Chương 4 - Thái Tử Yêu Cô Gái Đã Từng Cứu Hắn

Hắn hoãn hôn sự, có thể hay không là vì…….

Hắn cũng biết, ngày tháng của hắn sắp hết.

Nước cờ thứ ba của ta hạ vào một đêm của tháng sau.

Đêm đó là đêm mà bệ hạ lặng yên không một tiếng động, băng thệ.

25

Từ xưa, cái đêm mà đế vương băng thệ là cái đêm quan trọng nhất.

Nhưng đối với Sở Hành lại là ngoại lệ.

Hắn không có người cạnh tranh.

Kiếp trước, bệ hạ băng thệ trong lúc ngủ, thậm chí sáng sớm nội thị đi vào mới phát hiện ra.

Thế là Sở Hành suôn sẻ tiếp nhận ngôi vị hoàng đế mà không một chút cản trở.

Nhưng kiếp này, có Sở Ngu.

Và ta.

Chỉ cần nước cờ thứ ba của ta hạ đúng lúc, đúng chỗ, muốn đá Sở Hành ra cũng không phải là chuyện khó.

Ta chuẩn bị mọi thứ theo kế hoạch.

Gặp mặt phụ thân ta, nói chuyện một lúc lâu.

Gửi cho Sở Ngu một bản đồ phòng thủ trong cung.

Viết thư cho hai ca ca.

Mọi thứ ở Đông Cung vẫn diễn ra như bình thường.

Sở Hành vẫn lên triều, Liễu Xúc vẫn khóc sướt mướt.

Rất nhanh, một tháng đã trôi qua.

Khi màn đêm buông xuống, ta viết cho Sở Hành một lá thư.

【 Giờ Tý, hẹn gặp ở Sông Đào. 】

26

Thật ra giữa ta với Sở Hành vẫn có một ít ký ức tốt đẹp.

Trước khi Liễu Xúc xuất hiện, sinh nhật nào của ta, Sở Hành cũng đến, đưa ta đi thả hoa đăng ở Sông Đào.

Hồi bé nào biết cái gì gọi là ngại ngùng, thích gì là ước đó.

Mấy ngày sau, thứ ta thích sẽ được Đông Cung đưa đến.

Lớn lên không dám nói ra miệng nữa, Sở Hành cũng sẽ thăm dò thứ ta thích từ những người bên cạnh ta.

Lúc ta đến Sông Đào, hắn đã ở đó rồi.

Chỉ cần liếc mắt một cái, ta liền biết mình đã đoán đúng.

Nghé con mới sinh Thái Tử điện hạ, so với người đã làm đế vương 10 năm, ánh mắt rất khác nhau.

“Thục Nhân, đã vài năm ta chưa đến đây rồi”

Hắn nhìn dòng sông tối đen phía dưới.

Giờ này tất nhiên là không có hoa đăng.

“Ta vẫn còn nhớ năm đó, nàng bị trượt chân ở đó” Hắn chỉ vào tảng đá bên cạnh sông: “Sợ tới mức khóc rất lớn”

“Là ta kéo nàng lên”

“Trí nhớ của điện hạ thật tốt” Ta cười cười “Còn ta thì không nhớ rõ nữa rồi”

“Cho nên lần này nàng đến là muốn rời xa ta phải không?”

“Không thì sao?” Ta nhìn hắn một cái, nói, “Đợi ngươi gi ết ta một lần nữa à?”

Sở Hành nhíu mày.

Giọng trầm xuống: “Thục Nhân, là ta trách oan nàng.”

“Là Trần thị.”

“Lúc ta điều tra Trần thị mới biết được, tiểu nha hoàn bên người Liễu Xúc xuất thân từ Trần thị”

“Sau khi nha hoàn biết được kế hoạch giả ch ết của Liễu Xúc thì âm thầm đổi dược, giá họa cho Tạ thị”

“Lúc ấy ta tin nàng, nên mới không kịp thời cứu nàng ta, vậy mà nàng ta ch ết thật……..”

Ta không muốn nghe.

Chuyện năm đó kỳ lạ như thế nào không cần nghĩ cũng biết.

Mà biết rồi thì sao?

Việc không nên làm, hắn cũng đã làm rồi.

“Cho dù nàng ta có vì ta khuyên ngươi nạp nàng ta làm thiếp, xấu hổ t ự s á t, thì sao nào?” Ta lạnh lùng nhìn Sở Hành, “Sở Hành, có nạp nàng ta làm thiếp hay không, quyền quyết định ở trong tay ngươi”

“Ngươi thấy bệ hạ kiên quyết không đồng ý nên mới dao động, không phải sao?”

“Vậy mà ngươi lại vịn vào một lời khuyên trước đây mà diệt cả tộc ta!”

“Ta tưởng……”

“Ta không muốn nghe.”

Gió thu thổi xào xạc.

Đôi mắt sâu thẳm của Sở Hành nhìn ta, đột nhiên mỉm cười.

“Ta biết mấu chốt ở đâu rồi”

Hắn kéo ta đi về phía trước, dừng lại trước một cây cổ thụ.

Hắn vậy mà lại đưa Liễu Xúc đến.

Trói chặt tay chân nàng ta, bịt kín miệng nàng, trói vào thân cây.

Liễu Xúc đã khóc đỏ cả hai mắt, vừa thấy chúng ta liền “Ô a” hai tiếng, nước mắt lại rơi xuống.

“Kẻ lừa Cô, phải bị trừng trị!”

Trong chớp mắt, Sở Hành rút kiếm bên hông ra.

Một kiếm cắt đứt cổ.

27

Đây là người mà hắn luôn mồm nói yêu.

Người trước mặt e đã không phải là Sở Hành của 10 năm sau.

Lúc hắn gi ết ta, sắc mặt còn tái nhợt.

Mà hôm nay chém ra một kiếm, mặt lại không hề đổi sắc.

Ta nắm chặt hai bàn tay.

“Hả giận chưa?”

Hai mắt Liễu Xúc còn chưa kịp khép lại.

Ta nhìn sang chỗ khác.

“Thục Nhân, ta biết sai rồi, bao nhiêu năm qua, ngày nào ta cũng cảm thấy hối hận, ta vì nàng……..”

“Câm miệng!”

Ta không muốn nghe hắn nói thêm một chữ nào nữa.

Đôi mắt Sở Hành lại chìm xuống.

Sau đó cười rộ lên.

“Giờ sửu canh ba, nàng đang đợi giờ này đúng không?”

Kiếp trước, vào giờ sửu canh ba là thời khắc mà thái y chính thức tuyên bố bệ hạ băng thệ.

“Thục Nhân, nàng tưởng ta không có Tạ thị chống đỡ, nàng kéo theo đồ vô dụng Sở Ngu là có thể thắng sao?”

“Để trẫm cho nàng tận mắt nhìn xem, tối nay ai thắng ai thua!”

Sở Hành kéo ta lên ngựa, chạy thẳng vào hoàng thành.

Vừa mới vào cửa thành, phía hoàng cung đã bắn lên một chùm tia sáng.

Là đạn tín hiệu của Đông Cung.

Chắc là để báo cho hắn, bệ hạ đã mất.

Ngựa chạy thẳng vào cửa cung như vào nơi không người.

Ngự lâm quân trong cung đều đã bị Sở Hành nắm giữ.

Mấy thái giám nhìn thấy ngựa liền hốt hoảng quỳ xuống.

Tranh chấp đã qua.

Trước tẩm điện của bệ hạ quỳ đầy người.

Toàn bộ lực lượng của Đông Cung, Vũ Lâm Quân, quân kinh thành và các vùng lân cận xung quanh, quân của Tạ gia, lẫn vào tán loạn quỳ trên đất.

Lúc Sở Hành kéo dây cường dừng trước cửa tẩm điện, tiếng hô đồng loạt vang lên: “Điện hạ!”

Ai thắng ai thua đã rõ.

28

Sở Ngu bị hai thị vệ Đông Cung đè cổ.

Hai ca ca của ta đường xa trở về cũng bị trói chặt hai tay, trên cổ kề một thanh đao.

Quân của Tạ gia quỳ hơn một nửa trên mặt đất.

Trông thật chật vật.

Sở Hành xuống ngựa, vươn tay về phía ta: “Xuống đây, Hoàng Hậu của ta”

Ta chỉ nhìn hắn.

Sở Hành càng đưa tay lại gần hơn, thành kính nói:

“Thục Nhân, kiếp này, trẫm muốn nàng trở thành Hoàng Hậu hạnh phúc nhất trên đời”

Ta quét mắt nhìn hàng ngàn người bên dưới, ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên bầu trời.

Giờ đẹp đã điểm.

Ta nghiêng đầu nhìn Sở Hành.

Thắng?

Sở Hành nhíu mày, nhìn xung quanh một lượt, trong mắt bắt đầu xuất hiện một chút kinh ngạc.

Phát hiện ra người của Tạ gia quá ít rồi à?

“Nghịch tử!” Đúng lúc này, một tiếng quát lớn vang lên “Ngươi cho ai là “trẫm”?”

Bấy giờ Sở Hành mới không thể tin nổi nhìn người đang khoác áo ngủ, xuất hiện ở cửa tẩm điện.

Là bệ hạ.

29

Nước cờ thứ ba của ta thật ra chẳng liên quan gì tới việc Sở Hành trọng sinh.

Bởi vì ta biết người sống ở trên đời luôn thích suy bụng ta ra bụng người.

Đặc biệt là bây giờ hắn đã biến thành một tên “Bạo quân” tàn nhẫn, thích gi ết chóc.

Trong mắt hắn, đêm nay, ta chắc chắn sẽ cậy vào quyền thế của Tạ thị, chiếm lĩnh hoàng cung, sửa lại di chúc của bệ hạ, đẩy Sở Ngu lên thượng vị.

Hắn sẽ không nghĩ tới khả năng thứ hai.

Bởi vì hắn cũng rất mong chờ cái đêm này, chờ ngày hắn trở về vị trí đứng trên vạn người.

Mà ta sẽ không để hắn được như ý nguyện.

Từ lúc bắt đầu, nước cờ thứ ba của ta đã không liên quan gì tới cung biến.

Bệ hạ là một vị vua tốt.

Cần cù với triều chính, yêu dân như con, lại kính trọng Tạ thị.

Nếu để ngài biết vào đêm này mình sẽ lặng yên không một tiếng động băng thệ thì tại sao không đề phòng từ trước?

Sở Hành chỉ mới trọng sinh được một tháng, có lẽ vẫn chưa biết, từ nửa năm trước, ngày nào sáng trưa chiều bệ hạ cũng bắt mạch một lần.

Thuốc cũng là loại thuốc tốt hơn trước đây.

Sức khỏe của bệ hạ tốt hơn kiếp trước rất nhiều.

Ban đầu, ta chỉ định khiến cho bệ hạ nghi ngờ Sở Hành mà thôi.

Nước cờ đầu tiên là như vậy, nước cờ thứ hai cũng như thế.

Nước cờ thứ ba là đóng kịch khiến cho Sở Hành tưởng chúng ta muốn ủng hộ Sở Ngu, phát động cung biến.

Một khi hắn đã ra tay, kết hợp với bao nhiêu bất mãn trước đó của bệ hạ đối với hắn, phế truất Thái Tử là khó tránh khỏi.

Đương nhiên còn phải cảm ơn Liễu Xúc nữa.

Nếu không có nàng ta, ta sẽ không biết trên đời còn có thứ gọi là “Thuốc giả ch ết” này.

Chúng ta tìm được vị sư phụ kia của nàng ta, thử qua vài lần, xác định nó không ảnh hưởng gì tới sức khỏe, thời gian ch ết “giả” còn tùy thuộc vào liều lượng thuốc.

Cho nên kế hoạch ban đầu là đêm nay bệ hạ sẽ “giả ch ết”.

Nhưng Sở Hành lại trọng sinh, ta phải làm một việc ngoài kế hoạch duy nhất, đó là hẹn hắn đến Sông Đào.

Nếu hắn ở trong cung, sợ là hắn đã nhìn ra nhân số của Tạ thị không đúng từ sáng sớm rồi.

Muốn chiếm cung, mấy người loe ngoe như vậy sao mà đủ được?

“Cung biến” đêm nay đương nhiên là cũng có bệ hạ phối hợp.

Bệ hạ tín nhiệm phụ thân ta.

Phụ thân ta nói Sở Hành sinh ra dị tâm, không ngại thử một lần xem.

Ngài liền không ngại thử một lần.

Chỉ là ngài không biết thuốc mà mình uống là thuốc “giả ch ết”, không biết đây là kế hoạch của chúng ta mà thôi.

Gặp lại Sở Hành là ba tháng sau đó, ở thiên lao.

30

Thu sang đông, tuyết rơi đầy trời.

Giống y như đúc cái ngày mà ta ra đi.

Trong thiên lao rất lạnh.

Sở Hành gầy đi rất nhiều, tay chân bị khóa bằng xích sắt, mặc một chiếc áo t ù đơn bạc, dựa vào trong góc.

Đáng ra hắn sẽ không khổ sở đến vậy.

Nhưng vì hắn trọng sinh, dùng thủ đoạn hung ác để lung lạc Ngự Lâm Quân, quân của kinh thành và những vùng lân cận xung quanh.

Bệ hạ vô cùng thất vọng với hắn, trước khi lâm chung cũng không thèm liếc mắt một cái.

Đúng vậy, dù có ngự y tốt nhất, dùng thuốc tốt nhất, sinh mệnh của bệ hạ cũng chỉ có thể kéo dài được ba tháng.

Nghe thấy tiếng người, Sở Hành ngẩng đầu lên, sau đó lại cúi xuống.

Có lẽ là ý thức được người tới không giống với bình thường, hắn ngẩng đầu lên lần nữa.

Đôi mắt trở nên sáng rực.

Ta đi vào, hắn lập tức đứng lên muốn nắm lấy tay ta.

Ta né đi, tay hắn cứ vậy dừng giữa không trung.

“Thục Nhân, nàng vẫn chưa chịu tha thứ cho ta.”

Ta không nhịn được bật cười.

“Thục Nhân, vất vả lắm chúng ta mới được quay trở về, đây là trời cao cho chúng ta cơ hội làm lại lần nữa……”

“Ta lại không thấy vậy.” Ta giữ khoảng cách với hắn.

“Cho chúng ta quay trở về có lẽ là bởi vì quá bất công với một vài người mà thôi”

Ánh mắt Sở Hành lại ảm đạm đi.

“Sở Hành, ngươi có biết vì sao ngươi và ta là vợ chồng mười năm mà ta chưa từng có thai không?”

Ánh mắt Sở Hành dừng lại ở bụng ta.

“Bởi vì trước khi ta gả cho người, phụ thân đã cho ta một liều thuốc tránh t h a i” ”

Nhà ngoại lớn mạnh, tạm thời không nên có con.

Đợi khi nào Tạ thị thành công lui thân, lúc đó hẵng sinh con đẻ cái.

Phụ huynh ta, cả tộc ta, trung thành với hắn như thế.

“Thật ra, chúng ta từng có một đứa con”

Con ngươi Sở Hành đột nhiên co rụt lại.

“Vào lúc người gi ết ta, trong bụng ta đã mang t h a i ba tháng”

“Vì sao nàng……”

“Vì sao không nói cho ngươi biết phải không?” Ta đến gần, ngước mắt lên nhìn hắn, “Vì sao ta phải sinh con cho ngươi cơ chứ?”

Sắc mặt Sở Hành càng ngày càng xám xịt, lộ ra vẻ thống khổ hiếm thấy.

“Sở Hành, ta thật sự lo ngươi không quay trở về.”

“Ta sợ ngươi cảm thấy mình ch ết oan!”

Ta rút dao găm trong tay áo ra, đâm mạnh vào ngực hắn.

Sở Hành khiếp sợ nhìn ta, đau đớn trên mặt lan tràn đến đáy mắt.

Ta yên lặng nhìn hắn:

“Đây là ngươi, thiếu ta.”

31

Bên ngoài tuyết rơi mạnh hơn.

Phủ kín cung điện.

Sở Ngu đang đứng ở ngoài đợi ta.

“Đường trơn.” Hắn ngồi xổm xuống trước mặt ta “Ta cõng nàng.”

Ta trèo lên lưng hắn.

Thật ra hắn thật sự rất gầy, còn vừa mới bị ốm xong.

Nhưng mà ta cũng không muốn tự đi.

Lưng hắn cũng không quá ấm, chỉ có một chút nhiệt ở cổ.

Nhưng ta vẫn dựa vào.

Có lẽ là vì sự hợp tác ăn ý mấy ngày nay, hoặc có lẽ là vì hắn chưa từng hỏi ra câu “Tại sao?”.

Ta không khỏi rơi vài giọt nước mắt.

Hắn đột nhiên thở dài: “Nàng đâu phải là không có ai yêu.”

“Không lẽ tiền ta kiếm được chỉ để nàng lên làm Hoàng Hậu, quốc khố tràn đầy, đất nước ổn định sao?”

Ta nhảy xuống khỏi lưng hắn.

“Hả, đạt được mục tiêu xong đánh bài tình cảm với ta à?”

“Muốn ta mềm lòng lui bước?”

“Ừm……” Sở Ngu sờ mũi, “Bị phát hiện rồi.”

32

Ngày Sở Ngu đăng cơ, quốc ấn bị chia thành hai.

Theo thỏa thuận, đất nước cùng nhau quản lý, quốc sự cùng nhau bàn bạc.

Nhưng hình như ta đã nhìn lầm hắn.

Hắn không có vẻ gì là hào hứng với việc trở thành hoàng đế.

Đầu tiên là khiêm tốn tỏ vẻ mình sức khỏe yếu, đề bạt phụ thân ta làm Nhiếp Chính Vương, giao phần lớn chính sự cho phụ thân ta.

Sau đó hắn dứt khoát ném luôn nửa cái quốc ấn cho ta.

Ta rất thích thảo luận mọi chuyện với hắn.

Nói chuyện với người có đầu óc đúng là khác hẳn.

Nửa năm sau, ta có thai.

Hắn càng ít tham gia vào việc triều chính hơn, cứ ta ở đâu thì hắn ở đó.

Hỏi hắn thì hắn bảo có nhạc phụ đại nhân rồi, yên tâm.

Uổng công trước đây ta còn bảo hắn có chí tiến thủ.

Hài tử sinh ra rất thuận lợi, là một hoàng tử.

Sở Ngu vui lắm, ôm con cả ngày không buông tay.

Muốn trực tiếp phong nó lên làm Thái Tử.

Ta nghĩ tới Sở Hành, lắc đầu.

Năm thứ hai, ta muốn mở rộng hậu cung.

Không thể để một mình ta sinh con cho Hoàng thượng được, phải không?

Vậy mà Sở Ngu lại từ chối.

“Sức khỏe yếu.” Hắn nói.

Từ đã, trong lúc bị bệnh chỉ cần hắn muốn là lại khỏe như voi, yếu ở đâu?

Hắn không đồng ý cũng không sao, dù sao ta cũng có……

Kết quả, vừa quay đầu liền phát hiện nửa miếng quốc ấn hắn ném cho ta lại bị hắn trộm đi rồi.

Năm thứ ba, bé con đã biết đi, biết nói.

Trong cung dần xuất hiện tiếng cười ríu rít.

Ta bắt đầu đuổi Sở Ngu lên triều.

Cha ta đã lớn tuổi rồi, sao có thể lo liệu mọi việc được nữa?

Ta muốn một nửa quốc ấn thật ra không phải hứng thú gì với chuyện triều chính.

Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng mà thôi.
(*Từng chịu tổn thương rồi nên sợ hãi nó sẽ xảy ra lần nữa)

Năm thứ tư, ta lại mang thai.

Thời gian giống như chưa bao giờ trôi qua nhanh tới như vậy.

Lâu lâu Sở Ngu sẽ hỏi ta: “Ta còn sống được mấy năm nữa?”

Nhìn đi, người này khôn khéo tới mức nào.

Không hỏi không có nghĩa là hắn không biết.

Khi hắn hỏi, ta sẽ đáp: “Ngày mai”

“Mau mau đi, chàng không còn nữa, ta sẽ lấy bạc của chàng nuôi một đống nam sủng trong cung”

“Chàng cũng biết, ta sống phản đạo mà”

Năm thứ năm, đứa con thứ hai chào đời, là một tiểu công chúa.

Sở Ngu mừng muốn ch ết, còn nói nếu không lập Hoàng Thái tử thì lập Hoàng Thái nữ được không?

Ta không muốn để ý đến hắn.

Năm thứ năm, Sở Ngu 25 tuổi.

Thật ra hắn đã sống lâu hơn kiếp trước một năm rồi.

Ta vậy mà không hề mất hứng.

Suy cho cùng, kế hoạch ban đầu của ta là bỏ cha lấy con.

Người có mệnh mất sớm như Sở Ngu còn không cần ta phải tự ra tay, quá hoàn hảo.

Năm thứ năm, Sở Ngu đưa ta đi xem mặt trời mọc.

Giây phút những tia sáng phá tan tầng mây, toàn bộ kinh thành thật yên bình, đẹp đẽ.

Lúc xuống núi, ta lặng lẽ nắm lấy tay áo hắn.

Năm tháng tĩnh lặng.

Dù dài hay ngắn, chỉ tranh sớm chiều.

( HẾT )