Chương 3 - Thao Thiết Đói Khát Đến Mê Cuồng
Quả nhiên, bát cháo hải sản thứ hai lại bị quét sạch với tốc độ vũ bão.
Nhu Nhu còn liếm sạch cái thìa, đôi mắt đen long lanh quét một vòng như radar, lập tức khóa mục tiêu vào đĩa tiểu long bao nhân cua ở xa nhưng tỏa mùi thơm mê người.
“Bánh bao!” – cô bé reo lên, bàn tay nhỏ vụt vươn tới!
Nhưng Yến Chính Hồng đã nhanh hơn một nhịp, gần như cùng lúc dùng đũa công kẹp lấy hai chiếc cuối cùng — một cái cho ngay vào miệng, cái còn lại nhanh chóng đặt vào bát của Tô Mạn.
Miệng ông phồng lên như sóc, nói chuyện lúng búng:
“Nhu Nhu ngoan, ăn thêm cháo nhé, ăn nhiều cháo mới chóng cao…”
Nhu Nhu vồ hụt, nhìn đĩa bánh bao trống trơn, môi cong xuống, đôi mắt tức khắc ngân ngấn nước, trông như sắp vỡ òa.
“Ai da, Nhu Nhu đừng khóc, đừng khóc!” — Tô Mạn mềm lòng, định nhường chiếc trong bát mình, nhưng dưới gầm bàn đã bị Yến Chính Hồng nhẹ nhàng đá một cái.
Bà lập tức bừng tỉnh, cứng lòng, giả vờ không thấy ánh mắt tủi thân của con gái, cúi đầu ăn lấy ăn để, như thể đây là bữa ăn cuối cùng của đời mình.
Nước mắt Nhu Nhu đảo mấy vòng nơi khóe mắt, cuối cùng vẫn bị mùi thơm của đồ ăn đánh bại.
Cô bé hít mũi, ánh mắt chuyển sang đĩa trứng ốp la vàng óng kèm thịt xông khói giòn rụm.
Dì Trương lập tức phản ứng như lính thiện chiến, gắp ngay một miếng trứng to cùng vài lát thịt xông khói bỏ vào chiếc đĩa inox chống vỡ chuyên dụng của cô bé, rồi nhanh chóng đẩy đĩa há cảo tôm lại gần tầm tay chủ nhân nhỏ tuổi này.
Nguy cơ tạm thời được hóa giải. Sự chú ý của Nhu Nhu đã bị đĩa thức ăn mới hấp dẫn, cô bé lại cúi đầu, toàn tâm toàn ý lao vào “trận chiến”.
Yến Chính Hồng và Tô Mạn lúc này mới dám thở phào, động tác ăn uống chậm lại, nhưng ánh mắt vẫn không rời “chiến trường”, sẵn sàng ứng phó bất cứ khi nào con gái có ý định “chuyển hướng tấn công”.
Bữa sáng ấy kết thúc trong một bầu không khí kỳ lạ — vừa căng thẳng vừa hiệu quả đến mức đáng sợ.
Mâm đồ ăn đủ cho hơn mười người, cuối cùng bị ba người (mà chủ lực là Nhu Nhu) quét sạch gần như không còn mảnh vụn.
Yến Nhu Nhu xoa cái bụng nhỏ cuối cùng cũng hơi hơi căng tròn, thỏa mãn ợ một tiếng mang mùi cháo hải sản xen lẫn thịt xông khói, trên gương mặt hiện ra nụ cười thiên sứ đầy mãn nguyện.
Vợ chồng Yến nhìn nụ cười ấy, rồi lại nhìn chiếc bàn ăn hỗn loạn như vừa trải qua một cơn bão, trong lòng là một mớ cảm xúc lẫn lộn — là yên lòng, là sợ hãi, hay là nỗi lo sâu sắc về ngân sách… tiền ăn trong tương lai?
Từ đó trở đi, “cho Nhu Nhu ăn no” trở thành nhiệm vụ chiến lược hàng đầu của nhà họ Yến trước mọi hoạt động xã giao.
Dù là tiệc từ thiện, hội rượu thương mại, hay dạ tiệc riêng tư, thì một tiếng trước khi xuất phát, khu bếp nhà họ Yến luôn đỏ lửa náo nhiệt.
Dì Trương sẽ chuẩn bị “lương thực dự trữ tiền chiến” đủ cho mười gã đàn ông lực lưỡng ăn no: nguyên con gà quay vàng ruộm, từng chồng bít tết chất cao như núi, thố mì Ý kem béo đầy ắp, cả chục thanh năng lượng, bát salad trái cây siêu khổng lồ…
Rồi, phải do đích thân Yến Chính Hồng hoặc Tô Mạn ngồi “chỉ huy” giám sát, bảo đảm tiểu công chúa của họ ăn hết sạch, không để sót một miếng, và quan trọng là — không gây thương vong cho bàn ghế, bát đĩa.
Chỉ khi thấy con gái vỗ bụng, tuyên bố một câu ngắn gọn “No rồi”, cha mẹ mới đồng loạt thở dài nhẹ nhõm, như vừa trút được gánh nặng nghìn cân.
Họ sẽ chỉnh lại phần lễ phục đắt đỏ có thể dính chút vụn thức ăn (dù đã rất cẩn thận nhưng sự cố vẫn khó tránh), rồi mang tâm trạng “vừa thoát nạn” mà dắt tay con gái bước ra khỏi nhà, hiên ngang đối diện với những ánh mắt tò mò, dò xét hay soi mói bên ngoài.
Họ phải chắc chắn rằng con gái mình sẽ giữ dáng “tiểu thư khuê các” khi xuất hiện ở các buổi yến tiệc, dù chỉ là… trên bề mặt.
Ít nhất, tuyệt đối không được tái diễn cảnh giữa chốn đông người gặm đĩa hay càn quét bàn tiệc lạnh như bão quét.
Danh dự nhà họ Yến, và cả nguy cơ bị cơ quan bảo vệ trẻ em “mời làm việc” với cáo buộc “ngược đãi con cái”, đều phụ thuộc vào điều đó.
Có một đêm, sau khi bị cơn ám ảnh về sức ăn của con gái làm mất ngủ, Yến Chính Hồng, với quầng thâm đậm như mực dưới mắt, đã nghiêm túc sửa lại di chúc: đem phần lợi nhuận ổn định từ các ngành trụ cột của tập đoàn Yến thị trong suốt năm mươi năm tới, tách riêng ra để lập một quỹ chuyên biệt, đặt tên là “Quỹ Lương Thực Vĩnh Cửu của Nhu Nhu”.
Tô Mạn hoàn toàn tán thành, thậm chí còn giơ cả hai tay hai chân ủng hộ.
Thời gian cứ thế trôi, trong nhịp sống vừa dở khóc dở cười, vừa thấp thỏm lo sợ nhưng lại kỳ lạ ấm áp.
Yến Nhu Nhu lớn lên như một mầm cây được bón vô hạn lượng phân bón cao cấp — khẩu phần vẫn kinh thiên động địa, nhưng dưới pháo đài kiên cố được cha mẹ xây nên bằng tiền bạc và chiến lược, cô bé đã trưởng thành bình yên và khỏe mạnh.
Càng lớn, cô càng trở nên xinh đẹp tinh tế, thừa hưởng đường nét mềm mại của mẹ và sống mũi thẳng cao của cha, đôi mắt to trong veo như nước. Chỉ cần cái miệng được lấp đầy thức ăn và yên lặng, cô chính là tiểu tiên nữ mà ai gặp cũng phải yêu mến.
Cho đến một đêm — mưa phùn lất phất rơi, mang theo hơi lạnh — đêm định mệnh đó đã đến.
Chiếc Rolls-Royce Phantom bản kéo dài, màu đen tuyền, lặng lẽ lướt qua cánh cổng lớn sáng rực của nhà họ Yến, bánh xe nghiền trên phiến đá xanh còn đẫm nước mưa, rồi dừng lại ngay trước đôi cửa đồng chạm khắc hoa văn uy nghiêm của tòa biệt thự.
Người tài xế mặc đồng phục chỉnh tề bước xuống, cung kính mở cửa xe.
Trước tiên là một bàn tay thon dài, xương khớp rõ ràng, làn da trắng lạnh, đặt vững lên khung cửa. Ngay sau đó, một bóng hình cao gầy bước ra khỏi khoang xe.
Cô gái chừng mười tám tuổi, khoác chiếc áo choàng len cashmere đen được may đo tinh xảo, tôn lên dáng người càng thêm mảnh mai thẳng tắp.
Mái tóc đen nhánh được buộc gọn thành đuôi ngựa phía sau gáy, để lộ vầng trán trắng mịn cùng khuôn mặt vô cùng tinh xảo nhưng không hề mang biểu cảm.
Đôi mắt, hàng mày của cô đẹp một cách sắc sảo, song lại phủ lên một lớp băng mỏng quanh năm không tan, ánh nhìn lạnh lùng như lưỡi dao, mang theo sự điềm tĩnh và soi xét vượt xa tuổi tác, quét qua tòa biệt thự nguy nga tượng trưng cho quyền lực và tiền tài trước mặt.
Cô là Yến Thù — huyết mạch chân chính của nhà họ Yến, vì một vụ nhầm lẫn kỳ quái lúc mới sinh mà bị thất lạc suốt mười tám năm, nay mới được tìm thấy và đưa về.
Quản gia cầm ô bước nhanh tới, giọng khó nén được sự xúc động xen lẫn cung kính:
“Đại tiểu thư, cô đã về. Lão gia và phu nhân đang đợi trong phòng khách.”
Ông hơi ngập ngừng, liếc vào trong xe, rồi vẫn bổ sung:
“… Nhị tiểu thư cũng có mặt.”
Yến Thù khẽ nhướng mày, gần như không thể nhận ra, không đáp lời, chỉ hơi gật đầu.
Cô bước lên bậc thềm đá cẩm thạch sáng bóng, tiếng giày cao gót gõ xuống từng nhịp “cốc… cốc…” lạnh lẽo và kiêu ngạo, mỗi bước đều mang theo khoảng cách và sự tự chủ.
Phòng khách ấm áp sáng trưng, ánh sáng lộng lẫy của đèn chùm pha lê hắt xuống, trải trên tấm thảm Ba Tư dày dặn, hút hết tiếng bước chân. Trong không khí thoang thoảng mùi hương tuyết tùng thượng hạng, xen lẫn một chút hương ngọt… như mùi bánh kẹo đâu đó?
Yến Chính Hồng và Tô Mạn lập tức đứng bật dậy khỏi ghế sô-pha, gương mặt hòa trộn giữa xúc động, day dứt và một chút căng thẳng khó nói thành lời.
Ánh mắt họ khóa chặt vào cô gái vừa bước vào, ngập tràn niềm vui sướng của kẻ tìm lại được bảo vật đã mất.
“Tiểu Thù! Con gái của mẹ!” – Tô Mạn nghẹn giọng, bước nhanh tới, định ôm lấy con.
Nhưng Yến Thù chỉ khẽ nghiêng người, tránh đi vòng tay quá mức nhiệt tình ấy, lễ phép mà lạnh nhạt gật đầu:
“Ngài Yến, phu nhân.”
Ánh mắt cô bình thản lướt qua bọn họ, không oán hận, không mong đợi, hệt như nhìn hai người xa lạ.
Sự xa cách này như một gáo nước lạnh dội thẳng, làm ngọn lửa xúc động của Tô Mạn tắt phụt.
Bàn tay đang đưa ra của bà khựng lại giữa không trung, đôi mắt lập tức ửng đỏ.
Yến Chính Hồng vội vàng bước tới, đỡ lấy vợ, ánh mắt nhìn Yến Thù đầy phức tạp và bất lực:
“Tiểu Thù… về nhà là tốt rồi, về nhà là tốt rồi. Nào, ngồi xuống nói chuyện.”
Theo lời, Yến Thù ngồi xuống chiếc ghế sofa đơn, lưng thẳng tắp, ánh mắt một lần nữa đảo khắp phòng khách.
Rồi tầm nhìn của cô dừng lại một cách chuẩn xác ở phía đối diện, gần sát ô cửa sổ sát đất khổng lồ — nơi đặt một chiếc ghế quý phi kiểu Âu.
Ở đó, một bóng người đang cuộn mình.
Một cô gái trông gần như đồng trang lứa với cô. Mặc bộ đồ ở nhà màu xanh lam nhạt, chất liệu mềm mại, trong tay ôm một chiếc gối ôm to tướng in hình dâu tây hoạt hình.
Khuôn mặt cô gái ngọt ngào vô hại đến mức khiến người ta dễ dàng sinh lòng thiện cảm, làn da trắng mịn, hàng mi dài cong vút như chiếc quạt nhỏ, khẽ run run. Đôi môi hồng mềm hơi chu lên vô thức, từng nhịp thở đều đặn và khẽ khàng — cô bé… đang ngủ.
Ngay trong khoảnh khắc Yến Thù bước chân vào căn nhà vốn thuộc về mình, trong giây phút lẽ ra phải trọng đại vô cùng này, thì người đã chiếm lấy thân phận, hưởng thụ mọi thứ vốn thuộc về cô suốt mười tám năm qua… lại ngủ say?
Khóe môi Yến Thù khẽ mím lại trong thoáng chốc, nơi đáy mắt băng giá thoáng qua một tia chế giễu nhạt nhòa.