Chương 1 - Thần Nữ Trở Về
Ta vốn là Thần nữ của Thiên giới, trong một lần hạ phàm lịch kiếp đã bị người khác cướp mất thân xác.
Cùng lúc ấy, gốc Linh thảo Giáng Châu từng được ta cứu giúp, bỗng nở rộ trong lòng vui sướng, kêu lên:
“Cuối cùng ta cũng thành Thần nữ rồi! Đa tạ Thiên đạo!”
Về sau, ả dùng thân thể của ta để cùng Ma Tôn đàm luận tình ái, ra sức mê hoặc, khiến cả ba giới đại loạn.
Kết cục, bọn họ không chỉ sống nương tựa ân ái, mà còn sinh con dưỡng cái, ngọt ngào như mộng.
Còn ta thì vong thân trong dư chấn của cuộc đại chiến.
Khi lần nữa mở mắt, ta đã quay về ngày ấy – khoảnh khắc vừa hạ phàm lịch kiếp.
Ma âm vang vọng, Giáng Châu tiên thảo lại một lần nữa được chuẩn bị để nuốt ta, ta vội vàng xoay người thoát thân.
Chẳng hiểu vì sao, mắt ta bỗng tối sầm, chẳng nhìn thấy gì, tai cũng chẳng nghe rõ.
Ta trọng sinh đúng vào ngày đi lịch luyện tại U Cốc.
Sương mù dày đặc giăng lối, vô số ma thú rình rập trong bóng tối, phát ra sát ý hắc ám.
Thanh kiếm trong tay ta khẽ rung nhẹ.
Sương mù dày đặc giăng lối bốn phương tám hướng, vô số ma thú ẩn mình trong bóng tối, nín thở chờ thời.
Thanh kiếm trong tay ta khẽ run lên.
Không phải vì sợ hãi—
Mà là bởi bất cam, và phẫn nộ…
“Cứu mạng với! Thần nữ cứu ta!”
Phía trước truyền đến một thanh âm quen thuộc đầy hoảng loạn, cảnh tượng cũng quen thuộc đến mức khiến người ta buồn nôn.
Một gốc Giáng Châu tiên thảo vừa mới hóa hình sau trăm năm tu luyện, bị ma thú cắp ngang thắt lưng, hoảng hốt hét lên.
Nhưng trong mắt ả lại ngập tràn cuồng hỉ.
“Thiên đạo ơi, chỉ cần Tinh Lạc Thần nữ ra tay cứu ta, ta sẽ có thể trở thành nàng ấy, đúng không?”
“Không sai, Tinh Lạc Thần nữ vốn lòng dạ từ bi, chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Chờ một chút thôi, nàng sẽ ra tay!”
Trong màn sương mù, từng lời đối thoại giữa Bạch Thanh Thanh và Thiên đạo vang lên rõ mồn một bên tai ta.
Ta nâng tay, dùng ngón trỏ vuốt nhẹ lưỡi kiếm. Máu tươi màu vàng kim từ ngón tay chảy dọc theo mũi kiếm, nhỏ giọt xuống đất.
Ta cong môi cười nhạt — Thần nữ yêu thương chúng sinh, nhưng ngươi có chắc… ngươi cũng là một phần trong chúng sinh đó sao?
“Nàng đến rồi! Nàng đến thật rồi!”
Bạch Thanh Thanh thấy ta rút kiếm bước tới, mặt mày phấn khởi đỏ bừng, chẳng mảy may nhận ra — bầy ma thú xung quanh đã bắt đầu manh động.
Ta là Thiên sinh Thần nữ, máu huyết so với linh đan diệu dược càng hấp dẫn ma thú hơn gấp bội.
Quả nhiên, con ma thú đang giữ chặt Bạch Thanh Thanh chợt đỏ ngầu đôi mắt, bàn tay to lớn bóp chặt khiến nàng ta đau đến trợn mắt.
“Sao lại thế? Nàng ấy còn chưa ra tay à?!”
Bạch Thanh Thanh luống cuống hỏi Thiên đạo, còn Thiên đạo chỉ dặn nàng kiên nhẫn chờ đợi.
“Cứu ta với, Thần nữ ơi…”
Nàng ta rưng rưng lệ, gương mặt hoảng loạn mà đưa tay về phía ta, trông đáng thương đến động lòng.
Kiếp trước, chính vì biểu cảm này mà ta bị nàng lừa gạt, liều mình xông vào đàn ma thú, gắng gượng cứu nàng.
Nhưng bây giờ, ta ngoáy ngoáy lỗ tai, nghiêng đầu nhìn quanh.
“Vừa nãy ai nói gì thế? Ta nghe chẳng rõ gì cả.”
Tay Bạch Thanh Thanh dừng giữa không trung, gương mặt cứng đờ.
Vốn dĩ lũ ma thú còn đang dè chừng vì ta xuất hiện, giờ lại bất ngờ nhào tới — một con trong số đó há miệng cắn một phát vào mặt nàng ta.
Tay Bạch Thanh Thanh còn lơ lửng giữa không trung, khuôn mặt ngây ngốc, sững sờ vì bối rối.
Vốn dĩ do ta xuất hiện, lũ ma thú vẫn chưa dám manh động. Giờ thì một con trong số đó hé miệng, bất ngờ ngoạm một phát lên mặt nàng ta.
Bạch Thanh Thanh hét toáng lên, đầu ngón tay run rẩy cố đẩy con ma thú ra, nước mắt tuôn như suối.
Bộ dáng yếu đuối đáng thương ấy, quả thật rất phù hợp với một tiểu bạch hoa trong mắt người đời.
Nhưng trong mắt ta, người thật đáng thương… lại là những sinh linh vô tội đã bỏ mạng vì nàng trong cuộc chiến năm đó.
“A, nghe thấy tiếng rồi, hình như ở đằng sau.”
Ta vỗ tay, ngẩng đầu nhìn về phía trước — nơi chỉ cách ta chưa đến mười trượng, Bạch Thanh Thanh cùng con ma thú vẫn đang giằng co.
Ta lập tức xoay người, dứt khoát quay lưng rời đi.
Lũ ma thú đang rình rập phía sau thấy ta bất ngờ xoay người, liền kinh hoảng lùi lại từng bước.
Bạch Thanh Thanh ngây người, tựa hồ đã chẳng còn mong đợi gì ở ta nữa.
“Nàng… bị bệnh à?”
“A…”
Im lặng một lúc, cuối cùng Thiên đạo mới cất giọng nghi hoặc:
“Trước kia, nàng đâu có như vậy…”
Ta có thể nghe rõ từng lời đối thoại giữa Thiên đạo và Bạch Thanh Thanh — nhưng điều đó không có nghĩa, ta sẽ lại dang tay cứu giúp nàng.
Ta có thể nghe thấy lời đối thoại giữa Thiên đạo và Bạch Thanh Thanh, nhưng điều đó không có nghĩa là con ma thú đang ghì chặt nàng ta cũng nghe được.
Mà nó càng không thể nào tưởng tượng nổi, nữ nhân trong tay mình lại là kẻ được Thiên đạo sủng ái.
Thấy ta vẫn dửng dưng không có phản ứng gì, con ma thú liền càng thêm táo tợn.
Há cái miệng rộng tanh hôi, một ngụm… cắn đứt đầu nàng ta.
Thế nhưng âm thanh văng vẳng bên tai ta không vì cái chết của nàng mà chấm dứt — ngược lại, càng trở nên rõ ràng hơn.
“Thiên đạo, ta nhất định phải trở thành Tinh Lạc! Ta phải chinh phục Huyền Dạ!”
Ta hít sâu một hơi, vung kiếm tiêu diệt sạch đám ma thú.
Thi thể tàn tạ của Bạch Thanh Thanh nằm đó, không còn chút sinh khí.
Người tu đạo, dù thân tử đạo tiêu, nhưng thi thể vẫn sẽ lưu lại vài phần tiên khí.
Thế nhưng trên người nàng ta — hoàn toàn không có.
Cứ như… sự tồn tại của nàng vốn dĩ chẳng thuộc về thế giới này.
Trong cơn hoảng hốt, ký ức kiếp trước dội về.
Cũng tại nơi này, ta đã cứu Bạch Thanh Thanh — lúc ấy vẫn còn là một gốc Giáng Châu tiên thảo.
Ngay khoảnh khắc ta cứu nàng, hồn phách ta và nàng… hoán đổi.
Về sau, ta đã thử hết thảy mọi cách để đổi lại thân xác, nhưng sự đã rồi, thiên mệnh khó cưỡng.
Nàng dùng thân xác của ta, lén trốn xuống hạ giới, để “tình cờ” gặp được phân thân của Ma Tôn Huyền Dạ giữa phàm trần.
Ta chỉ có thể bám theo sau, tận mắt nhìn nàng và Huyền Dạ triền miên si mê, ngược luyến lẫn nhau.
Càng bị Huyền Dạ hành hạ, nàng lại càng mê luyến hắn.
Ta không hiểu, thật sự không thể hiểu nổi.
Ta từng hỏi nàng: “Sao cứ nhất quyết phải yêu Huyền Dạ? Chuyên tâm tu hành không tốt hơn sao?”
Nàng lại cười nói:
“Thân phận Thần nữ cao quý đến vậy, tất nhiên phải dùng để yêu một trận long trời lở đất, kinh động tam giới mới xứng đáng.”
Lúc ấy ta mới hiểu.
Hóa ra nàng chiếm lấy thân thể ta, chẳng qua chỉ để… yêu đương!
Thật nực cười!
Thế nhưng… mối tình ấy của nàng quả thật đủ kịch liệt.
Đến mức cuối cùng, chỉ để giành lại nàng, Huyền Dạ đã khơi mào đại chiến Tiên – Ma, tam giới đại loạn, vô số sinh linh thảm tử, kể cả ta… cũng chết trong trận chiến đó.
Và ta — vĩnh viễn không quên được cái ngày hôm ấy.
Trời đất đóng băng, máu nhuộm thương khung, chiến hỏa của hai giới Tiên – Ma điên cuồng trút xuống cõi phàm.
Trẻ thơ mất đi cha mẹ, thê tử mất đi trượng phu, vạn dân rơi vào tiếng khóc và tuyệt vọng.
Thế nhưng Bạch Thanh Thanh, kẻ chiếm giữ linh lực trăm năm của ta, chẳng hề khôi phục kết giới nhân gian, cũng chẳng bảo vệ kẻ yếu.
Nàng đắm chìm trong khoái cảm khi được Huyền Dạ vì nàng mà nổi giận, vì nàng mà phát động đại chiến.
Cho đến khi, thanh âm kia vang lên.
“Được rồi, bây giờ hãy chắn đòn tấn công của Huyền Dạ. Khi đó, tình ý hắn dành cho ngươi sẽ đạt tới đỉnh phong.”
Đó là lần đầu tiên ta nghe thấy giọng của Thiên đạo.
Thiên đạo vốn vô tình, nhưng lại thiên vị Bạch Thanh Thanh một cách trắng trợn.
Không biết từ lúc nào, tay ta đã siết chặt lại, linh khí trong cơ thể sôi trào.
“Lạc Lạc.”
Một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai ta, sau lưng chợt xuất hiện một người.
Kẻ ấy khoác bạch y, thân hình cao ngất như trích tiên, chỉ là nơi mày mắt thanh lãnh lại mang theo một tia lo lắng.
Minh Uyên — Chiến Thần của Tiên giới, người cùng ta lớn lên từ thuở nhỏ.
Ta thu liễm linh lực, ngẩng đầu nhìn hắn đầy hoài niệm, đã bao lâu rồi chưa từng nhìn hắn kỹ như vậy?
Kiếp trước, mọi người đều cho rằng ta vì lịch kiếp mà tính tình đại biến.
Chỉ có hắn, ngay lần đầu gặp Bạch Thanh Thanh chiếm xác ta, đã sinh lòng hoài nghi.
Nhưng dù hắn thử thăm dò thế nào, cũng không thể đuổi được Bạch Thanh Thanh ra khỏi thân thể ta.
Cuối cùng đành chấp nhận sự thật rằng: Tinh Lạc đã đổi tính.
“Ngươi không thủ hộ Tiên giới, sao lại hạ phàm?”