Chương 2 - Tay Săn Ảnh Kỳ Quặc

【Đạo diễn ơi, đưa kịch bản đi chứ!】

【Chị Tam Thủy, chị mà tiếp tục như vậy thì tôi thành fan tay nghề của chị mất, quá xuất sắc!】

【Khoan, chị ăn một ngày sáu bữa? Dáng này giữ thế nào vậy?】

【…】

Một ngày sau, Tô Vĩ Thu chia sẻ bài đăng của tôi, bình luận: 【Lần sau qua ăn chung với tôi, nhưng đừng đăng lên mạng nữa, tôi bị quản lý mắng rồi.】

Phần bình luận lại đầy những tiếng cười ha ha ha.

So với việc đào bê bối, hình như tôi giỏi chụp ảnh hơn. Vì thế, tôi có thêm một biệt danh mới—tay săn ảnh kiểu fan site.

Fan của các nhà ngày nào cũng hối tôi đăng thêm ảnh.

Đủ rồi, họ có tôn trọng một tay săn ảnh không chứ?

Huhu huhu.

3

Trong làng giải trí, không phải tay săn ảnh nào cũng đối xử như thù địch với nghệ sĩ, như tôi đây vẫn có chút được yêu mến.

Thỉnh thoảng gặp sự kiện nào đó, tôi mang theo công cụ mưu sinh đến chụp ảnh, các nghệ sĩ nhận ra tôi còn chủ động vẫy tay chào.

Sau đó, fan của họ sẽ vào tài khoản của tôi, chờ ngắm loạt ảnh không chỉnh sửa của thần tượng.

Một đám trẻ con háo hức chờ đợi, ai mà nỡ lòng làm họ thất vọng?

Tôi không có thói quen chỉnh sửa ảnh, tay săn ảnh thì không bao giờ làm đẹp ảnh.

Thế nhưng nghệ sĩ qua ống kính của tôi vẫn giữ được phong cách riêng, đẹp như tiên giáng trần.

Câu chuyện dần dần phát triển theo hướng mà tôi không hề mong muốn: tôi cũng có fan chân chính của riêng mình. Họ tha thiết khuyên tôi đổi nghề.

Tôi không đổi!

Với tinh thần yêu nghề mãnh liệt, tôi quyết định tiếp tục theo dõi.

Lần này, tôi chọn một diễn viên có danh tiếng đầy tranh cãi, Kỷ Thành Cảnh.

Anh chàng này cực kỳ điển trai, kiểu đẹp không góc chết dù chụp sát mặt 360 độ. Chính nhờ khuôn mặt và khả năng diễn xuất, anh đã thu hút một lượng lớn fan nữ yêu mến và cả fan mẹ cưng chiều.

Vừa mới vào nghề không bao lâu, anh ta đã trở nên nổi đình đám.

Số lượng antifan của Kỷ Thành Cảnh không hề ít, đúng kiểu người càng nổi tiếng càng bị dòm ngó. Có điều, tin đồn anh ấy nóng tính có vẻ là thật, vì đã bị chụp khá nhiều lần đang cau có ở phim trường, nhưng bản thân anh có vẻ chẳng bận tâm đến những điều đó.

Còn những lời đồn khác, như phía sau có chống lưng tài phiệt hay đời tư hỗn loạn, thường xuyên lui tới các tụ điểm cao cấp, thì vẫn chưa có bằng chứng xác thực.

Tôi từng gặp Kỷ Thành Cảnh vài lần, đúng là gương mặt anh luôn không biểu cảm, nhìn rất cao ngạo. Gần như chỉ khi diễn xuất hoặc lên sân khấu biểu diễn thì mới thấy anh biểu cảm phong phú hơn một chút.

Nghe nói anh ấy rất ghét tay săn ảnh và người chụp lén.

Anh ta từng bị bắt gặp quát mắng người chụp lén ngoài phim trường. Lúc đó trên Weibo tràn ngập lời chỉ trích, nói rằng anh mắng fan chứ không phải chụp lén, thiếu tôn trọng người khác.

Nhưng mà với một nhan sắc kinh diễm như vậy, chỉ cần không dính tới những vấn đề nguyên tắc, mấy lần “sập nhà” nhỏ lẻ cũng chẳng ảnh hưởng gì đến địa vị của anh. Dù là nổi tiếng kiểu tốt hay kiểu bị ghét, thì vẫn cứ là nổi.

Kiểu như vậy, đáng để tôi dành chút thời gian để rình.

Thực tế chứng minh, Kỷ Thành Cảnh không phải là một nghệ sĩ dễ bám theo. Có thể chắc chắn rằng, những tay săn ảnh khác cũng không ít người theo dõi anh. Các tài khoản marketing thỉnh thoảng lại tung ra một tấm ảnh hoặc đoạn video mà không rõ đầu đuôi để thêu dệt câu chuyện.

Tôi theo dõi Kỷ Thành Cảnh một thời gian, thấy anh ngày nào cũng hoặc đi quay phim, hoặc tới công ty làm việc, trông có vẻ rất tận tâm với công việc.

Đôi lúc anh ra ngoài riêng tư, chỉ cần rẽ một lần, anh sẽ tăng tốc khiến các tay săn ảnh đều bị bỏ xa. Không ngoài dự đoán, tôi cũng không bám theo kịp.

Tuy nhiên, những tin đồn trên mạng về anh vẫn không ngừng. Tôi nhìn những tấm ảnh và đoạn video quen quen, không nhịn được mà cười lạnh. Tất cả đều là chụp những thứ tương tự nhau, rồi thêu dệt ra đủ thứ chuyện.

Làm nghề này, tôi không giả bộ thanh cao, tay săn ảnh vốn đã là kẻ đáng ghét. Nhưng bịa đặt thì thật là hèn hạ!

Hôm đó, không ngoài dự đoán, tôi lại để mất dấu anh.

Không nhịn được, tôi nghiến răng rồi quay đầu, mặt không cảm xúc hỏi:

“Anh ta vừa rẽ vào chỗ đó có phải thò tay ra cửa xe giơ ngón giữa không?”

Thật là quá đáng, làm người khác không thể chịu nổi.

Đến lượt trợ lý của tôi im lặng.

“Chị Miêu, vậy hôm nay mình cứ về thôi sao?”

“Về?” Tôi nhếch môi cười, “Anh ta nghĩ chỉ cần thế là có thể cắt đuôi tôi à?”

Trợ lý: “?”

4

Vào khoảng bảy giờ tối, đúng lúc đèn đường vừa lên.

Xe của tôi dừng trước cửa một hội quán cao cấp, trang phục của tôi cũng đã thay đổi thành một chiếc váy đuôi cá đen khoét vai.

Trước cổng hội quán có bảo vệ đứng canh, những ai muốn vào đều phải xác minh danh tính, có thư mời mới được vào.

Tối nay ở đây tổ chức một buổi tiệc, nghe nói là tiệc sinh nhật của một thiếu gia nhà giàu.

“Chị Miêu, chúng ta không có thư mời thì làm sao vào được đây?” Trợ lý của tôi cứ thì thầm bên cạnh, “Với lại làm sao chị biết chắc Kỷ Thành Cảnh sẽ đến chứ?”

“Chẳng phải là chờ cơ hội sao, biết đâu lại có thể lẻn vào.” Tôi vẫn ngồi trong xe dán mắt nhìn ra ngoài.

Còn về chuyện làm sao biết Kỷ Thành Cảnh có đến hay không—đó là nhờ vào mạng lưới quan hệ mạnh mẽ của tôi.

Hồi còn đi học, tôi vốn đã được lòng mọi người, nhất là thời trung học và đại học, luôn quen được vài bạn có gia đình giàu có. Khi đó, tôi chưa thật sự hiểu ranh giới giữa người với người nằm ở đâu, mãi đến khi họ tốt nghiệp xong đều trở thành tổng giám đốc này nọ, tôi mới thấm.

Nhưng chẳng sao cả, những người bạn cũ của tôi rất nhiệt tình trong việc cung cấp thông tin, hoàn toàn xứng đáng với lời thề ngày xưa: “Nếu phú quý, không quên nhau.”

Tôi sẽ mãi bám lấy mạng lưới quan hệ này. Mãi mãi.

Cổng hội quán vẫn tấp nập khách khứa ra vào. Tôi ngồi trong xe đậu ở một góc không quá thu hút, cửa sổ xe mở hé, nhìn mãi mà vẫn chưa thấy bóng dáng Kỷ Thành Cảnh, cũng không thấy xe của anh ta đâu.

Cuối cùng!

Ông trời không phụ lòng người.

Kỷ Thành Cảnh, diện đồ lộng lẫy, từ từ xuất hiện. Bảo vệ ở cửa còn chẳng thèm kiểm tra anh ta có thư mời hay không, cứ thế để anh đi vào.

“Chị Miêu, Kỷ Thành Cảnh vào rồi, giờ làm sao?” Trợ lý hỏi, “Có nên thử tìm một tòa nhà khác để chụp từ xa không?”

Tôi kẹp một chiếc trâm cài áo hình hoa hồng tinh xảo lên phần ngực áo.

“Để tôi xuống xe thử xem có cơ hội vào được không, còn cậu tìm chỗ khác xem có thể chụp được bên trong không.”

Nhưng tôi còn chưa bước ra thì qua cửa sổ xe, tôi đã thấy một người đàn ông trẻ mặc vest lịch lãm đi thẳng về phía mình. Tôi không hiểu gì cả, nhưng bản năng khiến tôi vội kéo cửa kính lên.

Chốc lát sau, có tiếng gõ cửa kính xe.

Tôi hạ kính xuống một chút, nhìn ra ngoài. Người đàn ông cúi xuống nhìn vào trong, khuôn mặt anh ta thật sự gây ấn tượng mạnh.

Sống mũi cao, đôi mắt sâu, ngay cả bộ vest cũng không che được bờ vai rộng và vòng eo thon gọn.

Từ góc nhìn của tôi, tôi thậm chí còn thấy một nốt ruồi nhỏ trên yết hầu của anh ta.

Trong đầu tôi vội lục lại trí nhớ, showbiz có thêm người mới từ bao giờ vậy?

Với một gương mặt thế này, dù là diễn viên hay tham gia show sống còn, đáng lẽ tôi phải biết mới đúng.

“Cô Thương Diệu, phải không?” Anh ta cất lời trước, giọng nói hoàn toàn phù hợp với gương mặt đó.

Tôi ngẩn người một chút: “Anh biết tôi à?”

Hình như anh ta khẽ cười: “Đã xem qua vài ‘tác phẩm’ của cô.”

Xem qua vài “tác phẩm” của tôi… “tác phẩm” gì cơ?

Phản ứng đầu tiên của tôi là nhớ đến những lần chụp lén của mình… Không được hay ho cho lắm.

Vậy là người này là fan của tôi?

Dù sao thì tài khoản Weibo của tôi cũng đã được xác thực lâu rồi, việc anh ta biết tên thật của tôi cũng chẳng có gì kỳ lạ.

“Anh cần gì sao?”

Người đàn ông trước mặt hỏi tiếp: “Hôm nay cô đến đây để theo dõi Kỷ Thành Cảnh à?”

?

5

Thấy vẻ mặt đầy cảnh giác của tôi, đối phương lại nói thêm một câu: “Đừng lo, tôi không phải người của studio anh ấy. Nếu cô muốn vào trong, có lẽ tôi có thể giúp cô.”

Đúng là trời không tuyệt đường người. Tôi đang lo không biết làm thế nào để vào trong.

Nhưng người lạ trước mắt cũng không hẳn đáng tin.

“Dĩ nhiên, cô cũng có thể chọn không tin tôi, coi như tôi chưa từng đến đây.” Anh ta nói rồi quay người định rời đi.

Tôi vội gọi lại: “Đợi đã!”

Tôi bước xuống xe, chỉ mang theo một chiếc túi xách, dù sao cũng đã ăn diện cẩn thận, hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của một sự kiện như thế này.

“Thưa ông, tôi nên xưng hô thế nào?”

Anh ta mỉm cười đưa cho tôi một tấm danh thiếp. Trên danh thiếp đen là một cái tên và số điện thoại được in mạ vàng.

Tịch Lệ Chu.

Cái tên này đối với một tay săn ảnh chỉ chuyên tâm vào showbiz như tôi thì hoàn toàn xa lạ, nhưng cách ăn mặc của người này, thế nào cũng phải thuộc loại giàu có quyền thế.

“Ông Tịch, vì sao ông lại muốn giúp tôi?” Khi đang khoác tay anh ta bước vào, tôi không nhịn được hỏi, “Ông có mâu thuẫn cá nhân gì với Kỷ Thành Cảnh sao?”

Tịch Lệ Chu giống như một nhân vật NPC bất ngờ xuất hiện trong game, phát hiện tôi muốn chụp Kỷ Thành Cảnh liền rất rộng rãi đưa tôi vào trong, trở thành bạn đồng hành của tôi. Anh ta hoàn toàn không lo lắng rằng tôi có thể chụp được những gì không nên chụp.

Nghe câu hỏi của tôi, Tịch Lệ Chu như đang suy nghĩ điều gì đó. Một lát sau, anh ta đáp với chút vẻ thích thú: “Cứ coi là vậy đi. Chỉ cần cô chụp đúng sự thật là được.”

Có vẻ đúng là có mâu thuẫn cá nhân, nhưng trông anh ta lại rất vui vẻ.

Sau khi đưa tôi vào trong, Tịch Lệ Chu liền rời đi, anh ta có những mối quan hệ xã giao riêng trong bữa tiệc này.