Chương 10 - THÀNH TOÀN CHO CHỒNG CŨ VÀ THANH MAI

30

 

Dạo chợ đêm xong, hai chúng tôi cùng trở về. 

 

Đêm lạnh như nước. 

 

Người đi trên đường cũng không nhiều. 

 

Đột nhiên, một giọng nói non nớt vang lên phía sau, “Aaaa, ngại quá, cho qua cho qua.” 

 

Tôi xoay người lại, thấy một cô bé đang trượt ván phi như bay hướng về phía này, có vẻ mới học chưa được bao lâu, còn chưa thuần thục. 

 

Mắt thấy ván trượt dưới chân không khống chế được, cô bé sợ đến mức hoảng loạn kêu lên: “Mẹ ơi, mẹ ơi, giúp con với!” 

 

Tình huống như chỉ mành treo chuông, Lục Cẩn Ngôn nhanh tay lẹ mắt ôm lấy cô bé. 

 

Ván trượt “Rầm!” một tiếng, vọt vào bồn cây bên lề đường. 

 

Lúc sau cô bé vỗ vỗ ngực, “Hù chết bé rồi.” 

 

Dừng một chút, cô bé kinh ngạc nhìn Lục Cẩn Ngôn: “Oa, anh đẹp trai quá.” 

 

Tôi buồn cười, cô bé này cùng nhất chắc mới chỉ học lớp Một, thế mà đã bị sắc đẹp dụ dỗ rồi. 

 

Lục Cẩn Ngôn nhíu mày, “Bạn nhỏ, lúc nãy rất nguy hiểm đấy, biết chưa? Cha mẹ em đâu?” 

 

“Mẹ em ở kia.” Cô bé chỉ vào một người phụ nữ đang chạy từ xa tới. 

 

Người phụ nữ chạy rất nhanh đến trước mặt chúng tôi, liên tục giải thích. 

 

“Xin lỗi, xin lỗi, gây phiền phức cho hai người rồi, tôi đã bảo con bé đừng lao nhanh như vậy, mà con bé cố tình không chịu nghe.” 

 

Lục Cẩn Ngôn buông cô bé ra, ngữ khí lạnh nhạt, “Không có việc gì, lần sau cẩn thận một chút.” 

 

Cô bé kia vẫy vẫy tay chào chúng tôi, cười tươi rói: “Anh chị, hẹn gặp lại.” 

 

Nhìn thấy bóng dáng hoạt bát vui vẻ của cô bé, tôi không khỏi mỉm cười. 

 

Lục Cẩn Ngôn nhướng mày nhìn qua, giọng nói trêu đùa, “Nếu không chúng ta cũng sinh một đứa?” 

 

Lời này nói ra rất tuỳ ý, tuỳ ý như ở cửa hàng, nhìn một món đồ, sau đó nói “Nếu không chúng ta mua cái này thử xem?” 

 

Tôi cũng nhìn lại hắn, “Anh xác định?” 

 

Lục Cẩn Ngôn rất tự nhiên nắm lấy tay tôi, mười ngón đan chặt, “Tất nhiên, tốt nhất là sinh hai con trai, không cần quá cách xa nhau, có thể cùng nhau chơi, cùng nhau đi học, cuối tuần dẫn bọn chúng ra ngoài đi dạo. Một nam một nữ là được, hoặc là hai con gái, xinh đẹp được giống em thì tốt.” 

 

Ánh trăng chiếu lờ mờ trên ngọn cây, xung quanh yên tĩnh. 

 

Lục Cẩn Ngôn nắm tay tôi chầm chậm bước trên đường, dịu dàng lưu luyến nói chuyện, mặc sức tưởng tượng cuộc sống tươi đẹp trong tương lai. 

 

Hắn nói bình thản tự nhiên. 

 

Trong lúc nhất thời, tôi không phân biệt rõ đến tột cùng là hắn đang giả bộ hay đang nói thật. 

 

“Vì sao tốt nhất là hai con trai?” 

 

“Nếu như vậy, nhà chúng ta sẽ có ba người đàn ông bảo vệ em, không tốt sao?” 

 

Hoá ra là như vậy. 

 

Lục Cẩn Ngôn dùng đôi mắt đào hoa nhìn tôi, khoé môi ẩn ẩn nụ cười, lộ ra hương ý thâm tình. 

 

Tôi dừng lại. 

 

Giọng nói của hắn vẫn mát lạnh như cũ, “Sao thế vợ?” 

 

Tôi khẽ cười, lắc đầu, “Không có gì. Anh nhìn em như vậy, giống như là thật lòng thật dạ yêu em.” 

 

Hắn giật mình, trong con ngươi đen láy có ánh sáng chợt lóe rồi biến mất, lập tức cười đáp lời, “Em là vợ anh, tất nhiên anh thật lòng thật dạ yêu em rồi.” 

 

31

 

Đến tối, Lục Cẩn Ngôn rất nhiệt tình. 

 

Thậm chí có chút nhiệt tình thái quá, giống như hắn thật sự muốn lập tức cùng tôi sinh ra đứa con vậy. 

 

Ngay tại lúc tôi sắp chìm đắm trong tình nùng ý mật của hắn, mũi tôi chợt thấy nóng bỏng. 

 

Giây tiếp theo, trên ga giường có một giọt máu đỏ tươi nhỏ xuống. 

 

Tôi vội vàng bịt mũi lại. 

 

Trong mắt Lục Cẩn Ngôn vẫn ngưng kết dục vọng nồng đậm, nhưng hắn không thể không dừng lại, “Sao đột nhiên em lại chảy máu mũi thế?” 

 

Tôi đứng dậy, vừa giải thích vừa chạy vào nhà tắm, “Có lẽ là trưa nay em ăn nhiều vải quá nên nóng trong người.” 

 

Mỗi lần tôi ăn vải đều bị nóng đến mức chảy máu cam, chuyện này Lục Cẩn Ngôn biết. 

 

Tôi ghé vào bồn rửa mặt, rút khăn giấy, máu mũi dường chảy thành dòng không ngừng tuôn ra. 

 

Dưới tình huống bình thường, chỉ cần bịt mũi khoảng năm, sáu phút là tốc độ chảy sẽ chậm lại. 

 

Nhưng hôm nay bất kể tôi bịt mũi thế nào, chỉ cần buông tay là máu chảy không ngừng, dùng cách nào cũng không cầm lại được. 

 

Bên ngoài phòng tắm vang lên tiếng đập cửa, “Em không sao chứ?”

 

Tôi hoảng hốt, “Không, không sao cả! Em đang đi vệ sinh, anh đừng vào.” 

 

May mà Lục Cẩn Ngôn không nói gì nữa. 

 

Tôi ở trong nhà tắm nửa tiếng, cuối cùng cũng chỉnh trang lại bản thân sạch sẽ. 

 

Đến khi đi ra, ga trải giường đã được đổi. 

 

“Em không sao chứ?” Lục Cẩn Ngôn hỏi tôi. 

 

Tôi gật đầu, mệt mỏi ngã lên giường, lấy chăn quấn mình thật chặt. 

 

Nếu nói thật với Lục Cẩn Ngôn là tôi sắp ch//ết rồi, hắn sẽ phản ứng thế nào nhỉ? 

 

Có lẽ là cảm thấy may mắn, cuối cùng cũng không cần đóng kịch nữa. 

 

Xin lỗi, cha, con khiến cha phải thất vọng rồi. 

 

Dù sao con gái cũng sắp ch//ết, Cố thị đối với con cũng không có quá nhiều ý nghĩa, không bằng thuận nước dong thuyền để Lục Cẩn Ngôn lèo lái phát triển Cố thị. 

 

Tôi sẽ kí thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần, chuyển toàn bộ cổ phiếu trong tay tôi cho Lục Cẩn Ngôn. 

 

Thế giới này từng rất tồi tệ với hắn, tôi muốn trả lại cho hắn một chút công bằng. 

 

Đại khái đây coi như là chút sức mọn cuối cùng tôi làm vì hắn. 

 

Bất luận hắn đối với tôi là chân hình hay giả ý, cũng không còn quan trọng nữa. 

 

Tôi đã ở bên hắn bảy năm. 

 

Bây giờ ngẫm lại, bảy năm này, không có ngày nào tôi không yêu hắn. 

 

Lục Cẩn Ngôn muốn hôn tôi, không biết có phải hắn muốn tiếp tục chuyện lúc nãy chưa làm xong không. 

 

Tôi thở dài. 

 

Nói trong lòng hoàn toàn không có thất vọng là không thể nào. 

 

Kì thật tôi rất muốn hỏi hắn một vấn đề, nếu tôi và Tống Khả Nhu cùng rơi xuống nước, hắn sẽ cứu ai trước? 

 

Trước kia tôi còn cảm thấy câu hỏi này thật ngây ngô, nhưng bây giờ lại muốn dùng nó để xác nhận một chút. 

 

“Lục Cẩn Ngôn.” 

 

Nụ hôn của hắn dừng lại bên môi tôi, giọng nói khàn khàn ấm ách vang lên, “Sao thế?” 

 

Lời nói đến bên miệng, lại chẳng thể thốt ra. 

 

Quên đi, không hỏi thì hơn. 

 

“Em mệt quá, có thể ôm em ngủ một giấc không?” 

 

“Bây giờ sao?” 

 

“Phải.” 

 

Một lúc lâu sau, hắn sâu kín thở dài, mang theo một loại ấm ức cầu mà không được đáp ứng, “Được.” 

 

32

 

Lục Cẩn Ngôn ôm tôi ngủ, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve trên lưng tôi, giống như đang dỗ một đứa trẻ. 

 

Nếu về sau hắn trở thành một người cha, hẳn cũng sẽ là một người cha vô cùng dịu dàng. 

 

Thật muốn nhìn thấy cảnh Lục Cẩn Ngôn dỗ con hắn ngủ. 

 

Đáng tiếc, chỉ có thể tưởng tượng. 

 

Thật lâu sau, động tác trên tay hắn dần dừng lại, sau đó quay người đi, hô hấp cũng nhẹ nhàng hơn. 

 

“Lục Cẩn Ngôn.” Tôi gọi khẽ một tiếng. 

 

Không trả lời, hẳn là đã ngủ. 

 

Áo ngủ của hắn cởi ra để ở một bên. 

 

Tôi quay sang, ôm tấm lưng trần trụi trước mặt.

 

Không thể không nói, lưng Lục Cẩn Ngôn thật sự rất trơn bóng, một hạt mụn cũng không có, rất thích hợp để dẫn lửa.

 

Trước kia, tôi rất thích dùng tay viết chữ trên lưng hắn, để hắn đoán xem tôi viết cái gì, coi như là chút tình thú nho nhỏ giữa hai chúng tôi. 

 

Tôi khẽ dùng đầu ngón tay làm bút, viết linh tinh trên lưng hắn, nhưng rất lâu sau vẫn không nghe được âm thanh gì.

 

Xem chừng đúng là đã ngủ thật rồi. 

 

“Nếu chúng ta quen nhau từ sớm thì tốt rồi.” 

 

Mấy ngày nay, tôi đều nghĩ như vậy. 

 

“Em sẽ bảo bố mẹ nhận nuôi anh. Anh là anh trai em, cùng em đọc sách, vẽ tranh, học đàn.” 

 

“Anh thông minh như vậy, nói không chừng sẽ trở thành họa sĩ hoặc nghệ sĩ dương cầm cũng nên.” 

 

“Xin lỗi, không sớm gặp anh.” 

 

“Nếu có tình tiết xuyên qua thời gian thì thật tốt.”