Chương 1 - Thái Tử Yêu Cô Gái Đã Từng Cứu Hắn
Thái Tử đem lòng yêu cô gái câm đã cứu hắn, nhất quyết muốn từ hôn với ta.
Ta tốt bụng khuyên hắn:
“Cô nương này đã câm lại không có quyền thế, không ngại nạp nàng làm thiếp trước.”
Cô gái câm đó vì vậy mà cảm thấy nhục nhã, xấu hổ, tức giận t ự s á t.
10 năm sau, việc đầu tiên sau khi Thái tử ngồi lên được ngai vàng là phế hậu, diệt cả tộc ta.
“Đây là các ngươi nợ Xúc Xúc.”
Ta tỉnh lại trong yến tiệc mừng sinh nhật 16 tuổi.
Người phía trên hỏi ta có mong muốn gì không.
“Thần chỉ có một nguyện vọng duy nhất, đó là Thái Tử điện hạ cùng Liễu cô nương…… Bạch đầu giai lão, vĩnh kết đồng tâm.”
Ta cung kính cúi người:
“Bệ hạ, thỉnh ngài tứ hôn cho hai người họ!”
1
Ta ch ết vào một ngày tuyết rơi.
Lẽ ra có thể trì hoãn tới mùa xuân năm sau nhưng Sở Hành không chờ kịp nữa.
Dao găm đâm xuống ngực ta từng chút một, m áu chảy ướt đẫm khắp giường.
Thế nhưng hắn vẫn chưa hết hận.
Hắn xoay con dao trong tay, dao găm lạnh băng khuấy động m áu thịt ta.
Ta đau không thở nổi, nhưng vẫn không cam lòng hỏi:
“Vì…… sao?”
Ta không hiểu.
Ta với hắn quen nhau từ nhỏ, quen từ cái thời hai đứa chỉ có mấy chỏm tóc trên đầu.
Mười mấy năm qua, cha ta, anh ta trung quân ái quốc, giúp đỡ hắn rất nhiều.
Trước khi hắn đoạt lại hoàng quyền cũng nộp lại binh quyền, chủ động nhận lỗi.
Nhưng hắn vẫn tìm ra được tội, dồn cả Tạ thị vào chỗ ch ết.
“Vì sao hả Sở Hành?” Ta nắm chặt cổ tay đang cầm dao găm của hắn.
Sắc mặt Sở Hành còn trắng hơn tuyết ngoài kia, rõ ràng là hắn đang gi ết ta nhưng biểu cảm lại như là ta phụ hắn.
“Đây là các ngươi nợ Xúc Xúc.”
Hắn nghiến răng nghiến lợi.
Xúc Xúc?
Liễu Xúc?
Ký ức quá mức xa xăm thế nên ta phải mất một lúc mới nhớ ra cái tên này.
Cùng với cái tên là gương mặt yểu điệu như liễu kia.
Ta không tự chủ được cười lớn.
Mười năm.
Thì ra mười năm qua, Sở Hành chưa từng quên nàng.
Thì ra hắn đem cái ch ết của nàng ta ụp lên đầu ta, ụp lên đầu toàn bộ Tạ thị.
“Sở Hành, ngươi đúng là……”
Đồ ngu!
Chưa kịp nói hai chữ cuối cùng Sở Hành đã rút dao ra.
M áu đỏ bắn ra khắp nơi, một giọt rơi xuống đầu lưỡi ta.
Vừa tanh vừa ngọt.
Cực kỳ giống với năm đó, mẫu thân hầm cho ta một bát yến huyết với đôi mắt đỏ hoe.
2
“Cô nương, ngực lại đau nữa ạ?”
Màn tuyết dày đặc biến mất.
Đến cái lạnh thấu xương cũng biến mất.
Cảnh xuân nở rộ, người đến người đi.
Đây là yến tiệc sinh nhật 16 tuổi của ta.
À đúng rồi, có lẽ là ông trời có mắt, nhắm một mắt, mở một mắt để ta không ch ết.
Không chỉ không ch ết, còn quay về lúc 16 tuổi.
Năm 16 tuổi, ca ca thắng trận, cha lập đại công trong việc chống lũ.
Năm 16 tuổi, ta vẫn còn chưa gả cho Sở Hành.
“Ngực không đau mới lạ.” Phía sau truyền đến âm thanh châm biếm “Hôm qua Thái tử điện hạ quỳ trước cửa điện Cần Chính cả đêm muốn lui hôn sự với phủ thượng thư còn gì”
Hồng Nhạn quay đầu định đi qua nhưng bị ta ngăn lại.
Không chỉ là muốn lui hôn sự với ta.
Cùng năm này, Sở Hành trên đường diệt thổ phỉ thì gặp nạn, ngã xuống vách núi, sau đó được một cô bé mồ côi cứu.
Cô bé mồ côi vừa xinh đẹp vừa mềm yếu, vì cứu hắn mà nếm đủ loại thảo mộc, ảnh hưởng tới sức khỏe không nói mà còn ảnh hưởng tới giọng nói thánh thót như chim vàng anh.
Sở Hành rất cảm động liền đưa về trong cung.
Tính đến hôm qua, hắn đã quỳ ở Điện Cần Chính ba ngày ba đêm.
Xin được cưới nàng ta làm Thái Tử Phi.
“Cô nương, đừng nghe bên ngoài nói linh tinh, ngài với Thái Tử điện hạ có tình cảm từ nhỏ, Thái Tử……”
Ta nhìn Hồng Nhạn lắc đầu.
Hồng Nhạn đang nói thì im bặt.
Đương nhiên ta biết nàng muốn nói gì.
Ba ngày trước, ta tỉnh lại trong phủ thượng thư.
Ba ngày cũng đủ để ta chải chuốt lại kí ức về kiếp trước và kiếp này.
“Cô nương.” Hai mắt Hồng Nhạn sáng lên, thấp giọng nói “Thái Tử điện hạ đến.”
3
Ta ngẩng đầu nhìn Sở Hành trong bộ thường phục của Thái Tử, xuyên qua đám đông đi về phía ta.
Âm thanh bàn tán phía sau lập tức biến mất.
Ta với Sở Hành là thanh mai trúc mã.
Chưa sinh ra hôn ước đã được định.
Từ nhỏ, ai nói gì ta, hắn là người đầu tiên đứng ra bảo vệ.
Hắn mắc lỗi, bị phạt, ta là người đầu tiên cầu xin giúp hắn.
Hồi ấy, không một ai hoài nghi tình cảm giữa ta và Sở Hành.
Ta là người duy nhất được chọn cho ngôi vị Thái Tử Phi.
Nhưng hôm nay, tại sinh nhật 16 tuổi của ta, hắn đưa một nữ tử khác tới.
Liễu Xúc trắng trắng gầy gầy, bám vào người hắn như chim non bám mẹ.
Sở Hành quỳ cả đêm nhưng sắc mặt không chút gì gọi là mệt mỏi, ngược lại khóe môi còn mỉm cười, thân mật thì thầm vào tai nàng ta điều gì đó.
Liễu Xúc vừa nhìn thấy ta đã hoảng sợ, đột nhiên bước lên vài bước.
“Bùm” một tiếng, quỳ xuống ngay trước mặt ta.
4
Thật đúng là, y như đúc kiếp trước.
Đến cái giọt nước mắt trên mi mắt cũng không khác tí nào.
Kiếp trước, chính cái bộ dáng yếu đuối nhu nhược này đã làm ta xiêu lòng, còn thật lòng suy nghĩ cho nàng ta và Sở Hành.
Ta xuất thân từ Tạ thị, phu quân tương lai lại là Thái Tử, thế nên chưa bao giờ dám hy vọng cái gì mà “Một đời một kiếp một đôi người” xa vời.
Nàng ta xuất hiện khiến lòng ta chua xót, nhưng cũng không đến mức mất mặt trước mọi người.
Sở Hành muốn từ hôn, ta không khóc cũng chẳng nháo, vì tình cảm bao nhiêu năm qua, khuyên hắn một câu tự đáy lòng:
“Liễu cô nương ở kinh thành không nơi nương tựa, lại còn bị khiếm khuyết, tuy là vì cứu chàng……”
“Vị trí chính thê sợ chàng có quỳ gãy đầu gối, bệ hạ cũng sẽ không đồng ý, ngược lại còn mang đến tai họa cho nàng.”
“Điện hạ, không bằng lui một bước mà tiến nhiều bước, trước cứ nạp vào Đông Cung đã, tương lai……”
Ta ngập ngừng:
“Tương lai như thế nào, chẳng lẽ không phải do điện hạ định đoạt?”
Chỉ vài câu đã loại bỏ được tai họa cho nàng ta, nhưng lại đem đến họa s á t thân cho ta.
5
Bùm! Bùm! Bùm!
Kiếp trước ta vừa thấy Liễu Xúc quỳ xuống đã vội vàng chạy tới đỡ nàng ta dậy.
Lần này ta chỉ lạnh lùng nhìn, nàng ta thế mà không chút do dự dập đầu với ta.
Bùm bùm từng cái một.
Hồng Nhạn kéo nhẹ ống tay áo của ta.
Hôm nay có rất nhiều khách khứa, đều nhìn về phía bên này.
Ta hất tay nàng ra.
Lo cái gì?
“Xúc Xúc!” Sắc mặt Sở Hành bắt đầu không còn đẹp nữa.
Cứ như vậy một lát sau, trán của Liễu Xúc đã bầm tím.
Cộng với nước mắt trên mặt của nàng ta, nhìn thấy mà thương.
Nàng ta quay đầu lại nhìn Sở Hành, lại nhìn ta, cắn môi, tiếp tục dập đầu.
Ta vui vẻ cầm một ly trà lên.
Ta đột nhiên có chút tò mò, rốt cuộc nàng ta có thể giả bộ đến mức nào?
6
Đúng vậy.
Liễu Xúc đang giả vờ.
Nàng ta bị “câm” là giả, yếu đuối đáng thương là giả, thậm chí “Nhục nhã, xấu hổ, tức giận t ự s á t” ở kiếp trước, cũng là giả.
Ở một góc yên tĩnh không người của Trường An, ta chính tai nghe thấy giọng nói như chim vàng anh của nàng.
Đang khóc nức nở cầu xin một người bịt mặt:
“Sư Phụ, con chỉ là một bé gái mồ côi, nếu không thêm chút khổ nhục kế, điện hạ sao có thể để tâm đến con?”
“Sư Phụ, xin người cho con một viên thuốc giả ch ết!”
“Sư phụ, Xúc Nhi thật lòng yêu Thái Tử điện hạ, con biết với thân phận của mình, dù có làm thiếp thì cũng là trèo cao rồi”
“Nhưng điện hạ đã hứa cho con vị trí chính thê, con cần thêm một chút nữa mới có thể khiến điện hạ vì con mà áy náy”
“Sư phụ, xin người thành toàn cho Xúc Nhi!”
“Chỉ cần giả ch ết một thời gian thôi, cuộc đời này của điện hạ sẽ luôn nhớ kỹ đã không đối xử tốt với con”
Giả vờ đến cỡ nào.
Mà lừa được cả Sở Hành, cả ta.
Lừa cả mấy vị quan to quyền quý trong kinh thành.
Ta từng hỏi Sở Hành vì sao hắn lại chung tình với Liễu Xúc đến như thế.
“Ta sinh ra đã là Thái Tử, mọi người xung quanh ai cũng nịnh bợ ta, tâng bốc ta”
“Họ kính ta, yêu ta, đơn giản chỉ vì ta là Thái Từ”
“Kể cả ngươi, Thục Nhân, nếu ta không phải là Thái Tử, người có yêu ta không?”
Lúc ấy ta bị hỏi cho không nói nên lời.
Nếu hắn không phải là Thái Từ, ta với hắn không có hôn ước, càng sẽ không lớn lên cùng nhau, đâu ra mà yêu với không yêu?
“Chỉ có Xúc Xúc, vào lúc không biết thân phận của ta, nguyện ý vì ta mà sẵn sàng hy sinh mạng sống của mình”
“Thục Nhân, tình yêu thuần khiết như thế, làm sao ta có thể cưỡng lại được?”
Ta gần như bị xúc động.
Thân là con gái thế gia, từ trước đến nay mỗi một hành động của ta đều phải suy nghĩ rất kỹ.
Ta còn cha mẹ, còn gia tộc, ta đúng là không thể vì một người mà hy sinh mạng sống của mình được.
Chúng ta đều quên mất một chuyện.
Dù Sở Hành có ngã xuống vách núi thì xiêm y trên người hắn vẫn còn, vẫn thể hiện được thân phận cao quý của hắn.
Dù hắn có là công tử, thế tử hay Thái Tử.
Liễu Xúc đã quyết định.
Phải trèo lên cái cành cao này của hắn.
7
“Đủ rồi!” Sở Hành quát một tiếng thật lớn.
Cả yến tiệc rơi vào im lặng.
Liễu Xúc run rẩy, ngẩng đầu lên nhìn ta đầy mong đợi.
Ý của nàng ta là.
Nàng ta đã hủy hoại hôn sự của ta, biến ta thành trò cười của kinh thành nên nàng ta rất áy náy.
Ta không mở miệng, nàng ta tuyệt đối sẽ không dừng lại .
Hay lắm.
Vậy cứ tiếp tục đi.
Ta nhẹ nhàng nhướng mày, coi như không thấy gì uống trà.
Liễu Xúc cắn răng, cúi người muốn dập đầu tiếp.
Sở Hành đột nhiên tiến lên hai bước, choang ——
Hất ly trà trong tay ta xuống.
“Tạ Thục Nhân, người đừng có quá phận!”
8
“Tạ Thục Nhân, đây là thái độ của trưởng nữ Tạ thị à?”
Sở Hành lạnh lùng trừng mắt, hạ nhân xung quanh kinh hãi quỳ đầy đất.
Hắn xoay người kéo Liễu Xúc dậy, đau lòng xoa xoa trán nàng ta: “Tạ Thục Nhân, xin lỗi đi”
“Bây giờ ngươi xin lỗi, Cô sẽ xem như chưa có gì xảy ra”
Ta suýt chút nữa thì bật cười.
Chỉ trách năm đó ta quá ngây thơ.
Sau khi phát hiện ra âm mưu của Liễu Xúc, đêm đó ngay tập tức viết thư cho Sở Hành, báo cho hắn những gì ta nhìn và nghe thấy.
Bảo hắn để ý đến Liễu Xúc.
Ngày hôm sau, Liễu Xúc ch ết.
Ch ết thật.
Mọi người đồn rằng là do nàng ta không muốn làm thiếp, xấu hổ, giận dữ t ự s á t.
Sở Hành hồi âm cho ta: “May có Thục Nhân nhắc nhở, những kẻ lừa Cô chắc chắn phải bị trừng phạt”
Sự việc sau đó đã được tiết lộ.
Bao nhiêu năm, ta vẫn cứ tưởng là hắn tương kế tựu kế, gi ết Liễu Xúc.
Suy cho cùng, điều hắn ghét nhất trên đời đó là bị người khác lừa gạt.
Mãi cho đến khi ch ết, ta mới biết.
Thì ra “kẻ lừa Cô” trong lời của hắn, là ta.
9
“Tạ Thục Nhân, ngươi câm à?”
“Xúc Xúc không làm gì sai cả, là Cô muốn từ hôn.”
“Ngươi xin lỗi nàng, vết thương trên trán nàng Cô sẽ không so đo.”
Ta nhìn Sở Hành, khóe môi không khỏi nhếch lên.
Là mắt ta mù.
Ta thế mà vẫn luôn cho rằng hắn thông minh, khôn khéo.
“Hồng Nhạn, bệ hạ đang ở sảnh ngoài đúng không?”
Ta quay đầu nhìn tỳ nữ bên ngoài.
Hồng Nhạn ngơ ngác gật đầu.
Ta nhấc váy đi trước.
Sở Hành theo sát phía sau:
“Ngươi muốn làm gì?”
“Lần này Phụ Hoàng cải trang ra ngoài, chưa hề triệu tập nữ quyến.”
Đương nhiên ta biết.
Bữa tiệc sinh nhật của một thần nữ như ta, không đến mức khiến cho đế vương tôn quý đích thân tới phủ.
Nhưng vì sao bệ hạ lại ở chỗ này?
Bởi vì hai vị ca ca của ta ở biên cương liên tục báo tin chiến thắng về.
Bởi vì phụ thân ta vừa mới ngăn được lũ lụt, dân gian hết lời khen ngợi.
Bởi vì Tạ thị đã tồn tại hàng trăm năm, phần lớn xương cốt trong triều đều đến từ Tạ thị.
Mà Thái Tử điện hạ lại quỳ ba ngày ba đêm muốn từ hôn với ta.
Bệ hạ e sợ phụ thân và ca ca ta lạnh lòng.
Mãi đến khi nội thị vào thông báo, Sở Hành vẫn theo sát phía sau ta:
“Thục Nhân, ngươi chớ có ỷ vào sinh nhật của mình mà tìm Phụ Hoàng đòi thứ không thuộc về mình.”
“Cô đã hứa vị trí chính thê cho Xúc Xúc, sẽ không nuốt lời.”
“Nếu ngươi khăng khăng vẫn muốn gả cho cô, vậy……… vậy chỉ có thể cho ngươi làm Lương Đệ!”
(* Lương Đệ là phi tần hàng tòng nhị phẩm của Thái Tử)
Ta quay đầu nhìn Sở Hành một cái.
Như lời hắn nói, hắn sinh ra đã là Thái Tử.
Cuộc đời này của hắn trôi qua quá trôi chảy.
Nên hắn không hề ý thức được, vị trí Thái Tử Phi kia có ý nghĩa như thế nào với hắn.
Có lẽ cái liếc mắt của ta quá mức lạnh lùng khiến Sở Hành sửng sốt một chút.
Vừa lúc Hoàng Đế ngồi ghế trên, nói: “Thục Nhân sốt ruột muốn gặp trẫm, có chuyện gì quan trọng sao?”
Khách khứa đầy nhà.
Ta quỳ xuống: “Bệ hạ, hôm nay là sinh nhật của thần nữ, cho phép thần nữ cả gan xin Hoàng Thượng một việc”
“Thái Tử điện hạ với Liễu cô nương hoạn nạn tình thâm, thần nữ vô cùng hâm mộ.”
“Nhưng thần nữ cũng sợ sẽ làm hỏng lời hứa bạch đầu giai lão, vĩnh kết đồng tâm của hai người”
“Bệ hạ, thỉnh ngài phế bỏ hôn thư của thần nữ và Thái Tử điện hạ……”
“Tứ hôn cho hai người họ!”
Ta cung kính quỳ trên mặt đất.
Cả sảnh chìm vào im lặng, đến mức cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.
Ta tốt bụng khuyên hắn:
“Cô nương này đã câm lại không có quyền thế, không ngại nạp nàng làm thiếp trước.”
Cô gái câm đó vì vậy mà cảm thấy nhục nhã, xấu hổ, tức giận t ự s á t.
10 năm sau, việc đầu tiên sau khi Thái tử ngồi lên được ngai vàng là phế hậu, diệt cả tộc ta.
“Đây là các ngươi nợ Xúc Xúc.”
Ta tỉnh lại trong yến tiệc mừng sinh nhật 16 tuổi.
Người phía trên hỏi ta có mong muốn gì không.
“Thần chỉ có một nguyện vọng duy nhất, đó là Thái Tử điện hạ cùng Liễu cô nương…… Bạch đầu giai lão, vĩnh kết đồng tâm.”
Ta cung kính cúi người:
“Bệ hạ, thỉnh ngài tứ hôn cho hai người họ!”
1
Ta ch ết vào một ngày tuyết rơi.
Lẽ ra có thể trì hoãn tới mùa xuân năm sau nhưng Sở Hành không chờ kịp nữa.
Dao găm đâm xuống ngực ta từng chút một, m áu chảy ướt đẫm khắp giường.
Thế nhưng hắn vẫn chưa hết hận.
Hắn xoay con dao trong tay, dao găm lạnh băng khuấy động m áu thịt ta.
Ta đau không thở nổi, nhưng vẫn không cam lòng hỏi:
“Vì…… sao?”
Ta không hiểu.
Ta với hắn quen nhau từ nhỏ, quen từ cái thời hai đứa chỉ có mấy chỏm tóc trên đầu.
Mười mấy năm qua, cha ta, anh ta trung quân ái quốc, giúp đỡ hắn rất nhiều.
Trước khi hắn đoạt lại hoàng quyền cũng nộp lại binh quyền, chủ động nhận lỗi.
Nhưng hắn vẫn tìm ra được tội, dồn cả Tạ thị vào chỗ ch ết.
“Vì sao hả Sở Hành?” Ta nắm chặt cổ tay đang cầm dao găm của hắn.
Sắc mặt Sở Hành còn trắng hơn tuyết ngoài kia, rõ ràng là hắn đang gi ết ta nhưng biểu cảm lại như là ta phụ hắn.
“Đây là các ngươi nợ Xúc Xúc.”
Hắn nghiến răng nghiến lợi.
Xúc Xúc?
Liễu Xúc?
Ký ức quá mức xa xăm thế nên ta phải mất một lúc mới nhớ ra cái tên này.
Cùng với cái tên là gương mặt yểu điệu như liễu kia.
Ta không tự chủ được cười lớn.
Mười năm.
Thì ra mười năm qua, Sở Hành chưa từng quên nàng.
Thì ra hắn đem cái ch ết của nàng ta ụp lên đầu ta, ụp lên đầu toàn bộ Tạ thị.
“Sở Hành, ngươi đúng là……”
Đồ ngu!
Chưa kịp nói hai chữ cuối cùng Sở Hành đã rút dao ra.
M áu đỏ bắn ra khắp nơi, một giọt rơi xuống đầu lưỡi ta.
Vừa tanh vừa ngọt.
Cực kỳ giống với năm đó, mẫu thân hầm cho ta một bát yến huyết với đôi mắt đỏ hoe.
2
“Cô nương, ngực lại đau nữa ạ?”
Màn tuyết dày đặc biến mất.
Đến cái lạnh thấu xương cũng biến mất.
Cảnh xuân nở rộ, người đến người đi.
Đây là yến tiệc sinh nhật 16 tuổi của ta.
À đúng rồi, có lẽ là ông trời có mắt, nhắm một mắt, mở một mắt để ta không ch ết.
Không chỉ không ch ết, còn quay về lúc 16 tuổi.
Năm 16 tuổi, ca ca thắng trận, cha lập đại công trong việc chống lũ.
Năm 16 tuổi, ta vẫn còn chưa gả cho Sở Hành.
“Ngực không đau mới lạ.” Phía sau truyền đến âm thanh châm biếm “Hôm qua Thái tử điện hạ quỳ trước cửa điện Cần Chính cả đêm muốn lui hôn sự với phủ thượng thư còn gì”
Hồng Nhạn quay đầu định đi qua nhưng bị ta ngăn lại.
Không chỉ là muốn lui hôn sự với ta.
Cùng năm này, Sở Hành trên đường diệt thổ phỉ thì gặp nạn, ngã xuống vách núi, sau đó được một cô bé mồ côi cứu.
Cô bé mồ côi vừa xinh đẹp vừa mềm yếu, vì cứu hắn mà nếm đủ loại thảo mộc, ảnh hưởng tới sức khỏe không nói mà còn ảnh hưởng tới giọng nói thánh thót như chim vàng anh.
Sở Hành rất cảm động liền đưa về trong cung.
Tính đến hôm qua, hắn đã quỳ ở Điện Cần Chính ba ngày ba đêm.
Xin được cưới nàng ta làm Thái Tử Phi.
“Cô nương, đừng nghe bên ngoài nói linh tinh, ngài với Thái Tử điện hạ có tình cảm từ nhỏ, Thái Tử……”
Ta nhìn Hồng Nhạn lắc đầu.
Hồng Nhạn đang nói thì im bặt.
Đương nhiên ta biết nàng muốn nói gì.
Ba ngày trước, ta tỉnh lại trong phủ thượng thư.
Ba ngày cũng đủ để ta chải chuốt lại kí ức về kiếp trước và kiếp này.
“Cô nương.” Hai mắt Hồng Nhạn sáng lên, thấp giọng nói “Thái Tử điện hạ đến.”
3
Ta ngẩng đầu nhìn Sở Hành trong bộ thường phục của Thái Tử, xuyên qua đám đông đi về phía ta.
Âm thanh bàn tán phía sau lập tức biến mất.
Ta với Sở Hành là thanh mai trúc mã.
Chưa sinh ra hôn ước đã được định.
Từ nhỏ, ai nói gì ta, hắn là người đầu tiên đứng ra bảo vệ.
Hắn mắc lỗi, bị phạt, ta là người đầu tiên cầu xin giúp hắn.
Hồi ấy, không một ai hoài nghi tình cảm giữa ta và Sở Hành.
Ta là người duy nhất được chọn cho ngôi vị Thái Tử Phi.
Nhưng hôm nay, tại sinh nhật 16 tuổi của ta, hắn đưa một nữ tử khác tới.
Liễu Xúc trắng trắng gầy gầy, bám vào người hắn như chim non bám mẹ.
Sở Hành quỳ cả đêm nhưng sắc mặt không chút gì gọi là mệt mỏi, ngược lại khóe môi còn mỉm cười, thân mật thì thầm vào tai nàng ta điều gì đó.
Liễu Xúc vừa nhìn thấy ta đã hoảng sợ, đột nhiên bước lên vài bước.
“Bùm” một tiếng, quỳ xuống ngay trước mặt ta.
4
Thật đúng là, y như đúc kiếp trước.
Đến cái giọt nước mắt trên mi mắt cũng không khác tí nào.
Kiếp trước, chính cái bộ dáng yếu đuối nhu nhược này đã làm ta xiêu lòng, còn thật lòng suy nghĩ cho nàng ta và Sở Hành.
Ta xuất thân từ Tạ thị, phu quân tương lai lại là Thái Tử, thế nên chưa bao giờ dám hy vọng cái gì mà “Một đời một kiếp một đôi người” xa vời.
Nàng ta xuất hiện khiến lòng ta chua xót, nhưng cũng không đến mức mất mặt trước mọi người.
Sở Hành muốn từ hôn, ta không khóc cũng chẳng nháo, vì tình cảm bao nhiêu năm qua, khuyên hắn một câu tự đáy lòng:
“Liễu cô nương ở kinh thành không nơi nương tựa, lại còn bị khiếm khuyết, tuy là vì cứu chàng……”
“Vị trí chính thê sợ chàng có quỳ gãy đầu gối, bệ hạ cũng sẽ không đồng ý, ngược lại còn mang đến tai họa cho nàng.”
“Điện hạ, không bằng lui một bước mà tiến nhiều bước, trước cứ nạp vào Đông Cung đã, tương lai……”
Ta ngập ngừng:
“Tương lai như thế nào, chẳng lẽ không phải do điện hạ định đoạt?”
Chỉ vài câu đã loại bỏ được tai họa cho nàng ta, nhưng lại đem đến họa s á t thân cho ta.
5
Bùm! Bùm! Bùm!
Kiếp trước ta vừa thấy Liễu Xúc quỳ xuống đã vội vàng chạy tới đỡ nàng ta dậy.
Lần này ta chỉ lạnh lùng nhìn, nàng ta thế mà không chút do dự dập đầu với ta.
Bùm bùm từng cái một.
Hồng Nhạn kéo nhẹ ống tay áo của ta.
Hôm nay có rất nhiều khách khứa, đều nhìn về phía bên này.
Ta hất tay nàng ra.
Lo cái gì?
“Xúc Xúc!” Sắc mặt Sở Hành bắt đầu không còn đẹp nữa.
Cứ như vậy một lát sau, trán của Liễu Xúc đã bầm tím.
Cộng với nước mắt trên mặt của nàng ta, nhìn thấy mà thương.
Nàng ta quay đầu lại nhìn Sở Hành, lại nhìn ta, cắn môi, tiếp tục dập đầu.
Ta vui vẻ cầm một ly trà lên.
Ta đột nhiên có chút tò mò, rốt cuộc nàng ta có thể giả bộ đến mức nào?
6
Đúng vậy.
Liễu Xúc đang giả vờ.
Nàng ta bị “câm” là giả, yếu đuối đáng thương là giả, thậm chí “Nhục nhã, xấu hổ, tức giận t ự s á t” ở kiếp trước, cũng là giả.
Ở một góc yên tĩnh không người của Trường An, ta chính tai nghe thấy giọng nói như chim vàng anh của nàng.
Đang khóc nức nở cầu xin một người bịt mặt:
“Sư Phụ, con chỉ là một bé gái mồ côi, nếu không thêm chút khổ nhục kế, điện hạ sao có thể để tâm đến con?”
“Sư Phụ, xin người cho con một viên thuốc giả ch ết!”
“Sư phụ, Xúc Nhi thật lòng yêu Thái Tử điện hạ, con biết với thân phận của mình, dù có làm thiếp thì cũng là trèo cao rồi”
“Nhưng điện hạ đã hứa cho con vị trí chính thê, con cần thêm một chút nữa mới có thể khiến điện hạ vì con mà áy náy”
“Sư phụ, xin người thành toàn cho Xúc Nhi!”
“Chỉ cần giả ch ết một thời gian thôi, cuộc đời này của điện hạ sẽ luôn nhớ kỹ đã không đối xử tốt với con”
Giả vờ đến cỡ nào.
Mà lừa được cả Sở Hành, cả ta.
Lừa cả mấy vị quan to quyền quý trong kinh thành.
Ta từng hỏi Sở Hành vì sao hắn lại chung tình với Liễu Xúc đến như thế.
“Ta sinh ra đã là Thái Tử, mọi người xung quanh ai cũng nịnh bợ ta, tâng bốc ta”
“Họ kính ta, yêu ta, đơn giản chỉ vì ta là Thái Từ”
“Kể cả ngươi, Thục Nhân, nếu ta không phải là Thái Tử, người có yêu ta không?”
Lúc ấy ta bị hỏi cho không nói nên lời.
Nếu hắn không phải là Thái Từ, ta với hắn không có hôn ước, càng sẽ không lớn lên cùng nhau, đâu ra mà yêu với không yêu?
“Chỉ có Xúc Xúc, vào lúc không biết thân phận của ta, nguyện ý vì ta mà sẵn sàng hy sinh mạng sống của mình”
“Thục Nhân, tình yêu thuần khiết như thế, làm sao ta có thể cưỡng lại được?”
Ta gần như bị xúc động.
Thân là con gái thế gia, từ trước đến nay mỗi một hành động của ta đều phải suy nghĩ rất kỹ.
Ta còn cha mẹ, còn gia tộc, ta đúng là không thể vì một người mà hy sinh mạng sống của mình được.
Chúng ta đều quên mất một chuyện.
Dù Sở Hành có ngã xuống vách núi thì xiêm y trên người hắn vẫn còn, vẫn thể hiện được thân phận cao quý của hắn.
Dù hắn có là công tử, thế tử hay Thái Tử.
Liễu Xúc đã quyết định.
Phải trèo lên cái cành cao này của hắn.
7
“Đủ rồi!” Sở Hành quát một tiếng thật lớn.
Cả yến tiệc rơi vào im lặng.
Liễu Xúc run rẩy, ngẩng đầu lên nhìn ta đầy mong đợi.
Ý của nàng ta là.
Nàng ta đã hủy hoại hôn sự của ta, biến ta thành trò cười của kinh thành nên nàng ta rất áy náy.
Ta không mở miệng, nàng ta tuyệt đối sẽ không dừng lại .
Hay lắm.
Vậy cứ tiếp tục đi.
Ta nhẹ nhàng nhướng mày, coi như không thấy gì uống trà.
Liễu Xúc cắn răng, cúi người muốn dập đầu tiếp.
Sở Hành đột nhiên tiến lên hai bước, choang ——
Hất ly trà trong tay ta xuống.
“Tạ Thục Nhân, người đừng có quá phận!”
8
“Tạ Thục Nhân, đây là thái độ của trưởng nữ Tạ thị à?”
Sở Hành lạnh lùng trừng mắt, hạ nhân xung quanh kinh hãi quỳ đầy đất.
Hắn xoay người kéo Liễu Xúc dậy, đau lòng xoa xoa trán nàng ta: “Tạ Thục Nhân, xin lỗi đi”
“Bây giờ ngươi xin lỗi, Cô sẽ xem như chưa có gì xảy ra”
Ta suýt chút nữa thì bật cười.
Chỉ trách năm đó ta quá ngây thơ.
Sau khi phát hiện ra âm mưu của Liễu Xúc, đêm đó ngay tập tức viết thư cho Sở Hành, báo cho hắn những gì ta nhìn và nghe thấy.
Bảo hắn để ý đến Liễu Xúc.
Ngày hôm sau, Liễu Xúc ch ết.
Ch ết thật.
Mọi người đồn rằng là do nàng ta không muốn làm thiếp, xấu hổ, giận dữ t ự s á t.
Sở Hành hồi âm cho ta: “May có Thục Nhân nhắc nhở, những kẻ lừa Cô chắc chắn phải bị trừng phạt”
Sự việc sau đó đã được tiết lộ.
Bao nhiêu năm, ta vẫn cứ tưởng là hắn tương kế tựu kế, gi ết Liễu Xúc.
Suy cho cùng, điều hắn ghét nhất trên đời đó là bị người khác lừa gạt.
Mãi cho đến khi ch ết, ta mới biết.
Thì ra “kẻ lừa Cô” trong lời của hắn, là ta.
9
“Tạ Thục Nhân, ngươi câm à?”
“Xúc Xúc không làm gì sai cả, là Cô muốn từ hôn.”
“Ngươi xin lỗi nàng, vết thương trên trán nàng Cô sẽ không so đo.”
Ta nhìn Sở Hành, khóe môi không khỏi nhếch lên.
Là mắt ta mù.
Ta thế mà vẫn luôn cho rằng hắn thông minh, khôn khéo.
“Hồng Nhạn, bệ hạ đang ở sảnh ngoài đúng không?”
Ta quay đầu nhìn tỳ nữ bên ngoài.
Hồng Nhạn ngơ ngác gật đầu.
Ta nhấc váy đi trước.
Sở Hành theo sát phía sau:
“Ngươi muốn làm gì?”
“Lần này Phụ Hoàng cải trang ra ngoài, chưa hề triệu tập nữ quyến.”
Đương nhiên ta biết.
Bữa tiệc sinh nhật của một thần nữ như ta, không đến mức khiến cho đế vương tôn quý đích thân tới phủ.
Nhưng vì sao bệ hạ lại ở chỗ này?
Bởi vì hai vị ca ca của ta ở biên cương liên tục báo tin chiến thắng về.
Bởi vì phụ thân ta vừa mới ngăn được lũ lụt, dân gian hết lời khen ngợi.
Bởi vì Tạ thị đã tồn tại hàng trăm năm, phần lớn xương cốt trong triều đều đến từ Tạ thị.
Mà Thái Tử điện hạ lại quỳ ba ngày ba đêm muốn từ hôn với ta.
Bệ hạ e sợ phụ thân và ca ca ta lạnh lòng.
Mãi đến khi nội thị vào thông báo, Sở Hành vẫn theo sát phía sau ta:
“Thục Nhân, ngươi chớ có ỷ vào sinh nhật của mình mà tìm Phụ Hoàng đòi thứ không thuộc về mình.”
“Cô đã hứa vị trí chính thê cho Xúc Xúc, sẽ không nuốt lời.”
“Nếu ngươi khăng khăng vẫn muốn gả cho cô, vậy……… vậy chỉ có thể cho ngươi làm Lương Đệ!”
(* Lương Đệ là phi tần hàng tòng nhị phẩm của Thái Tử)
Ta quay đầu nhìn Sở Hành một cái.
Như lời hắn nói, hắn sinh ra đã là Thái Tử.
Cuộc đời này của hắn trôi qua quá trôi chảy.
Nên hắn không hề ý thức được, vị trí Thái Tử Phi kia có ý nghĩa như thế nào với hắn.
Có lẽ cái liếc mắt của ta quá mức lạnh lùng khiến Sở Hành sửng sốt một chút.
Vừa lúc Hoàng Đế ngồi ghế trên, nói: “Thục Nhân sốt ruột muốn gặp trẫm, có chuyện gì quan trọng sao?”
Khách khứa đầy nhà.
Ta quỳ xuống: “Bệ hạ, hôm nay là sinh nhật của thần nữ, cho phép thần nữ cả gan xin Hoàng Thượng một việc”
“Thái Tử điện hạ với Liễu cô nương hoạn nạn tình thâm, thần nữ vô cùng hâm mộ.”
“Nhưng thần nữ cũng sợ sẽ làm hỏng lời hứa bạch đầu giai lão, vĩnh kết đồng tâm của hai người”
“Bệ hạ, thỉnh ngài phế bỏ hôn thư của thần nữ và Thái Tử điện hạ……”
“Tứ hôn cho hai người họ!”
Ta cung kính quỳ trên mặt đất.
Cả sảnh chìm vào im lặng, đến mức cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.