Chương 10 - Thanh Quân Mặc
Ngọc Hoa Thanh dường như đã thay đổi so với trước đây.
Chàng bắt đầu thỉnh thoảng đi đánh Dung Minh Tiên Quân. Trên núi Tùng Hải có cấm chế, nhưng cấm chế đó là do sư tổ của họ để lại, căn bản không cản được chàng.
Vì vậy, Dung Minh Tiên Quân bắt đầu cuộc sống tươi đẹp ba ngày bị quấy rối một lần, năm ngày bị đánh một trận, nửa đêm mở mắt ra thấy Ngọc Hoa Thanh cười tủm tỉm lơ lửng trên không.
Cứ như vậy, Dung Minh Tiên Quân sụp đổ. Theo lý mà nói, Ngọc Hoa Thanh hiện tại không phải là đối thủ của huynh ấy, nhưng Ngọc Hoa Thanh chạy rất nhanh, đánh xong là chạy, ngay cả pháp trận cũng không nhốt được chàng.
Dung Minh Tiên Quân lại sĩ diện, không muốn người khác biết chuyện này, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi đấu với Ngọc Hoa Thanh đến cùng.
Ta cũng từng khuyên Ngọc Hoa Thanh, sợ chàng sơ sẩy. Chàng lại thản nhiên nói: "Những năm ta bị giam cầm, đã luyện tập thuật chạy trốn đến mức lô hỏa thuần thanh, yên tâm, đệ ấy không bắt được ta."
Mà sự thật chứng minh, đánh Dung Minh Tiên Quân quả thực là lựa chọn đúng đắn. Tu vi của Ngọc Hoa Thanh trong khoảng thời gian này đột nhiên tăng mạnh, thậm chí cả hai chân bị đứt cũng mọc lại. Khiến ta có lúc hoài nghi bản thể của Dung Minh Tiên Quân có phải là một viên đại bổ đan, cần phải dựa vào việc bị đánh để giải phóng dược lực hay không.
Hôm nay, Ngọc Hoa Thanh theo lệ đánh Dung Minh Tiên Quân một trận, khi trở về Linh Sơn, trên tay cầm một thứ.
Là búi tóc của Dung Minh Tiên Quân, nguyên vẹn, cả mũ ngọc cũng bị chàng cắt đứt.
Ta cười lăn lộn trên mặt đất, chàng thì đốt sạch búi tóc, chỉ giữ lại mũ ngọc đính minh châu: "Có thể đổi lấy một ít đồ."
Chúng ta đến nhân gian. Phố xá tấp nập, tiểu thương hai bên đường rao hàng nhộn nhịp, thỉnh thoảng có tiểu hài tử cầm kẹo hồ lô chạy qua, quả to đỏ mọng nhìn mà thèm.
Ngọc Hoa Thanh đưa mũ ngọc, coi như là bạc, đưa cho ta.
"Đền bù cho ngươi." Chàng vui vẻ cong môi cười.
Ta không muốn nhận. Đây là chiến lợi phẩm của chàng, ta không có công không nhận thưởng.
Chàng thấy ta rụt tay lại, giọng điệu đột nhiên trở nên hơi dè dặt: "Vậy ngươi muốn gì, ta mua cho ngươi?"
Ta do dự không quyết. Thứ ta muốn nhiều lắm! Ta muốn ăn kẹo hồ lô, muốn ăn tò he, còn muốn ăn bánh bao thịt nóng hổi.
Nhưng ta là rắn tu tiên, phải đoạn tuyệt dục vọng ăn uống, chỉ có thể nuốt nước miếng lắc đầu thật mạnh.
Chàng lại nhìn thấu tâm tư của ta, mua một xâu kẹo hồ lô nhét vào tay ta.
Ta mừng rỡ, cầm kẹo hồ lô ăn từng miếng nhỏ. Vị chua chua ngọt ngọt lan tỏa trong miệng, khiến ta không nhịn được vui vẻ nheo mắt.
Chàng mỉm cười nhìn ta, ánh mắt long lanh như hồ nước mùa xuân, mờ ảo.
Ta ngẩn người, đột nhiên rơi hai giọt lệ. Chàng sững sờ, vội vàng hỏi ta: "Sao vậy?"
Ta vội vàng lau khóe mắt, đỏ mặt nhỏ giọng nói: "Ta, ta quá vui mừng..."
Ta nghĩ, may mà chàng đã vượt qua, may mà ta đã tìm thấy chàng. Tuy có tiếc nuối và hối hận, nhưng may mà chàng còn sống, và đang đứng bên cạnh ta.
Ta cười ngây ngô, tiếp tục ăn kẹo hồ lô. Đèn đuốc rực rỡ, tiếng người huyên náo, một mảnh tường hòa.
Nhưng khi chúng ta sóng vai đi qua cầu đá, dừng lại trước một quầy sách. Ngọc Hoa Thanh đột nhiên run lên, bỗng nhiên quay đầu lại.
Ta theo bản năng ngẩng đầu nhìn chàng, kinh ngạc thấy sắc mặt chàng đã trắng bệch. Lại nhìn theo ánh mắt chàng, nơi đó tụ tập rất đông người xem biểu diễn đường phố.
Gió đêm thổi tan tiếng hò reo ồn ào, cũng mang đến một luồng ma khí cuồng bạo.