Chương 2 - THAM ĂN CHẾT CÔ ĐI!

Trần Phương không hài lòng với việc cô ấy dùng từ đều nên lại tức giận nói tiếp: 

 

"Các cậu đều có tính cách thiện lương, nhưng có người thì xấu xa!"

 

Người chiếm tiện nghi lâu dài như cậu ta không biết xấu hổ mà còn nói tôi lòng dạ độc ác sao?

 

Không biết Cố Duyệt và Lý Điềm nghe xong có cảm nhận được gì hay không nhưng tôi thì cảm thấy rất ghê tởm.

 

Tôi đeo tai nghe mở phim truyền hình để xem, trong lòng nghĩ ngày mai nhất định phải tìm giáo viên hướng dẫn thay đổi ký túc xá mới được.

 

Nếu ở lại lâu hơn nữa.

 

Tôi sợ mình không nhịn được mà giết chết cô ta mất.

 

Thật vất vả lắm tôi mới chịu đựng đến thứ Hai, tôi đã tìm được văn phòng giáo viên hướng dẫn, vốn định nói chuyện đổi ký túc xá nhưng kết quả không tìm được người.

 

Thầy giáo bên cạnh tốt bụng nói với tôi: 

 

"Bạn học, giáo viên hướng dẫn của các em xin nghỉ một tuần, có chuyện gì thì chờ thầy ấy trở về rồi nói sau!"

 

05

 

Tôi không thể chờ đợi được nữa.

 

Nếu tiếp tục ở chung một phòng với Trần Phương, nếu cô ta không chết thì tôi sẽ phát điên lên mất.

 

Từ lúc trọng sinh trở về, đêm nào tôi cũng gặp ác mộng.

 

Trong mơ, tôi thấy Trần Phương đang nghiến răng nghiến lợi uy hiếp tôi nói muốn tiền, nếu không thì kéo tôi nhảy lầu.

 

Lúc cô ta uy hiếp tôi, thịt mỡ trên mặt rung lên hung tợn một cách đáng sợ, thế cho nên mỗi ngày tôi đều bị cái đầu lợn ở trong mơ của Trần Phương doạ tỉnh.

 

Cho dù tôi nói như thế nào thì giáo viên ở bên cạnh cũng nói câu đó, phải chờ giáo viên hướng dẫn trở về thì mới xử lý mới được, ông ấy mặc kệ lớp chúng tôi cũng không có cách nào thay tôi làm chủ được.

 

Ông ấy còn khuyên tôi và nói rằng giữa bạn học có xung đột với nhau là chuyện rất bình thường, những sinh viên đại học như chúng tôi sớm muộn gì cũng phải bước vào xã hội.

 

Thay vì trốn tránh thì không bằng tập làm quen, tranh thủ hòa hợp với người bạn cùng phòng mà tôi có mâu thuẫn.

 

Đạo lý này thì không sai.

 

Nhưng ông ấy vẫn đánh giá thấp mức độ ác độc của nhân tính.

 

Tôi cũng không có cách nào giải thích cho ông ấy về những gì tôi đã trải qua trong kiếp trước.

 

Nếu thật sự nói ra thì chắc tôi sẽ bị đưa đến bệnh viện tâm thần mất.

 

Bởi vì có nhiều sinh viên bị trầm cảm rồi phát điên.

 

Con đường đổi ký túc xá không đi được thì tôi chỉ có thể rời đi trước.

 

Lúc trước vừa hay tôi nhận được thư thông báo trúng tuyển, bố mẹ đã nói sẽ mua cho tôi một căn nhà ở ngoài trường.

 

Là tôi ăn nói hùng hồn đầy lý lẽ cho rằng mình đã trưởng thành nên phải học cách hòa nhập với cuộc sống tập thể.

 

Nghĩ đến đây, tôi hận không thể tự vả vào miệng mình một cái.

 

Năm học mới vừa bắt đầu chưa tới một thằng, tôi cũng không đủ can đảm để tìm người nhà giải quyết.

 

Nghĩ tới nghĩ lui, đều không có cách nào tốt, bất đắc dĩ tôi đành phải quay trở về ký túc xá.

 

06

 

Chân trước vừa vào cửa thì chân sau đã thấy hàng chuyển phát nhanh đặt trên bàn tôi.

 

Lý Điềm dời tầm mắt khỏi di động, cười nói với tôi: 

 

"Thanh Thanh, vừa rồi tớ đi lấy chuyển phát nhanh vừa hay nhìn thấy đồ của cậu nên tiện tay mang lên luôn.”

 

Trạm chuyển phát nhanh của trường chúng tôi mở ở cổng trường, ở chung ký túc xá giúp lấy về là chuyện bình thường.

 

Tôi nói với Lý Điềm một câu cảm ơn.

 

Quay đầu liền nhìn thấy hộp chuyển phát nhanh hình vuông, trong lòng vang lên vài tiếng "lộp bộp".

 

Bao bì quen thuộc này, đây không phải là chocolate rượu nhập khẩu kiếp trước bố mẹ gửi đến cho tôi sao?

 

Lúc đó bố mẹ tôi đang đi du lịch nước ngoài, họ nhìn thấy cái gì cũng muốn mua cho tôi.

 

Trước chocolate thì tôi còn nhận được thực phẩm chức năng bảo dưỡng nhan sắc mà các cô gái ăn, có lúc thì bột cà phê xay rồi vòng cổ ngọc trai mới toanh…

 

Tôi còn đang ngây người thì Trần Phương bên cạnh bắt đầu nói kháy tôi.

 

"Ai nha, nhìn xem người ta đặt nhiều hàng chuyển phát nhanh như vậy, không hổ danh là thiên kim hào môn mà!"

 

“Lần này lại là cái gì nữa đây? Nhìn bao bì chắc là không rẻ đâu nhỉ?”

 

Nếu là lúc trước  thì tôi có thể lập tức mở hàng chuyển phát nhanh ra rồi chia sẻ đồ ăn vặt với mọi người.

 

Nhưng hôm nay, tôi chỉ nhét vào tủ chuyển phát nhanh, sau đó ngồi vào máy tính bắt đầu bận rộn với bài tập sau giờ học.

 

Lúc ăn trưa, nhân lúc mọi người trong ký túc xá ra ngoài ăn cơm, còn tôi thì ôm hộp chocolate rượu đi ra ký túc xá.

 

Từ sau khi nhận được chuyển phát nhanh này tâm trạng tôi vẫn luôn đứng ngồi không yên.

 

Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn phải xử lý thứ này mới được.

 

Phía sau ký túc xá có một rác lớn, tôi ném đồ vào rồi thở phào nhẹ nhõm đi căn tin ăn cơm.

 

Nhưng không đợi tôi cơm nước xong, bạn cùng phòng Lý Điềm đã gọi điện thoại tới cho tôi.

 

"Trần Phương đã xảy ra chuyện rồi, Thanh Thanh, cậu mau trở về ký túc xá một chuyến đi!"

 

08

 

Cúp điện thoại, tôi sửng sốt chừng vài phút thì mới nhớ ra rồi mở lịch trên điện thoại di động lên.

 

Ngày hai mươi!

 

Tôi hít một hơi khí lạnh.

 

Đây chính là ngày Trần Phương hôn mê được xe cấp cứu chở đi.

 

Bạn cùng phòng ký túc xá của chúng tôi là cùng khoa chứ không cùng lớp, cho nên chương trình học của mọi người cũng không giống nhau.

 

Lúc đó tan học tôi trở lại ký túc xá, vừa hay nhìn thấy Trần Phương lén mở ngăn tủ của tôi.

 

Thấy tôi trở về, cô ta chột dạ chuẩn bị chạy ra khỏi cửa.

 

Tôi cảm thấy cô ta có vấn đề, bắt đầu kiểm tra xem mình có mất đồ gì hay không.

 

Vừa nhìn một chút, được lắm.

 

Chocolate tôi để trong tủ chỉ còn lại một cái hộp rỗng.

 

Mặc dù là tôi đi học gấp không khóa tủ nhưng hành động này của Trần Phương, rõ ràng chính là ăn cắp.

 

Một lần hai lần coi như xong, nhiều lần như thế tôi không thể nào nhịn được nữa.

 

Cơn giận dữ bốc lên, tôi kéo cánh tay Trần Phương chất vấn: 

 

"Có phải cậu ăn trộm đồ của tôi không?"

 

"Tôi khinh." 

 

Khoé mắt của Trần Phương nhếch lên, ngang ngược phủ nhận: 

 

"Tôi không biết trong tủ cậu có cái gì, dựa vào đâu mà cậu nói tôi ăn?"

 

Không biết?

 

A.

 

Tôi bị lý do thoái thác đầy vô lý của Trần Phương làm cho tức cười.

 

Bắt đầu từ khi tôi nhận được chuyển phát nhanh, mỗi ngày cô ta đều phải bày tỏ rằng mình thèm thuồng đồ của tôi.

 

Trong ký túc xá không có camera giám sát.

 

Tôi có thể chắc chắn là Trần Phương ăn vụng nhưng không đưa ra chứng cứ xác thực.

 

Nhưng muốn tôi cứ như vậy mà cho cô ta đi thì tôi không cam lòng.

 

Đang dây dưa thì Trần Phương bỗng nhiên ôm bụng ngã xuống đất.

 

Tôi cho rằng cô ta chơi xấu giả chết nhưng ngay sau đó tôi thấy cô ta hộc máu.

 

Xe cứu thương đến rất nhanh.

 

Lúc tôi còn đang mơ hồ thì bác sĩ y tá đã nâng Trần Phương lên xe.

 

Ký túc xá không có những người khác ở, y tá muốn tôi đi theo để liên lạc với người nhà của Trần Phương.