Chương 14 - THAY CHỊ LÀM PHI
🍏 Chương 14
Ta đem những tội trạng đã viết ra hết tới điện Thừa Minh.
Ba trang giấy kín liệt kê hết những tội ác bao năm qua của Thẩm gia.
“Buổi thượng triều ngày mai, thần thiếp sẽ đích thân vạch rõ tội trạng của Thẩm gia trước mặt văn võ bá quan”.
Vệ Thư im lặng xem hết.
“Quay về đi. Ngày mai trước khi thượng triều ta sẽ bảo Triệu Bình đưa cho nàng”.
“Vâng”.
Ta cẩn thận dặn dò Thanh Liên, sắp xếp người hầu trong cung đi làm.
“Ngư trầm nhạn yểu thiên nhai lộ, thủy tín nhân gian biệt ly khổ”*.
*Tạm dịch nghĩa: Cá lặn chim bay chân trời góc biển, biệt ly không được tin thư thật khổ. (Trích “Khúc tương tư” của Đới Thúc Luân thời Đường).
Ta nhìn vào màn đêm, tự hỏi tự trả lời: “Nương liệu có hối hận không nhỉ?”.
“Năm đó vì đau lòng mất đi phụ thân mà đặt cho tỷ muội bọn con cái tên như vậy”.
“Không ai có được kết cục tốt đẹp”.
Tiếng trống đầu tiên của canh năm buổi sáng vang lên, ta đứng ở ngoài điện Triêu Anh.
Ta nhận lại bản tội trạng, phát hiện bị thiếu mất một trang.
Thẩm gia vẫn luôn nghĩ rằng Vệ Thư không nhận ra ta.
Chúng mượn cớ dưỡng thương không tiện cử động, để ta ở lại Quỳnh Châu, học theo nhất cử nhất động của tỷ tỷ.
Chúng còn sai khiến nhũ mẫu đã bị cho rời khỏi Đông Cung đến chỉ điểm ta làm thế nào để chung sống với Vệ Thư.
Thói quen của tỷ ấy ta đều biết, chỉ nửa tháng sau, ta đã “dưỡng lành vết thương” trở về Đông Cung.
Đám cẩu tặc Thẩm gia bị bức cung sợ ch/ế/t khiếp, muốn lập công với nhị hoàng tử bèn bắt nương để ép tỷ phải đầu hàng.
Sau lại vì giữ mạng mà dùng nương để đe dọa ta.
Vệ Thư lạnh nhạt ghét bỏ ta từ năm này qua năm khác khiến bọn chúng nhận ra hắn không hề bị lừa, vậy nên khi ta được phong làm quý phi cũng không hé nửa lời.
Chúng nơm nớp lo sợ Vệ Thư sẽ tìm chúng tính sổ.
Mặt khác, chúng vẫn ôm một tia vọng tưởng rằng có gương mặt này của ta, ít nhiều gì cũng khiến Vệ Thư thương tiếc.
Chính vì để ti/ê/u d/iệ/t tàn dư mà Vệ Thư đã nhẫn nhịn bốn năm, đợi cho thế cục trong triều ổn định mới tìm đến tính sổ.
Bọn chúng vậy mà lại ngây ngơ nghĩ rằng hắn đã chấp nhận ta, không tính toán với chúng nữa, thậm chí còn cố ý nuôi con gái cho giống với tỷ tỷ hòng đưa vào cung, vớ thêm một phần ân sủng.
Đúng là ngu xuẩn đến cực điểm.
Gương mặt giống hệt như đúc này sẽ không khiến cho Vệ Thư thương tiếc, mà chỉ khiến cho hắn nhớ tới cái ch/ế/t th/ảm của tỷ, đến nay vẫn chưa được truy phong.
Mỗi khi nhìn thấy ta hắn sẽ chỉ càng thêm hận ta, càng thêm hận Thẩm gia.
Một khi công khai với thiên hạ, thứ chờ đợi Thẩm gia sẽ chỉ có tịch thu t/ài s/ản, ch/é/m đầu toàn bộ. Còn ta cũng sẽ thân bại danh liệt.
Vệ Thư có thể thuận nước đẩy thuyền theo đó mà phế bỏ ta, không cần phải ngày ngày nhẫn nhịn ta chiếm đoạt mọi thứ của tỷ tỷ nữa.
Một trang tự thuật tội trạng của ta giờ lại bị hắn ta lược bỏ mất.
Ta nhìn Vệ Thư ngồi ở trên cao kia.
Xa quá, chẳng nhìn thấy rõ.
“Tốt nhất là nương nương hãy nói theo những gì viết trên đây, không thêm không bớt gì cả”.
Tiếng hô vạn tuế của triều thần vang vọng bên tai.
Triệu Bình không ngừng thúc giục ta.
Ta hít một hơi, bước vào đại điện, từng bước đi tới bên thềm son.
“Tội phụ Thẩm thị, dâng nộp tội trạng nhiều năm của Thẩm gia, xin bệ hạ cho phép thần thiếp được bẩm tấu rõ ràng”.
Nội dung trên tờ giấy vốn đã được lật đi lật lại trong lòng đến cả trăm nghìn lần, cuối cùng cũng có ngày được nói ra.
Chúng thần ồ lên.
Thúc phụ tính lao lên đánh ta, bị Vệ Thư sai người bịt miệng kéo xuống dưới.
Ta nói ra hết từng câu từng chữ, quỳ rạp dưới đất:
“Xin bệ hạ giáng tội!”