Chương 4 - Thanh Nghiên Như Mộng

Tương tác đi ạ, không tớ bỏ của chạy lấy người luôn á huhu.

Zhihu Dịch: Thanh Nghiên Như Mộng

[PHẦN 4]

“Chỗ nào?"

Nàng đang ăn điểm tâm, nghe vậy liền bị sặc sụa.

"Tỷ tỷ nghĩ đến đâu thế? Đương nhiên là... môi rồi." Hắn kéo dài giọng điệu, nửa trách móc nửa nũng nịu áp sát vào tai ta khẽ khàng cọ xát: "Chịu hai quầng thâm cũng đành thôi, giờ môi lại toàn vết thương do người ta đánh, e là mất hết mặt mũi rồi."
Ta nghe đến ngẩn ngơ: "Sao ngài lại biết rõ ràng thế?"

Hắn cười vô hại nói: "Nghe đồn thôi mà tỷ."

Hoài Lang với dáng vẻ này như một chú cáo tuyết trắng, lén lút dùng móng vuốt khẽ khàng vướng víu vào vạt áo của người ta, vừa ranh mãnh, vừa khiến người ta không nỡ truy cứu điều gì.

Hồng Phù cất hạt dưa của Lục Phù, tát một cái vào gáy nàng: "Còn ăn nữa, chỉ biết ăn thôi, ăn nữa hồn của tướng quân cũng bị câu đi mất."

Hồng Phù nói đúng. Hoài Lang chính là yêu tinh câu hồn, khiến ta mê mẩn mất trí, bằng không ta sao lại bị bắt cóc chứ? Đúng vậy! Ta, một vị tướng quân, lại bị bắt cóc một cách vô cớ. Lại còn bị một nữ tử yếu đuối trong khuê phòng bắt cóc.

Nhục nhã. Quá nhục nhã!

Nói ra chuyện này, e rằng sẽ bị các vị tướng quân cười chê cả năm.

Vài ngày trước, nhà của Lý Thị Lang, kẻ tham ô nhũng lũng ăn quả đắng, có mấy nữ nhi. Bản thân đã là gia môn thấp bé, nữ nhi gả cao làm thiếp phi cho hoàng tử ắt hẳn sẽ rạng danh gia môn, kéo theo cả huynh đệ tỷ muội của vị tiểu thư nhà họ Lý này cũng được hưởng cuộc sống sung sướng.
Mà những người con thứ xuất trái lại càng thê thảm hơn. Từ khi nhà họ Lý chưa phát tài, Lý Hàn Khúc, út nữ nhà Lý Thị Lang đã là con rối chịu đựng, bị mấy người huynh tỷ dẫm đạp, chưa kể còn phải chịu đựng sự giễu cợt của huynh đệ tỷ muội thứ xuất khác.

Sao ta lại biết rõ ràng như vậy là bởi vì nàng cũng là tiểu mê muội của ta mà! Thuở nhỏ ta có thể nói là bá chủ một góc phố, tên nào lơ mơ cũng bị ta đánh cho tâm phục khẩu phục.

Từ khi ta cứu Lý Hàn Khúc một lần, nàng liền âm thầm đi theo sau ta, cũng theo đám đông gọi ta là tỷ tỷ. Cho nên khi nàng hẹn ta đi trà thất, ta không hề nghi ngờ chút nào, chỉ nghĩ là tiểu muội hướng nội này lại dồn nén một bụng tâm sự muốn nói với ta.

Kết quả thì sao?
Kết quả thì sao!

Trước khi mất ý thức, ta còn thấy Lý Hàn Khúc lo lắng vặn vẹo khăn tay, nức nở khe khẽ. Thực ra ta cũng từng nghĩ đến chuyện ta bị bắt cóc một ngày nào đó, dù sao "thường đi bên bờ sông nào có ai không dính ướt giày".

Có thể sẽ là một nam nhân râu quai nón mài dao hăm dọa ta phải giao ra tình báo biên cương, cũng có thể khi mở mắt ra ta đã bị trói vào cây trên vách núi, buộc Tần gia gia phụ lựa chọn giữa gia quốc và con cháu.

Ta chỉ không ngờ rằng ta lại chỉ bị đánh thuốc mê và trói lại, nhốt trong một căn củi trông rất dễ trốn thoát.

Mở mắt ra, ta còn phát hiện người trói ta chỉ dùng một sợi dây thừng nhỏ bình thường, chẳng có gì đặc biệt.

Ta không biết đây là coi thường ta. Lý Hàn Khúc hai mắt sưng húp như hạt đào: "Tần tỷ tỷ, muội xin lỗi, muội không cố ý lừa tỷ. Nhưng dưới sự sắp xếp của đại tỷ, muội đã sớm mất đi trinh tiết với Tam hoàng tử, nếu không thể gả cho hắn, e rằng sau này chỉ còn có thể thắp đèn xanh, niệm Phật bầu bạn rồi. Dù hắn mất thế lực, hoàng thượng mềm lòng, cũng sẽ không lấy mạng nhi tử. Hoài Đức bảo muội đừng lo, hắn ta sẽ không làm hại tỷ, chỉ là cho Ngũ hoàng tử một bài học."

Ta:...

Tam hoàng tử tên gì mà gọi là Hoài Đức, cái tên này thật sự thiếu đức! Một người dám nói, một người dám tin.

"Tần tỷ tỷ, tỷ không được giận muội, từ nhỏ muội đã vô cùng ngưỡng mộ tỷ. Nhưng từ khi tỷ mười ba tuổi đi biên ải, xa cách mấy năm, rốt cuộc cũng là, vật đổi thay người dời đổi."

Lý Hàn Khúc nức nở che mặt khóc lóc, vừa rên rỉ, vừa lại cho ta uống thuốc mê.

"Chờ đến khi Ngũ hoàng tử tìm đến, để Hoài Đức trút giận, ta sẽ thả tỷ về, ta sẽ không làm hại tỷ."

"Tần tỷ tỷ, tỷ sẽ không trách muội chứ? Muội cố gắng hết sức để thoát khỏi cảm giác tội lỗi, bày ra vẻ mặt như bị hại."

Ta:...?

Bệnh thần kinh à!!

Ngươi có bản lĩnh thì lấy cái mền nhét vào miệng ta ra đi!!

Ăn mấy ngày cơm canh do Lý Hàn Khúc mang đến, ta vẫn không sao hiểu nổi. Tiểu cô nương này tay nghề nấu nướng càng ngày càng tiến bộ. Ta còn nhớ lúc nhỏ nó lần đầu tiên mang đến cho ta bánh tự làm, dáng vẻ nhút nhát, e dè, lời chưa nói ra mà mặt đã đỏ ửng, tay run rẩy.

Sao giờ lại học cái tật cố chấp, cứ tin tưởng vào lời dối trá đầy miệng của Tam hoàng tử?

Đây rồi, quả báo nhãn tiền đã đến.

Lý Hàn Khúc mím chặt môi, che chắn ta ở phía sau: "Tam gia không phải đã nói rồi sao, đợi đến khi Ngũ hoàng tử đến, đánh hắn ta một trận, cho hắn ta nếm chút khổ đầu, rồi sẽ thả Tần tỷ tỷ ra sao?"

Nữ nhân đứng đối diện tiều tụy, y phục lộng lẫy cũng không che đi vẻ tiều tụy, đáy mắt mang vẻ điên cuồng liều lĩnh, một tay cầm dao, một tay hất Lý Hàn Khúc ra: "Cút đi!"

Nhưng sau đó đã bị Lý Hàn Khúc ra tay.

"Lý Hàn Khúc, ngươi điên rồi sao?"

Nàng ta đau đớn mắng chửi, ôm lấy cánh tay, không thể tin được rút ra chiếc trâm cài đầu nhọn hoắt, tiếp theo đó những lời tục tĩu tuôn ra.

"Các người đã nói, sẽ không làm hại tỷ tỷ, các người lừa ta sao?"

Nàng ta ngơ ngác lùi lại vài bước, như bản thân cũng không tin hành động theo bản năng của mình, rồi kiên định nói: "Chúng ta đã nói thế nào thì sẽ làm thế đó, ngươi như vậy, ta thà xuống tóc làm ni cô!"

Ta liếc mắt một cái đã nhận ra nữ nhân cầm dao có tư thế vụng về này chính là trắc phi của Tam hoàng tử, Lý thị.

"Ngươi hiểu cái gì!"

Nàng ta thô lỗ hét lên: "Hiện giờ Tam gia mới biết, hóa ra hoàng đế già sớm đã trao cho Hoài Lang một nửa binh phù! Ngay từ đầu, những hoàng tử khác đã không có cơ hội!
Vậy thì, ngươi cho rằng Hoài Lang kia sau này sẽ tha cho chúng ta? Vậy tại sao không dứt khoát đánh cược một phen, dùng nàng ta để uy hiếp…”

Hoài Lang kia…Tên đó sao vậy?

Tên đó phong lưu nho nhã, chỉ biết ngọt ngào gọi tỷ tỷ, đắc tội ngươi sao?

Câu này ta không thích nghe.

"Uy hiếp cái gì?"

Ta rũ bỏ sợi dây thừng đã sớm mòn, vỗ vỗ bụi bặm trên tay, rồi nhanh như chớp tóm lấy hai nữ nhân gầy yếu.

Vậy thôi!

Ta một tay một người, nhanh chóng ấn chặt gáy hai nữ nhân, ghim họ xuống đất, trên mặt họ vẫn còn vẻ bàng hoàng và sợ hãi.

"Ngươi có bị lừa hay không!" Trắc phi của Tam hoàng tử hoảng loạn vồ lấy mặt Lý Hàn Khúc: "Làm sao ngươi dám tự ý thả nàng ta ra?"

Ta chặn tay nàng ta: "Cái này..... sợi dây thừng yếu xìu này, e rằng không phải do ngươi tùy tiện lấy từ kho của phủ Tam hoàng tử chứ?"

Đồng tử của nàng ta co lại, không thể tin được nhìn về phía ta: "Các ngươi đã theo dõi hành động của chúng ta từ lâu rồi? Đây là lừa đảo, là bẫy sao?!"

Ta: "..."

Mặc dù vậy, một vụ bắt cóc, cuối cùng lại do người bị bắt có sức mạnh quá lớn, nghĩ lại họ biết được, sẽ tức giận đến chết.

Ta suy nghĩ kỹ càng, vẫn nghiêm túc trói hai người nữ nhân họ lại, quyết định tra hỏi kỹ lưỡng.

"Nói đi, Hoài Lang kia làm sao? Sao ngươi dám dùng ngữ khí đó nói về hắn?" Ta chọc chọc trắc phi của Tam hoàng tử.

Nàng ta mỉa mai nhìn ta: "Bọn các ngươi rắn chuột một ổ, hắn ta là thứ gì, ngươi có thể không biết?"

Ta đối với nữ nhân luôn rất dịu dàng, nên ta chỉ vô tình lăn nữ nhân bị trói như xác ướp kia vài vòng. Thật sự, chỉ là ta có sức mạnh lớn hơn thôi.

Nàng ta ăn đầy miệng bụi, nheo mắt định nhổ nước bọt, thì giật mình bởi cánh cửa mở toang, sau đó là niềm vui sướng tột độ: "Chắc chắn là Tam gia đến....."

Theo bản năng, ta quay đầu nhìn lại, nhưng lại vô cùng ngạc nhiên. Hoài Lang đứng ngược sáng ở cửa ra vào, trong những tia nắng lọt vào, bụi bay mù mịt, hơi le lói soi sáng căn củi tối tăm này.

Sau lưng hắn là vài thị vệ vẻ mặt lạnh lùng đang áp giải Tam hoàng tử mặt mũi bầm dập.

Tuy nhiên, đây không phải là Hoài Lang ta thường quen thuộc. Đôi mắt hắn như hàn tinh, sát khí lan tràn, đôi mắt đào hoa đa tình lả lơi lúc này mang vẻ lạnh nhạt và u ám, khóe môi cụp xuống, bàn tay thon dài mảnh mai lúc này đang cầm ngược một cây cung ngũ thạch, trên dây cung rớt xuống vài chiếc lông vũ đỏ thắm trang trí mũi tên, như giọt máu nhỏ xuống.

Ngay cả vạt áo trắng ngọc trai tinh khôi không tì vết cũng dính đầy cỏ vụn, bùn đất và máu đỏ sẫm đã đông lại. Hắn khẽ khàng cười khẩy, vui sướng tột độ đá Tam hoàng tử một cú, mặc kệ hắn lăn lóc đến bên chân ta.

Hắn ném cung cho thị vệ, tao nhã lau tay, chỉ chớp mắt đã thay đổi diện mạo, trở nên yếu đuối và thanh tú.

Hoài Lang nhìn kỹ lại…

Trên mặt đất có ba người đang nằm, và hai nữ nhân bị trói thành xác ướp. Hắn rõ ràng cứng đờ trong giây lát, rồi từ từ nhìn sang ta cũng đang rối bời trong gió.

Hoài Lang gần như lao lên, không chút thay đổi biểu cảm lại đá văng Tam hoàng tử đang thoi thóp, còn dùng lực nghiền nát đế giày xuống đất, như thể sợ bẩn chân.

Chỉ trong chớp mắt, đôi mắt đào hoa của hắn đã ươm đầy sương nước, âm thầm che đi ánh mắt ngơ ngác nhìn ba người trên mặt đất của ta: "Tỷ tỷ, ta lo lắng cho tỷ, ta sợ hãi..."

Ta: "..."

Ta bỗng dưng muốn xông vào hoàng cung lay vai hoàng đế hỏi ông, yếu đuối, tâm can bảo bối, lọ thuốc nhỏ?

Ngươi hỏi Tam hoàng tử đang nằm trên mặt đất kia, cây cung ngũ thạch chạm trổ tinh xảo mà Hoài Lang vừa nãy dễ dàng cầm ngược, năm mười sáu tuổi hắn tham gia đại hội tỷ võ trong hoàng cung vì cầm không nổi mà bị nó đập vào chân mấy lần à??

Vì quá buồn cười, ta còn nhìn thêm mấy lần nữa. Đây hoàn toàn là lừa đảo!

Trước khi giải quyết vụ lừa đảo, vụ bắt cóc cần được xử lý ổn thỏa. Tuy nhiên, hậu quả sau đó không quá phức tạp, Lý Hàn Khúc tỉnh lại liền cắt tóc, nói rằng không còn mặt mũi nào để gặp người; Tam hoàng tử bị giam vào Tông Nhân Phủ; Đại tiểu thư nhà họ Lý với tư cách là Thiếp phi, đương nhiên cũng phải gánh chịu hậu quả, cùng nhau ăn chay; nhà họ Lý lại phạm tội tham ô và nhiều tội khác, bị triệt để tiêu diệt.

Thị Lang Bộ Lại thay thế bằng một thư sinh trắng trẻo nho nhã, ngày hôm sau nhậm chức đã đến phủ Tướng quân, nói chuyện rất nhiều với Hoài Lang. Nếu như hoàng đế già không mắng mỏ ta và Hoài Lang suốt nửa tiếng đồng hồ, kết thúc sẽ hoàn hảo hơn nhiều.

Rõ ràng chúng ta mới là nạn nhân.....phải không?

Ta áy náy nhìn Tam hoàng tử mặt mũi bầm dập thoi thóp, vết bầm tím do ta đánh vẫn chưa lành hẳn. Hoàng đế đau lòng trách mắng: "Có thể khiến trẫm bớt lo lắng được không? Cho dù là động thủ, sau này cũng đừng ồn ào náo động. Đánh người thì không đánh mặt, lẽ đó cũng không hiểu?"

Ta: …

Thôi đi. Lòng thiên vị không có điểm dừng. Đợi đến khi ta và Hoài Lang bước vào bóng tối hoàng hôn, trở về phủ Tướng quân đóng cửa nói chuyện thầm thì, ta theo bản năng trải giường cho Hoài Lang trước, rót một ly nước ấm, vô tình nói: "Hôm nay vất vả bên ngoài rồi, uống chút nước ấm cho rát cổ, cẩn thận mai lại khàn giọng."

Hoài Lang nắm lấy tay ta, vẻ xúc động hiện rõ trên khuôn mặt, hắn rưng rưng chôn mặt vào lòng ta: "Tỷ tỷ, hóa ra mấy ngày nay tỷ tỷ thật sự chỉ bận rộn chuyện của Lý Hàn Khúc, ta còn tưởng tỷ tỷ giận ta."

Hắn hít mũi sụt sịt: "Làm sao ta có thể nghĩ tỷ tỷ giận tađược chứ?"

"Chính là vậy." Ta vỗ vai hắn, lại vô tình nói.

Hoài Lang cuối cùng cũng vui vẻ, sự lo lắng trên đường về trước đó cũng tan biến không còn dấu vết. Hắn như nhớ lại: “Ta biết ngay mà, tỷ tỷ đối với ta tốt như vậy, sao có thể giận muội được? Xưa kia tỷ tỷ đã thay muội dạy dỗ Tam hoàng huynh."

Người đẹp môi đỏ mọng, mắt đầy ý cười: "Từ năm bảy tuổi đi đến Linh Tiêu Sơn, ta luôn nhớ nhung tỷ tỷ, mong được cùng tỷ tỷ ngày ngày vui vẻ, xa nhau mấy năm, rốt cuộc cũng được toại nguyện.....”