Chương 12 - THAY CHỊ LÀM PHI

🍏 Chương 12

Trước kia ở Hoài Châu, bọn họ đã thích ngồi đọc sách cùng nhau.

Sau khi thành hôn, Vệ Thư thường bàn luận chính sự với tỷ.

Vậy nên khi nghe được chuyện nhị hoàng tử mượn chuyện trong cung bị mất tr/ộm đoạt binh quyền của quân Cấm Vệ, tỷ ấy đã nhận ra ngay.

Trước khi cổng thành khóa chặt, ám vệ mà Vệ Thư để lại bảo vệ cho tỷ đem theo thư phóng như bay vào màn đêm.

Phụ t/ử tương tàn.

Lão hoàng đế thiên vị kia có nằm mơ cũng không ngờ được, người muốn gi/ế/t ông ta lại là đứa con trai được sủng ái bao năm nay, người cứu cái mạng già của ông ta lại là Vệ Thư bị ông ta ghét bỏ đày đi biệt xứ.

Chuyện duy nhất giống con người mà ông ta làm được đó là đã giấu An Nhi vào trong đường bí mật trước khi đ/ao của nhị hoàng tử gác lên cổ ông ta.

Lúc Vệ Thư công phá kinh thành, ta và tỷ và cả đám người Thẩm gia bị trói trên xe ngựa, vải đen bịt mắt, không biết là bị đưa đi đến nơi nào.

Tỷ nắm lấy đôi tay đang run lẩy bẩy của ta, nhỏ giọng an ủi:

“Yểu Yểu đừng sợ, có tỷ đây.”

Nhưng tay của tỷ cũng đã lạnh ngắt.

Nhị hoàng tử vì để trút nỗi căm thù đã dùng hình với tỷ.

Roi da có gai được nhúng vào nước muối đánh lên thân mình tỷ, sắc mặt tỷ ấy trắng bệch nhưng tuyệt nhiên không kêu lấy một tiếng nào.

Ta dập đầu với đám người đó, khó khăn lắm mới đổi lại được một ít thuốc cầm m/á/u.

Cả người tỷ ấy không có nổi một chỗ lành lặn nhưng vẫn cố gắng gượng dỗ dành ta.

“Trông sợ thế thôi chứ thực ra không đau đến vậy đâu”.

Từ trước tới giờ Vệ Thư luôn che chở cho tỷ như lá ngọc cành vàng, đến da cũng chưa từng bị r/ách bao giờ.

Bọn ta bị nhốt trong một gian phòng nhỏ.

Nhị hoàng tử thấy đã hết hy vọng bèn sai người thả một mồi l/ửa.

Lửa bén vào rèm cửa cháy dọc lên trên, khói bốc lên mù mịt khiến ta ngạt không nói ra hơi.

Ta và tỷ tỷ thử đập vỡ cửa sổ, cuối cùng cũng làm vỡ được một cái lỗ.

“Yểu Yểu, chạy mau!”

Khoảnh khắc xà ngang rơi xuống, ta bị một lực mạnh đẩy ra ngoài.

Ta muốn cứu tỷ nhưng lại đám người chạy tới giữ chặt lại.

“Tỷ tỷ ta… thái tử phi vẫn còn ở trong đó”.

“Mau cứu tỷ ấy!”

Người hầu hất cạn lu nước cũng chỉ dập được lửa cháy ở cửa.

Ta kéo khung cửa đã cháy rụi ra, bò vào trong kéo tỷ ra ngoài.

Khắp người tỷ là vết b/ỏng, trên ngực còn cắm nửa cây trâm bích ngọc.

Thực ra tỷ ấy rất sợ đau.

So với việc ch/ế/t cháy trong đau đớn, tỷ ấy thà tự cho mình một cái ch/ế/t dứt khoát.