như đang kéo tôi vào nơi lạnh lẽo.

Bởi vì cô ấy thuyết trình trước.

Bởi vì cô ấy có mối quan hệ tốt với giáo viên.

Tôi nhìn cô ấy, cô gái với nụ cười ngọt ngào nhưng đầy giả dối.

Cách làm của cô ấy, thật sự quá vô liêm sỉ.

Tôi mở bài thuyết trình của mình.

Như tôi đoán, phần thiết kế giống hệt khiến các giáo viên khó chịu.

Tiểu Linh còn giả vờ kinh ngạc:

“Bạn vì thua tôi mà đi sao chép bài của tôi sao?

Không ngờ bạn lại chọn cách này…”

“Tôi không sao chép!”

“Hừ.”

Giọng nói lạnh lùng vang lên, cùng lúc với câu trả lời của tôi.

Tôi ch,et lặng. Không chỉ tôi, tất cả mọi người đều nhìn sang.

Lục Dật Lâm ấn nhẹ đầu bút, một động tác đơn giản mà có sức uy hiếp mạnh mẽ.

Hiếm khi thấy anh tức giận.

Không cau mày, không lớn tiếng.

Nhưng sự hiện diện của anh làm mọi người không dám thở mạnh.

Ánh mắt anh hướng thẳng về phía Tiểu Linh, ánh nhìn khiến cô ấy sợ hãi.

“Có vài người, thích diễn đến vậy.

Sao không thi vào Học viện Điện ảnh Bắc Kinh, lại đến trường chúng ta?”

18

Có lẽ vì khí thế, hoặc cũng có lẽ vì sự nghiêm khắc trong giọng nói của người vừa phát biểu, Tiểu Linh ngay lập tức đỏ mắt.

“Thầy giáo, em… em…”

Cô ấy ngẩng đầu lên, đôi mắt đầy vẻ đáng thương, nước mắt dần dần dâng đầy.

Cảnh tượng này thực sự ngoài dự đoán. Cô ấy khóc như thể vừa chịu một nỗi oan thiên đại, liên tục nức nở.

Lục Dật Lâm liếc nhìn cô ấy, không có chút biểu cảm nào.

“Hai tác phẩm này rõ ràng được làm từ cùng một bản mẫu. Vậy ai là người sao chép của ai, có thể nhìn ra từ rất nhiều chi tiết.”

Anh nhận lấy chuột từ tay tôi, lật qua vài trang PPT.

“Thói quen viết của một người, dù nhỏ nhặt, thường rất khó thay đổi.”

“Hãy nhìn phần bản thảo này, khi ghi chú tên các công trình bằng tiếng Anh, người viết thường có thói quen viết ký tự ‘x’ dưới dạng ghép hai chữ ‘c’ lại.”

“Cả ký tự ‘l’ nữa, khi viết chữ ‘l’, họ thường kéo một nét dài ở phần đầu.”

“Tôi là giáo viên của cô ấy, tôi biết đặc điểm chữ viết của cô ấy.”

Trong căn phòng không bật đèn, ánh sáng từ màn hình PPT chiếu lên da anh một màu trắng lạnh, vai phải hơi nặng nề hơn. Ngón tay anh đặt nhẹ lên vai tôi.

Đứng về phía tôi.

Ánh mắt anh hướng thẳng về phía Tiểu Linh đang bối rối đứng đó.

“Cô có thể giải thích tại sao trong sản phẩm của mình, không có bất kỳ đặc điểm nào mà tôi vừa đề cập đến trong phần bản thảo không?”

“Nếu đã định làm giả, thì kỹ thuật nên chỉn chu hơn một chút.”

“…”

Ánh mắt của mọi người trong phòng đổ dồn lên người cô gái đang lúng túng ấy.

Cô mở to mắt, lắc đầu, cố chối bỏ tất cả.

Tôi nghe thấy một vài tiếng thở dài, ngay cả giáo viên trước đây rất thân thiết với cô cũng tỏ vẻ không tin nổi, khẽ hỏi:

“Em thật sự sao chép à? Em trước đây đâu phải là người như thế này.”

Có lẽ vì quá nhục nhã, hoặc cũng có thể vì thái độ cứng rắn của Lục Dật Lâm, Tiểu Linh đột nhiên bật khóc thành tiếng.

Như thể mọi thứ đã không còn gì để mất, cô không ngừng hỏi “tại sao”.

Cô hỏi tại sao cô cố gắng đến thế mà vẫn không đạt được vị trí đầu tiên.

Cô hỏi tại sao giáo viên vẫn đứng về phía tôi.

Cô nói rằng cô không thua kém tôi, cô thậm chí giỏi hơn tôi nhiều.

Cô chỉ muốn hạ bệ tôi mà thôi.

Cô chỉ quá muốn chiến thắng.

Đôi mắt đỏ hoe vì khóc của cô ấy nhìn tôi chằm chằm, rồi đột nhiên lao đến chỗ tôi.

Lục Dật Lâm nhíu mày kéo tôi ra xa.

Đôi mắt cô ấy ngập tràn sự cuồng loạn, trông thật đáng sợ.

“Tôi không kém hơn cô! Tôi còn giỏi hơn cô rất nhiều! Tác phẩm của cô tôi cũng có thể làm được, chỉ là… chỉ là…”

Cô ấy che mặt, từ từ ngồi sụp xuống, vừa khóc vừa lẩm bẩm:

“Tôi chỉ không muốn thua. Tôi không muốn thua…”

“Ngay từ đầu, cô đã thua rồi.”

Trong căn phòng yên tĩnh chỉ còn tiếng nức nở, giọng nói của Lục Dật Lâm vang lên từng chữ rành rọt.

“Ngay từ lúc cô có suy nghĩ xấu xa, cô nên biết rằng, dù thủ đoạn có cao siêu thế nào, dù tính toán kỹ càng ra sao, cuối cùng cũng sẽ lộ sơ hở.”

“Tôi nghe thầy Dương nói rằng cô là một học sinh rất có tài năng và năng lực.”

“Nhưng cô không nên đặt tâm trí của mình vào những điều không chính đáng.”

“Cô đã gắn quá nhiều kỳ vọng viển vông vào những điều cô coi trọng, thêm vào đó là những giá trị không thực tế…”

“Cuối cùng, chính chúng sẽ hủy hoại cô.”

Cứ như vậy, mọi chuyện kết thúc.

Trước khi bước vào phòng học, tôi không thể nghĩ mọi chuyện sẽ diễn biến đến mức này.

Tác phẩm của Tiểu Linh tất nhiên không được chọn.

Thậm chí sau này, có lẽ cô ấy sẽ khó nhận được sự tin tưởng từ các giáo viên trong một thời gian dài.

Buổi chiều hôm đó, tôi đi ra khỏi lớp cùng với Lục Dật Lâm.

Dãy hành lang dài trong khuôn viên trường không một bóng người, bóng cây trên chiếc áo sơ mi trắng của anh lay động như đang nhảy múa.

“Khi nãy cô ấy lao đến, em có bị thương không?”

Dù đã rất tức giận trong phòng học, nhưng khi nói chuyện với tôi, anh lại hạ giọng xuống.

Ánh sáng chói chang làm hàng mi của anh hơi cụp xuống.

“Em không sao, nhưng mà… cảm ơn thầy Lục nhé.”

“Không cần cảm ơn tôi, ai tôi cũng sẽ nói rõ ràng như vậy.”

“Nhưng mà thầy Lục thật ngầu đấy!”

“Ngầu?”

Người trước mặt nhướng mày, như ngạc nhiên. Ánh sáng nhạt trong mắt anh long lanh tựa như những tia sáng vụn vỡ.

Tôi gật đầu mạnh, anh nhẹ ho khan một tiếng.

“Lục Dật Lâm, tại sao thầy lại muốn làm giáo viên vậy?”

Tôi ngước lên nhìn anh, đôi mắt anh chắc chắn đang giấu rất nhiều điều tôi không biết.

Anh chỉ im lặng nhìn tôi hồi lâu.

“Giờ thì tôi không còn muốn nữa.”

“… Gì cơ?”

Anh vẫn bình tĩnh, cúi xuống nhìn tôi.

“Bây giờ, không muốn nữa.”

19

Có người sẽ vô tình làm trái tim người khác tan vỡ, khiến tâm trí của họ rối bời, lòng dạ không yên.

Khi mùa hè đang đến gần, tôi cũng rơi vào trạng thái như thế.

Dịch bệnh dần được kiểm soát, khuôn viên trường được dỡ phong tỏa.

Nhiệt độ tăng lên, gió đêm cũng trở nên dịu dàng hơn.

Câu lạc bộ âm nhạc tổ chức một buổi hoạt động trực tiếp ngoài trời, gồm hát hò và tiệc ăn uống ngay trên sân trường.

Dù vẫn trong khuôn viên trường, nhưng không khí đã có phần náo nhiệt hơn.

Bạn cùng phòng của tôi là chủ tịch câu lạc bộ âm nhạc. Tôi giúp cô ấy treo những dây đèn sao cuối cùng. Từng gian hàng ở góc sân cũng bắt đầu đông người hơn.

Dây đàn guitar khẽ ngân lên, giai điệu mở màn tràn đầy cảm xúc.

Tôi cùng một bạn khác khiêng ghế ra từ phòng học. Chúng tôi còn đem theo một ít bia vừa được bổ sung sau đợt dịch.

Ngồi nghe người khác hát, tôi mở một lon bia, uống một ngụm lớn.

Một ca khúc của ban nhạc nào đó vang lên, mang theo chút u buồn.

“Mình đã làm gì mà khiến cậu buồn như vậy?”

Giọng ca như cất lên từ những nỗi đau giằng xé. Âm thanh của micro không được tốt, giống như có ai đó nắm cổ áo bạn mà chất vấn.

“Dạo này cậu không vui sao?”

Người bạn bên cạnh tựa lên lưng ghế, ánh mắt lấp lánh ánh sao của bầu trời đêm.

Phải, tôi gần như đã quên.

Quên cả những điều khiến mình buồn bã.

Bên cạnh anh ấy, đột nhiên xuất hiện một người phụ nữ.

Là cô giáo dạy ngữ văn mới chuyển đến trường. Cô ấy trẻ, dịu dàng, và không biết tại sao, tin đồn về họ ngày càng nhiều.

Ngay cả bạn cùng phòng cũng nói:

“Thầy Lục và cô giáo ngữ văn này thật sự rất đẹp đôi!”

Khi nghe tin anh ấy thật sự có bạn gái, tôi chẳng biết mình nên đối mặt ra sao.

Tôi biết rõ rằng, mình đã độc chiếm anh ấy suốt một thời gian dài rồi.

Trong điện thoại, đoạn trò chuyện cuối cùng giữa tôi và anh đã là từ một tuần trước.

Tôi nhắn cho anh:

“Thầy không cần mang đồ ăn mẹ em nấu đến nữa đâu, mấy hôm nay đã phiền thầy quá rồi.”

Anh chắc đang bận dạy, mãi một tiếng rưỡi sau mới trả lời tôi:

“?”

Tôi không nhắn lại nữa. Qua một lúc lâu, anh nhắn thêm:

“Sao thế?”

Tôi bấm tắt màn hình, quyết định không trả lời.

Tôi không thích bia cho lắm, trong khi bạn bè xung quanh đã uống đến năm sáu lon, tôi mới bắt đầu mở lon thứ hai.

Người bạn bên cạnh đã ngà ngà say, chỉ tay về phía trước.

“Ê, Lâm Dao, kia có phải là thầy Lục không?”

Tôi nhìn theo hướng tay cô ấy. Ngoại trừ hình ảnh trên màn hình camera trong buổi học online, có lẽ đã lâu lắm rồi tôi chưa gặp anh.

Anh vẫn mặc chiếc áo sơ mi trắng, cổ tay áo xắn lên, dáng người cao ráo, đang đứng ở quầy hàng của câu lạc bộ âm nhạc.

Kính mắt phản chiếu ánh sáng rực rỡ, nhưng chẳng thể nào sánh bằng ánh nhìn của anh.

Một vài sinh viên nhận ra anh, chào hỏi anh một cách vui vẻ.

Trong lòng tôi bỗng trào lên cảm giác khó chịu. Có lẽ, tôi đã uống hơi nhiều.

Hoặc có lẽ, tôi đã kìm nén cảm xúc này từ lâu.

Tôi đứng bật dậy, chân đá vào mấy lon bia rỗng dưới sàn, chúng lăn lông lốc rồi ngã chỏng chơ.