Chương 3 - Thầm Yêu Không Dám Nói

Nhưng tôi không để tâm lắm.

Tôi để ý thấy khán giả trong nhà thi đấu ngày càng đông, chỗ ngồi gần như đã kín hết.

Dù không khí ồn ào, tôi vẫn nghe rõ giọng của Lâm Chỉ Oánh và bạn cùng phòng của cô ấy từ hai hàng ghế phía sau.

“Oánh Oánh, Hứa Nghiên không phải là đến để xem Cố Hành thi đấu đấy chứ?”

“Chắc vậy rồi, Hứa Nghiên và A Hành là thanh mai trúc mã, cô ấy đến xem A Hành thi đấu cũng là điều bình thường.” Giọng của Lâm Chỉ Oánh không lộ ra bất kỳ cảm xúc nào.

“Nhưng mà cô ấy ngồi gần quá nhỉ? Bạn gái chính thức của Cố Hành như cậu còn ngồi ở phía sau mà, thật là…”

Bạn cùng phòng của Lâm Chỉ Oánh cố ý nói to, dường như là để tôi nghe thấy.

“Không sao đâu, tôi đã quen rồi mà.”

?

Lời này của Lâm Chỉ Oánh như thể ám chỉ tôi cứ bám lấy Cố Hành, khiến cô ấy phải chịu đựng rất nhiều ấm ức vậy.

Nhưng kể từ khi họ bên nhau, tôi chưa bao giờ đi riêng với Cố Hành, lúc nào cũng là năm người đi cùng.

Và dù gì đi nữa, tôi cũng phải giữ gìn tình bạn mười mấy năm giữa gia đình tôi và gia đình Cố Hành, không thể hoàn toàn cắt đứt quan hệ với cậu ấy được.

Nhưng trừ khi là chuyện bất đắc dĩ, tôi cũng không bao giờ chủ động nhắn tin riêng cho Cố Hành.

Tôi cảm thấy bất lực, nhưng cũng không muốn tranh cãi với họ.

Khán giả trong nhà thi đấu bỗng trở nên náo nhiệt, lúc đó tôi mới nhận ra Lạc Tử Tự và đội của anh ấy đã đến.

Anh ấy đã thay xong bộ đồng phục trắng xanh, trông giống hệt một chàng trai tràn đầy sức sống, hoàn toàn khác với vẻ lạnh lùng thường ngày.

Chẳng bao lâu sau, trận đấu chính thức bắt đầu, không khí im lặng của sân đấu được thay thế bằng những âm thanh náo nhiệt của cuộc tranh tài.

Tôi dõi theo Lạc Tử Tự suốt cả trận, anh ấy quả thật là trái tim của đội, các thành viên đều nghe theo chỉ đạo của anh.

Chỉ là khi trận đấu đi được nửa chặng, nhịp độ của đội chúng tôi không ổn lắm, bị tụt lại phía sau.

“Sao đội mình lại thua rồi?” Tôi có chút sốt ruột.

Nghe vậy, Tuyết Dao nhìn tôi một cách kỳ lạ, “Nghiên Nghiên, cậu có phải lâu quá rồi không xem trận nào không, đến bảng điểm cũng nhìn nhầm luôn, đội của chúng ta là bên này kia mà!”

Tôi nhìn theo tay Tuyết Dao chỉ, cô ấy đang chỉ vào bảng điểm của khoa Công nghệ Thông tin.

Được rồi, hóa ra chúng tôi đang nói về hai bảng điểm khác nhau!

12

Ngoài một nụ cười gượng với Tuyết Dao, tôi cũng chẳng biết phải phản ứng như thế nào.

Hiệp hai bắt đầu, và dường như Lạc Tử Tự cùng đồng đội đã bắt đầu tăng tốc, từ từ thu hẹp khoảng cách về điểm số.

Với cú ném ba điểm của Lạc Tử Tự, cuối cùng khoa chúng tôi cũng cân bằng điểm số với khoa Công nghệ Thông tin.

“Hay quá!” Tôi không kìm được mà reo hò, cảm thấy nhẹ nhõm hẳn đi.

Nhưng Tuyết Dao lại nhìn tôi đầy ngạc nhiên:

“Nghiên Nghiên, cậu điên rồi à, đội bên kia ghi điểm mà cậu hò hét cái gì thế? Hơn nữa, với cú ghi điểm này thì chúng ta chỉ đang hòa thôi mà.”

“Ờ… từ xa thế mà cũng vào được, đúng là cú bóng đẹp mà.”

Tuy nhiên, Tuyết Dao dường như không có ý định bỏ qua, cứ tiếp tục tra hỏi, “Không đúng nha, Nghiên Nghiên, cậu có phải đang ủng hộ đội bên kia không?”

Thôi được rồi, lộ tẩy rồi.

“Đội bên kia là khoa của chúng ta, đương nhiên là tôi phải cổ vũ rồi.”

Tuyết Dao tròn mắt ngạc nhiên, “Không phải cậu đến để ủng hộ Cố Hành sao?”

Tôi đáp lại một cách dứt khoát, “Không phải đâu.”

Vì Tuyết Dao đã nhận ra, tôi cũng không giấu giếm nữa, bắt đầu hô hào cổ vũ cho đội của Lạc Tử Tự.

Khi tiếng còi vang lên, cuối cùng Lạc Tử Tự và đội của anh đã lật ngược tình thế, thắng Cố Hành và đội của cậu ta với cách biệt năm điểm.

Tôi bật dậy, kéo tay Tuyết Dao và hét lên vui sướng, “Tuyệt quá, chúng ta thắng rồi!”

Nhưng khi thấy khuôn mặt buồn thiu của Tuyết Dao, nụ cười của tôi lập tức cứng lại.

Dù sao Giang Phàm cũng là bạn trai của cô ấy, thua trận thì cô ấy chắc chắn không vui rồi.

“Thôi nào, thi đấu mà, thắng thua là chuyện bình thường, trận sau thắng lại là được thôi.” Tôi thu lại nụ cười và an ủi Tuyết Dao.

Nhưng Tuyết Dao gần như muốn khóc, “Đây là vòng loại, không có trận sau đâu!”

Vậy nghĩa là đội của Lạc Tử Tự sẽ có trận đấu tiếp theo sao?

Tôi âm thầm vui mừng trong lòng.

Chỉ là có hơi áy náy với Tuyết Dao, cô ấy đang buồn mà tôi lại hân hoan như vậy.

Lúc này, Giang Phàm đi đến, Tuyết Dao đứng phía trước hàng rào an ủi cậu ấy, cuối cùng lại thành ra Giang Phàm an ủi Tuyết Dao.

Nhìn cảnh đó khiến tôi cảm thấy thật ấm áp.

Khi quay đầu lại, tôi chợt thấy Lạc Tử Tự đứng ở bên rìa sân, đang nhìn về phía tôi.

Đôi mắt sâu thẳm của anh ấy ánh lên nét dịu dàng như nước, khiến tôi không thể rời mắt, như bị hút vào.

Chỉ là một cái nhìn thoáng qua, nhưng tôi cảm thấy như đã trải qua cả ngàn năm.

Nếu không phải Lạc Tử Tự bị đồng đội gọi đi, có lẽ tim tôi sẽ nhảy ra khỏi lồng ngực mất.

Tuyết Dao không muốn đứng trên cao nói chuyện với Giang Phàm nữa, liền kéo tôi xuống sân bóng.

Mà tôi vẫn còn đang chìm đắm trong ánh mắt ấm áp của Lạc Tử Tự, chẳng nghe thấy Tuyết Dao và Giang Phàm đang nói gì.

Thậm chí, tôi cũng không nghe thấy tiếng Cố Hành gọi mình.

Mãi đến khi một chai nước rỗng xuất hiện trước mặt, tôi mới quay sang bên phải nhưng lại không thấy ai cả.

Quay lại bên trái, tôi thấy Lạc Tử Tự đang vừa đi vừa vẫy tay với tôi, cầm chai nước rỗng, cười rạng rỡ và dịu dàng.

Tôi mỉm cười đáp lại, tim đập thình thịch không ngừng.

“Nghiên Nghiên, Nghiên Nghiên?” Tuyết Dao kéo tay áo tôi.

“Hả?”

“Cậu ngẩn người gì thế, đi nào, đi ăn thôi.”

Tôi ngơ ngẩn gật đầu, nhưng lại không thể kiềm chế mà nhìn về phía hướng Lạc Tử Tự vừa rời đi.

Nơi đó đã chẳng còn bóng dáng ai, lòng tôi bỗng dưng dâng lên một sự mất mát.

Năm người chúng tôi cùng đến một quán lẩu gần trường, sau khi gọi món xong, Tuyết Dao đột nhiên hỏi tôi, “Nghiên Nghiên, dạo này cậu bận gì mà chẳng thấy đâu thế?”

“Tôi gần đây toàn ở thư viện học thôi.”

Không ngờ Cố Hành liền buông một câu, “Cẩn thận học thành con mọt sách đấy.”

Tôi liếc nhìn Cố Hành một cái, lạnh nhạt đáp lại, “Mọt sách còn hơn một số người thi trượt.”

Nghe xong, mặt Cố Hành lập tức đỏ bừng.

Từ khi quen với Lâm Chỉ Oánh, Cố Hành bận rộn hẹn hò suốt nên kỳ thi cuối kỳ vừa rồi cậu ấy chẳng ôn tập mấy và cuối cùng đã trượt một môn.

Ban đầu, tôi chẳng buồn đáp trả khi Cố Hành gọi tôi là mọt sách.

Nhưng càng nghĩ, tôi càng tức.

Tôi không hiểu việc mình nỗ lực học hành có gì sai, tại sao lại bị cậu ấy chê là con mọt sách.

Mà lần này, tôi cũng không muốn nhường nhịn Cố Hành nữa.

“Hứa Nghiên, ý cậu là gì?” Cố Hành gằn giọng với tôi.

Dù Giang Phàm và Tuyết Dao đều ngạc nhiên trước phản ứng của tôi, Giang Phàm vẫn phản ứng nhanh, lập tức giải hòa, Tuyết Dao cũng phụ họa theo.

Lâm Chỉ Oánh từ đầu đến cuối không nói gì, chỉ nhìn tôi với ánh mắt đầy thắc mắc.

Thấy Giang Phàm và Tuyết Dao vất vả hòa giải, tôi cũng không muốn làm khó hai người bạn tốt này, nên thôi không tranh cãi với Cố Hành nữa.

13

Khi từ nhà vệ sinh trở ra, tôi lại thấy Cố Hành đứng đợi ngay trước cửa.

Tôi không muốn để ý đến cậu ấy nên lướt qua, định bước tiếp, nhưng lại bị cậu ấy chặn đường.

“Hứa Nghiên, trong trận bóng rổ vừa rồi, tại sao cậu lại cổ vũ cho đội đối thủ?”

Nhìn khuôn mặt Cố Hành đầy vẻ tức giận, tôi thực sự cảm thấy khó hiểu.

Trước đây khi tôi cổ vũ cho cậu ấy, cậu ấy chê giọng tôi ồn.

Bây giờ lại đến hỏi tôi tại sao lại cổ vũ cho người khác.

Cổ vũ cậu ấy, cậu ấy chê tôi.

Không cổ vũ cho cậu ấy, cậu ấy lại tức giận.

Tôi thật sự không hiểu cậu ấy đang nghĩ gì.

“Tôi cổ vũ cho đội bóng rổ của khoa chúng tôi, có vấn đề gì sao?”

Nhưng dường như câu nói của tôi như một ngòi nổ khiến Cố Hành bùng phát.

“Hứa Nghiên, cậu quên rằng chúng ta lớn lên bên nhau rồi sao?

“Cậu không cổ vũ cho tôi mà lại đi cổ vũ cho người xa lạ?”

Tôi thật sự cạn lời.

Hoá ra Cố Hành vẫn nhớ rằng chúng tôi lớn lên bên nhau.

Vậy cậu ấy có nhớ rằng đã bao nhiêu lần cậu ấy chế giễu và xem thường người bạn từ thuở nhỏ của mình không?

“Cố Hành, đúng là chúng ta lớn lên cùng nhau, nhưng cậu không có quyền yêu cầu tôi phải làm bất cứ điều gì cho cậu.”

“Tôi cổ vũ cho ai là quyền tự do của tôi.”

Cố Hành sững sờ, tôi cũng không muốn nói thêm gì với cậu ấy nữa, liền quay lưng rời đi trước khi cậu ấy kịp phản ứng.