Chương 4 - Tết Này Ai Cứu Tôi?
15.
Phó Duẫn Kỳ rốt cuộc muốn làm gì?
Đến giờ tôi vẫn chưa hiểu nổi.
Nhưng ít nhất, Tết năm nay mẹ tôi rất vui.
Chớp mắt đã đến đêm Giao thừa.
Năm nay, không còn ai về nhà một mình nữa.
Mấy bậc trưởng bối dù có muốn thúc giục chuyện yêu đương cũng chẳng nói được gì.
Tết năm nay diễn ra êm đẹp một cách đáng ngạc nhiên.
Tôi không nhịn được mà cảm thán:
“Năm sau mình cũng phải thuê một anh bạn trai giả về mới được, bỏ ít tiền mà giải quyết được đại sự.”
Bà chị họ đang vui vẻ trêu chọc bạn trai nhỏ của mình, nghe thấy câu này liền cười hì hì, xáp lại gần.
“Năm nay em cứ tóm lấy Phó Duẫn Kỳ luôn đi, thế thì năm sau không cần phải lo nữa.”
Tôi híp mắt nhìn bà ấy, rồi liếc qua mặt anh họ.
“Hai người… không lẽ nhận lợi ích gì từ hắn rồi?”
Biểu cảm của chị hơi khựng lại, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh.
“Bọn chị nhận lợi ích gì được chứ? Chẳng qua, cả hội đều thoát kiếp độc thân rồi, chỉ còn lại mỗi em thôi. Nếu năm sau vẫn thế này, em định sống sao?”
Nghĩ lại những chuyện xảy ra năm nay, tôi thà bị thúc cưới còn hơn.
“Được rồi, tôn trọng và chúc phúc.”
Chị họ cười rồi quay sang trò chuyện với bạn trai.
Tôi ngồi ở một góc, nhìn đám trẻ con nô đùa đốt pháo hoa trong sân.
Nếu năm nay không có Phó Duẫn Kỳ, tôi chắc chắn đã hòa vào tụi nhỏ từ lâu rồi.
Nhưng bây giờ lại không muốn đi nữa.
Bởi vì tôi không muốn hắn nghĩ rằng tôi vẫn còn trẻ con như trước.
Tôi đã là một người trưởng thành rồi.
Không còn là cô gái luôn chạy theo hắn ngày xưa nữa.
Đang mải suy nghĩ, một đôi tay đột nhiên vươn ra từ phía sau.
Bịt chặt lấy đôi tai tôi.
16.
Chưa kịp phản ứng thì tiếng pháo lớn vang lên ngay sau đó.
Tôi nghiêng đầu, nhìn người đứng sau mình.
Phó Duẫn Kỳ mặc bộ đồ quê mùa, tóc không chải chuốt gì, rũ lòa xòa trước trán.
Hai má hơi ửng đỏ, chắc là do bị ép uống rượu trong bữa tất niên.
Năm nay mùa đông ấm hơn, nhưng không khí vẫn rất lạnh.
Bàn tay hắn lành lạnh, nhưng khi chạm vào ánh mắt hắn – đôi mắt chỉ phản chiếu duy nhất hình ảnh của tôi –
Tôi lại cảm thấy rất ấm áp.
“Nhìn đến ngây người rồi?”
Hắn chủ động tiến lại gần, nhẹ nhàng thả lỏng bàn tay bịt tai tôi.
Giọng nói không lớn, nhưng vừa đủ để tôi nghe thấy.
Tôi giật mình tỉnh táo lại.
Lập tức hất tay hắn ra.
Nguy hiểm thật.
Suýt nữa thì tôi lại mất kiểm soát.
“Ai thèm nhìn chứ? Tôi chỉ muốn nhắc anh đừng có động tay động chân thôi.”
Phó Duẫn Kỳ ngồi xuống bên cạnh tôi.
Cái ghế không rộng lắm, nhưng hắn cố tình ngồi nép sang một bên.
Chỉ có vải áo hai đứa cọ vào nhau.
“Vậy sao? Nhưng ánh mắt vừa rồi của em không giống như thế đâu nhé.”
Tôi bắt đầu cáu.
Một số chuyện, chỉ cần bản thân hiểu là đủ rồi.
Cần gì phải nói ra làm khó nhau chứ?
Tôi dứt khoát cắt ngang.
“Bao giờ anh về?”
“Mới qua Giao thừa thôi mà em đã muốn đuổi anh đi rồi sao? Đào Tô, trên đời này chẳng ai như em cả.”
Giọng điệu của Phó Duẫn Kỳ mang theo chút thân quen, giống như một lời làm nũng khi ở cạnh người mà mình rất thân thiết.
Quá quen thuộc.
Giống hệt như những ngày trước đây, khi chúng tôi còn yêu nhau.
Mỗi lần tôi bận học mà lơ là hắn.
Hắn cũng sẽ nói như vậy.
“Đào Tô, trên đời này chẳng ai như em cả. Em tự tính xem, đã bao lâu chúng ta không gặp rồi?”
Chỉ là…
Tôi lặng lẽ lau khóe mắt, nghiêng đầu nhìn hắn.
“Phó Duẫn Kỳ, rốt cuộc anh muốn làm gì? Ngày đó người nói chia tay là anh, bây giờ người chủ động tiếp cận cũng là anh. Anh nghĩ tôi là gì? Một món đồ có thể tùy tiện đem ra đùa giỡn à?”
17
Đây là lần đầu tiên kể từ khi tái ngộ, tôi thấy Phó Duẫn Kỳ lộ ra vẻ hoảng loạn.
Hắn muốn nói gì đó, nhưng mở miệng rồi lại không thể thốt ra lời.
Điều đó chỉ càng làm tôi bực bội hơn.
Anh họ và chị họ không biết về mối quan hệ giữa tôi và hắn thì thôi.
Nhưng hắn đâu có mất trí nhớ.
Sao có thể không nhớ những chuyện đã xảy ra giữa chúng tôi?
Nếu nói rằng hắn đối xử với mọi người yêu cũ đều như vậy, tôi chỉ có thể cảm thán rằng hắn đúng là cao thủ.
Phó Duẫn Kỳ im lặng không đáp, tôi cũng chẳng còn kiên nhẫn đôi co.
“Bây giờ anh không nói, sau này dù có muốn nói, tôi cũng sẽ không nghe nữa. Mối quan hệ của chúng ta đã kết thúc từ giây phút anh nói chia tay rồi.”
Tôi quay mặt đi, không muốn nhìn biểu cảm của hắn.
Khẽ hít mũi, cố gắng kiềm chế cảm xúc.
“Những ngày qua, tôi rất cảm kích anh. Nhưng chuyện này chỉ dừng lại ở đây thôi. Hết Tết rồi, cứ coi như chúng ta chưa từng gặp nhau.”
Nói xong, tôi đứng dậy định rời đi.
Nhưng cánh tay đột nhiên bị nắm chặt.
Bị kéo mạnh trở lại.
“Không được.”
Tôi lạnh lùng nhìn hắn.
“Không được gì?”
Phó Duẫn Kỳ nhìn tôi đầy ấm ức, đuôi mắt có chút đỏ, khuôn mặt vì lạnh mà tái nhợt.
Trông đến là đáng thương.
Nhưng người đáng thương lúc này nên là tôi mới đúng.
“Không được kết thúc như vậy. Anh không muốn mối quan hệ của chúng ta chỉ dừng lại ở đây.”
Tôi nuốt nước bọt, cổ họng khô khốc.
Hắn lúc nào cũng thế.
Chẳng bao giờ chịu nói rõ ràng.
Luôn khiến người khác hiểu lầm.
“Anh—”
“Đúng vậy, anh muốn quay lại với em. Muốn chúng ta bắt đầu lại từ đầu.”
“Trước đây em theo đuổi anh. Lần này, để anh theo đuổi em, được không?”
18
Phó Duẫn Kỳ nói ba chữ cuối cùng rất khẽ, như thể sợ rằng câu trả lời của tôi sẽ là “không”.
Dù tôi cũng không định đồng ý ngay lập tức.
“Phó Duẫn Kỳ, tôi không phải kiểu người anh muốn theo đuổi là theo đuổi được. Ít nhất cũng phải thể hiện thành ý trước đã.”
Không nhìn hắn, tôi đứng dậy rời đi.
Chiếc giường trong phòng hắn cuối cùng cũng khô ráo nhờ vào sự nỗ lực không ngừng của mẹ tôi.
Vậy nên tối nay, hắn không cần trải đệm ngủ dưới sàn phòng tôi nữa.
Có lẽ vì những lời hắn nói tối qua.
Cũng có thể là vì tiếng pháo ngoài cửa sổ.
Tôi trằn trọc mãi đến tận ba giờ sáng mới ngủ được.
Hôm sau tỉnh dậy, đầu óc tôi vẫn còn mơ hồ.
Cứ thế bị mẹ và mọi người kéo đi chúc Tết.
Đi hết lượt cũng chẳng thu hoạch được gì nhiều.
Nhưng khi về nhà, tôi phát hiện túi mình đầy ắp bao lì xì.
Có của tôi, và cả của Phó Duẫn Kỳ.
Ban đầu định trả lại hắn.
Nhưng nghĩ lại, hắn đến đó với tư cách là “bạn trai” tôi mà.
Vậy thì tôi giữ cũng chẳng có gì sai.
Dù gì hắn cũng đâu phải bạn trai thật.
Tôi không thể để hắn chiếm lợi được.
Từ sau đêm hôm đó, hắn cũng không còn hành động gì quá đáng nữa.
Cả người trở nên đúng mực lạ thường.
Khiến mẹ tôi còn tưởng rằng hai đứa đã cãi nhau.
Có lẽ hắn cũng không muốn tiếp tục nữa.
Đã suy nghĩ thông suốt rồi.
Nên mới cố giữ khoảng cách.
Dù gì khi kỳ nghỉ kết thúc, sẽ càng khó giải thích hơn.
Trong lòng tôi có chút bức bối.
Nhưng nghĩ lại, hai năm qua chẳng phải tôi cũng sống như vậy sao?
Chẳng có gì to tát cả.
19
Mùng sáu, tôi bắt đầu thu dọn đồ để về thành phố.
Dù gì, dân công sở vẫn phải đi làm.
Thật ra, chỗ làm của tôi với anh họ cũng khá gần nhau.
Nhưng tôi quá lười, chẳng bao giờ chủ động hẹn anh ấy đi ăn trưa.
Vậy nên mới đến tận bây giờ tôi mới biết anh ấy và Phó Duẫn Kỳ là đồng nghiệp.
Cũng chẳng hề phát hiện ra anh ấy đã giấu tôi, lén lút có người yêu.
Quả nhiên, con người vẫn nên giao tiếp nhiều hơn.
Đã cùng về thì khi đi cũng phải cùng nhau.
Nhưng Phó Duẫn Kỳ không phải do tôi đưa về.
Vậy nên hắn cũng không có lý do gì để đi cùng xe tôi.
Thế mà khi tôi chào tạm biệt mẹ, chuẩn bị lên xe rời đi.
Vừa quay đầu lại đã thấy Phó Duẫn Kỳ nhét hành lý của mình vào cốp xe tôi.
Rồi thản nhiên ngồi vào ghế phụ.
Bộ dạng như thể đương nhiên sẽ đi cùng tôi.
Tôi rất muốn đá hắn xuống xe.
Nhưng nghĩ đến mẹ, tôi nhịn.
Nhịn được từng ấy ngày rồi, nhịn thêm chút nữa cũng chẳng sao.
“Ra khỏi làng, anh lập tức cuốn sang xe của anh tôi cho tôi.”
Phó Duẫn Kỳ cầm lấy dây an toàn, cười nhàn nhạt.
“Không đi. Xe anh trai em không còn chỗ cho anh nữa, hơn nữa, hai người đó là một đôi, anh mà đi theo chẳng phải làm bóng đèn sáng trưng sao?”
Tay tôi đang nắm vô lăng khựng lại.
Nói cứ như thể lúc về hắn không phải đi cùng anh tôi vậy.
“Dù sao cũng không liên quan đến tôi, anh muốn về kiểu gì thì về.”
“Vậy anh đành phải kéo vali quay lại nhà em thôi. Nhưng lúc đó anh sẽ nói gì, thì anh cũng không chắc nữa đâu.”
Được lắm, rất tốt.
Vậy thì tôi lái xa xa chút, rồi tìm chỗ vứt hắn xuống sau vậy.
Mà thôi, đùa thôi chứ tôi cũng chưa mất lý trí đến mức đó.
Chỉ là dọc đường lái xe, nhìn hắn ngồi trên ghế phụ ngủ ngon lành, tôi thật sự có ý nghĩ muốn bóp chết hắn.
Cuối cùng cũng về lại thành phố, tôi thở phào một hơi.