Chương 8 - THAY CHỊ LÀM PHI

🍏 Chương 8

Đùng một cái trở trời.

Ta dầm mưa lớn, giống như linh hồn lang thang đi về cung Dao Hoa.

Triệu Bình vội vàng ra đón bị ta làm cho giật mình.

Nhưng y cũng chẳng buồn hỏi nữa.

Phía Vệ Thư xảy ra chuyện rồi.

Tin đồn truyền được tới tai ta thì đương nhiên cũng sẽ tới tai hắn.

Vết thương bị x/é r/ách không chỉ có mình ta, còn có cả hắn.

Ngày ch/ế/t của Thẩm gia đến rất gần rồi.

Ta đứng dưới mưa càng lúc càng cười to hơn.

Triệu Bình không dám chạm vào ta, sốt ruột đến vò đầu bứt tai.

“Nương nương, nương nương tốt bụng của ta ơi, người mau đi thăm bệ hạ đi”.

Ta vuốt nước trên mặt, không rõ là nước mưa hay là nước mắt.

“Đi thôi”.

Ta lết thân mình đã ướt nhẹp tới đập cửa điện Thừa Minh.

Bên trong tĩnh lặng như tờ.

“Đạp cửa đi”.

Triêu Bình đã muốn làm vậy từ lâu, nhưng lại sợ không đỡ nổi cơn thịnh nộ của Vệ Thư, vậy nên mới nghĩ tới đi cầu xin ta.

Cửa bị bọn họ đạp mấy cái bật ra, trong điện không có đèn đuốc gì, toát lên bầu không khí nặng nề ch/ế/t chóc.

Ta cầm theo giá nến tiến vào, trong tẩm điện nồng nặc mùi r/ượ/u, đồ đạc dưới đất suýt chút nữa khiến ta vấp té.

Ta lần mò thắp đèn lên mới nhìn rõ được cảnh tượng trước mắt.

Khắp nơi vương vãi toàn là vò r/ượ/u và mảnh sành vỡ.

Vệ Thư quần áo xộc xệch, nằm bò trên bàn bất động.

Nghe thấy có người đến gần, hắn phất tay áo:

“Cút ra ngoài”.

“Là ta”.

Qua một lúc hắn mới phản ứng lại, ngẩng đầu lên.

Hai mắt đỏ ngầu, dưới cằm vẫn còn vệt nước chưa lau.

Ta đưa tay ra rót nước thì bị hắn tóm chặt lấy.

“Tiểu Ngư Nhi… Tiểu Ngư Nhi, đều tại ta, đều là lỗi của ta”.

“Tại ta đến muộn”.

Hắn mơ mơ màng màng nói, còn muốn ôm ta, bị ta đẩy một cái ngã xuống đất.

Nước trà lạnh ngắt hắt lên mặt hắn.

“Ngài nhìn cho kĩ xem ta là ai”

Nước mắt ta nhạt nhòa, ta cúi xuống tóm lấy cổ áo hắn.

“Thẩm Nhạn Yểu, ta là Thẩm Nhạn Yểu”.

“Không phải Thẩm Ngư Trầm”

Nói ra cái tên đó đã hao sạch phần sức lực cuối cùng của ta, cũng khiến cho Vệ Thư tỉnh táo hẳn lại.

Hắn nằm dưới đất, đột nhiên ôm lấy mặt, cả người run rẩy.

“Ch/ế/t rồi, cái người quan trọng nhất ấy đã ch/ế/t rồi”.

“Người ngài không cứu được ra”.

Ta bò dậy, dựa vào bên tường.

“Ta phải đền mạng, Thẩm gia cũng phải đền mạng”.

“Tất cả bọn ta đều đáng ch/ế/t”.

Ta đá bay mảnh sành bên cạnh tay hắn ra, lảo đảo đi về phía cửa ra ngoài.

Mưa lớn tuôn xối xả như trút nước.

Thanh Liên cố sức che ô lên đầu ta cũng chẳng thấm vào đâu.

Giá mà ngày đó cũng có một cơn mưa lớn như thế này.

Thì liệu có khi nào tỷ sẽ không ch/ế/t không.

Tiếng ồn ào bên tai càng lúc càng nhiều.

Khoảnh khắc mất đi ý thức, chỉ thấy Thanh Liên nhào về phía ta.