Chương 6 - Thập Nương

17

Tô Thanh Vũ chuyển vào Noãn Ngọc Hiên, nơi mà ban đầu Tô Cẩn xây dựng cho ta. Viện này do ta và Tô Cẩn cùng nhau thiết kế, chỉ là nơi này vừa mới tu sửa xong nên vẫn chưa chuyển vào ở.

Trong sân viện trồng những cây lê, đợi đến tháng bốn, hoa lê nở rộ, tung bay như tuyết, mỏng manh và xinh đẹp.

Tô Thanh Vũ vừa đến, liền nhìn trúng khoảng sân độc nhất vô nhị này, cho rằng nó xứng với thân phận của nàng ta.

Ta vốn là người khôn khéo, không thích tranh đoạt, Tô Cẩn biết ta không thèm quan tâm đến những thứ này nên đưa Noãn Ngọc Hiên cho Tô Thanh Vũ.

Tô Thanh Vũ vênh váo tự đắc đến trước mặt ta khoe khoang: "Xem đi, trong lòng Tô Cẩn vẫn còn để ý đến ta, ngươi chẳng qua chỉ là công cụ huynh ấy dùng để chọc cho ta ghen thôi. Giờ nữ chính đã vào vị trí, cũng đến lúc ngươi nên kết thúc rồi."

Ta cười hùa theo, hoàn toàn phớt lờ lời nàng ta nói.

Tô Thanh Vũ thấy ta làm như không thấy càng tức giận hơn, chẳng qua bây giờ đang ăn nhờ ở đậu, không dám ra tay với ta như trước. Giờ ta là mẹ ruột của cháu đích tôn phủ Quốc công, còn Tô Thanh Vũ là đào phạm đang bị quan binh truy bắt, chỉ dám mở miệng hạ nhục ta.

Nhưng nàng ta vô cùng để ý đến chuyện của Tô Cẩn và ta, nếu không phải vì giữ thể diện, nàng ta đã tự dâng mình lên rồi.

Bây giờ trưởng công chúa càng ngày càng cẩn thận trong việc truy bắt Tô Thanh Vũ, tình nghĩa ít ỏi của Tô Cẩn đối với Tô Thanh Vũ ở trước mặt hoàng quyền giống như không tồn tại. Hắn đã có ý đuổi Tô Thanh Vũ ra khỏi cửa nhưng lại bị ta ngăn lại.

Nhưng Tô Thanh Vũ lại cho rằng Tô Cẩn muốn đuổi nàng ta đi là do ta đứng đằng sau nói xấu. Việc này khiến Tô Thanh Vũ không thể nào nhịn được. Hiện tại nàng ta giống như con thú bị mắc bẫy, ở trên núi tự chui đầu vào rọ, mà ta một nữ nhân thanh lâu lại có thể ngồi ngang hàng với nàng.

Nàng ta xông vào viện của ta, muốn lấy cái thân phận hèn mọn của ta để nhục mạ ta, lại phát hiện ta đang tự lẩm bẩm, bỏ thêm thứ gì đó vào trong lư hương: "Mê hồn hương quả nhiên có tác dụng, có thứ này, sau này Tô Cẩn sẽ luôn nghe lời của ta."

Nói được nửa chừng, ta phát hiện phía sau có người, khi ta quay lại đã thấy Tô Thanh Vũ cười nhạo khiến ta ớn lạnh, ta lập tức che miệng.

Nhưng mà Tô Thanh Vũ đã phát hiện ra mọi chuyện.

Nàng ta bước tới, khẽ mỉm cười: "Tiện tỳ, hóa ra ngươi dùng loại đồ vật này để quyến rũ Tô Cẩn."

Vẻ mặt ta hốt hoảng, "Không, không phải vậy..."

"Không cần giải thích, ta sẽ nói cho Tô Cẩn ngươi ở sau lưng giở trò quỷ, ngươi chờ đấy..." Tô Thanh Vũ mãnh mẽ nói, "Trừ phi ngươi nói cho ta biết bài thuốc bí truyền của loại hương này, nếu không...."

Ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đưa cho nàng ta bài thuốc bí truyền.

Ta đau khổ cầu xin: "Thái tử phi nương nương, xin người ngàn vạn lần đừng nói chuyện này với Tô Cẩn, sau này ta sẽ không bao giờ dùng tới nữa."

Tô Thanh Vũ không có ý tốt đi tới trước mặt ta, vỗ vỗ mặt ta: "Không nói cho huynh ấy biết cũng được, vậy sau này khi Tô Cẩn ra ngoài, ngươi phải tới làm tỳ nữ cho ta. Dù sao, loại tiện tỳ như ngươi rất giỏi làm những việc này"

Ta không còn cách nào khác, chỉ có thể đồng ý.

Tô Thanh Vũ hài lòng rời đi.

Nhìn bóng lưng nàng ta, ta mỉm cười.

18

Khi Tô Cẩn không có ở đây, Tô Thanh Vũ sẽ gọi ta đến Noãn Ngọc Hiên.

Vào Noãn Ngọc Hiên, ta không còn là nữ chủ nhân của Quốc công phủ nữa mà là nữ tỳ rửa chân cho Tô Thanh Vũ.

Nước rửa chân ấm áp vẩy lên mặt ta, Tô Thanh Vũ không chút nể tình đá ta một cái: "Ngươi hầu hạ Tô Cẩn như thế này sao, tiện tỳ!"

Ta ngẩng đầu lên, không dám nhìn thẳng vào mắt nàng: "Thái tử phi nương nương, tất cả đều là lỗi của ta, mong Thái tử phi không nên tức giận."

Tô Thanh Vũ cười lạnh: "Ra dáng nô tỳ đấy."

"Công thức của ngươi khi nào mới có hiệu lực? Sao ta dùng hai ba ngày rồi vẫn không có tác dụng." Tô Thanh Vũ rất nôn nóng, nàng không còn nhiều thời gian lắm, hiện tại bên ngoài toàn truy binh, nàng tuyệt đối không thể rời khỏi phủ Quốc công.

Ta ngoan ngoãn nói: "Bài thuốc bí truyền này phải dùng liên tục bảy ngày mới có tác dụng, nương nương rất nhanh sẽ biết ạ."

Tô Thanh Vũ có chút hoài nghi, nhưng nàng ta không thể không thử.

Ta cung kính cúi đầu, đồng thời ánh mắt rơi vào chậu nước rửa chân.

Nhanh thôi, cũng chỉ có bảy ngày.

Bảy ngày sau, Tô Thanh Vũ đưa Tô Cẩn đang tình mê ý loạn vào Noãn Ngọc Hiên.

Thuốc đúng là có tác dụng.

Lúc Tô Thanh Vũ kéo Tô Cẩn vào trong giường, nàng ta không có ý tốt nhìn ta: "Người đâu, trói con tiện tỳ này lại."

"Hôm nay chính là đêm cuối cùng của ngươi. Bổn cung cho ngươi một ân huệ, trước khi c.h.ế.t cho ngươi xem một vài thứ tuyệt vời."

Khả năng tra tấn người của Tô Thanh Vũ ngày càng sâu sắc hơn, nàng ta bắt đầu hiểu rằng so với tra tấn thể xác thì tra tấn tinh thần có thể khiến một người muốn sống không được, muốn c.h.ế.t cũng không xong.

Ta bị nô tỳ của nàng ta đè xuống quỳ trước giường, bị buộc phải nghe phu quân ta cùng nàng ta ân ái trên giường, mà ta chỉ có thể để từng giọt nước mắt rơi xuống sàn nhà lạnh lẽo.

Nhưng nếu nàng ta có thể nhìn thấy, sẽ phát hiện đó không phải là nước mắt khuất nhục, mà là mừng đến chảy nước mắt.

19

Khi Tô Thanh Vũ tỉnh dậy, phát hiện xung quanh không có ai, không thấy Tô Cẩn đâu cả, tỳ nữ cạnh giường cũng biến mất.

Tô Thanh Vũ đi chân trần ra ngoài, đúng lúc nhìn thấy ta đang múa một mình dưới tán hoa lê trắng như tuyết.

Tô Thanh Vũ tức giận đến phát run: "Tiện tỳ, mày đã làm gì?" Nàng ta lao tới muốn giật tóc ta, nhưng lại phát hiện hai chân không có sức, mỗi bước đi đều giống như nhảy múa trên mũi dao vậy.

Tô Thanh Vũ đau đến mức quỳ xuống đất, mà ta đi tới trước mặt nàng.

Ta cúi đầu nhìn Tô Thanh Vũ: "Thái tử phi nương nương, người nói xem, hai chúng ta ai giống tiện tỳ hơn chứ?"

Ta ngồi xổm xuống, vô cùng thương hại nhìn khuôn mặt Tô Thanh Vũ, đưa cho nàng ta một chiếc gương, trong gương mặt mũi Tô Thanh Vũ hoàn toàn thay đổi, ngũ quan lõm xuống, giống như ác quỷ bị hút cạn tinh khí.

Tô Thanh Vũ vô cùng hoảng sợ nhìn ta: "Tiện tỳ, mày đã làm gì?"

"Sao cô cứ thích gọi người khác là tiện tỳ vậy chứ?" Ta mỉm cười, "À, hóa ra Thái tử phi nương nương còn không biết ta tên gì."

Ta nhìn chằm chằm vào mắt Tô Thanh Vũ, gằn từng chữ: "Ta tên Trình Thập Diên."

Tô Thanh Vũ trợn mắt nhìn.

Xem ra nàng ta vẫn còn có chút ấn tượng về người đã bị nàng dùng loạn côn đánh c.h.ế.t.

"Nhìn dáng vẻ của Thái tử phi nương nương, thì ra vẫn còn nhớ tới nữ nhân xuyên không đã c.h.ế.t dưới tay người, Trình Cửu Thanh."

Ta ung dung nói: "Ta chính là muội muội của nàng ấy."

Tô Thanh Vũ cuối cùng cũng ý thức được chuyện gì đang xảy ra, nàng ta muốn đứng dậy cào mặt ta, lại phát hiện tay chân cũng không có cảm giác.

"Tiện tỳ, rốt cuộc mày đã làm gì với tao!"

Ta sờ mặt Tô Thanh Vũ: "Ta cái gì cũng không làm mà."

Dù là Tô Thanh Vũ tự mình cướp Noãn Ngọc Hiên, hay là chính nàng ta cam tâm tình nguyện sử dụng mê hồn hương, kể cả việc nàng bắt ta làm tiện tỳ hầu hạ, đều do chính nàng nói ra.

Từ đầu đến cuối, đều là tự nàng nhảy vào cạm bẫy.

Tô Thanh Vũ bắt đầu run rẩy, nàng hét lớn: "Hệ thống, hệ thống, mau tới cứu ta!"

Nhưng dù nàng ta có gọi thế nào thì hệ thống cũng không trả lời.

Ta dù đang bận tối mắt nhưng vẫn ung dung nhìn nàng ta biểu diễn, đợi đến khi nàng ta tức giận nhìn về phía ta, ta mới nói: "Hệ thống của cô giờ đang ở chỗ ta."

Noãn Ngọc Hiên được sắp đặt đặc biệt, có ẩn giấu huyền cơ để hút sinh mạng, mê hồn hương làm rối loạn tinh thần, yêu cầu chế độ ăn uống tỉ mỉ và khắt khe trong cuộc sống hàng ngày, đều là những điều kiện không thể thiếu để tước đoạt hệ thống của nàng ta, thiếu một thứ cũng không được.

Nhưng cho dù khó khăn như vậy, ta vẫn làm được.

Tô Thanh Vũ há hốc mồm, không ngờ tới nàng lại thoát khỏi hệ thống mà nàng ta dựa vào để sinh tồn, càng không nghĩ tới ta lại biết nàng có hệ thống.

"Ai ui, có phải cô muốn biết tại sao hệ thống lại biến mất đúng không?" Ta lấy ra một quả cầu tự nói: "Nói đến cũng phải cảm tạ cô đã chủ động nhường chỗ cho ta. Cao tăng từng nói với ta, phương pháp thoát khỏi hệ thống mỗi bước đều phải cần người ta cam tâm tình nguyện, ta còn tưởng rằng sẽ rất khó cơ đấy."

Ta thưởng thức biểu cảm của nàng ta, rất hài lòng với kiệt tác của mình.

Muốn g.i.ế.t người thì phải g.i.ế.t tâm, không phải Tô Thanh Vũ tự xưng là nữ chính của cái thế giới này vì bản thân có hệ thống sao? Vậy ta sẽ dẫm nàng ta dưới chân, cướp lấy hệ thống của nàng ta.

Để cho nữ chính như nàng ta nhìn xem nếu không có hệ thống, thì nàng ta là cái thá gì?

Khóe miệng hiện lên một nụ cười ác độc, ta nhìn về phía Tô Thanh Vũ: "Nếu Thái tử phi nương nương đập đầu ta mấy cái, ta có thể cân nhắc trả lại hệ thống cho cô."

Tô Thanh Vũ đột nhiên dữ dội hơn: "Tiện tỳ, tao muốn mạng mày!"

Lúc này Tô Thanh Vũ thật sự hoảng sợ, ai có hệ thống đều có thể trở thành nữ chính của thế giới này, nếu như ta có được hệ thống và dung hợp thành công, vậy nàng xuyên không tới còn có ý nghĩa gì nữa chứ?

Nhưng Tô Thanh Vũ sao có thể là đối thủ của ta?

Ta dễ dàng đá nàng ta ra, chân giẫm lên chỗ mặt duy nhất còn cảm giác của nàng ta, giẫm xuống thật mạnh: "Nương nương, cầu xin tiện tỳ là ta đi nào."

"Cầu xin ta, ta còn có thể xem xét bỏ qua cho cô."

"Hệ thống ở ngay đây này."

Nhìn thấy con mắt Tô Thanh Vũ như muốn nứt ra, ta khẽ mỉm cười, lấy hệ thống ra khỏi quả cầu, ngay trước mặt Tô Thanh Vũ bóp nát nó.

Hệ thống biến thành những mảnh vỡ trắng như tuyết rơi xuống đất, một cơn gió thổi bay chúng đi và biến mất.

Ánh sáng trong mắt Tô Thanh Vũ cũng dần dần tiêu tán.

Ta cười lớn đứng lên, nhìn về phía Tô Thanh Vũ: "Bất kể người nào hại c.h.ế.t tỷ tỷ ta, cho dù là cô, hay là con chó hệ thống của cô, một người ta cũng sẽ không bỏ qua."

"Tô Thanh Vũ, cô hãy nếm thử đau khổ bị rút gân lột da, móc mắt cắt lưỡi đi."

"..."

Vài ngày sau, Tô Thanh Vũ cả người đầy máu thịt, đầu óc không tỉnh táo bị đưa vào Tông Nhân Phủ.

Ở đó, Thái tử bị điên đói khát đã lâu đang chờ nàng ta.

20

Sau đó, có tỳ nữ đẩy cửa Noãn Ngọc Hiên, phát hiện bên trong trống trơn.

Tô Cẩn lộ vẻ mặt nghi ngờ hỏi ta: "Thập Nương, có phải ta đã quên mất việc gì phải không?"

Ta không trả lời mà mỉm cười đưa bát thuốc: "Chắc lại là mắc bệnh rồi, tới đây A Cẩn, nên uống thuốc thôi."

(HOÀN)