Chương 1 - Tây Lương Kiếp - Lộc Nữ
Nữ vương của Tây Lương trước đây đã sinh ra mười công chúa.
Ta và Lục muội, Thất muội là tỷ muội sinh ba. Chúng ta cùng sở hữu khuôn mặt đẹp nhất Tây Lương.
Cả hai muội ấy đều rất lanh lợi còn ta làm việc gì cũng vô cùng chậm rãi.
Tháng trước, Tam tỷ gọi chúng ta lại và nói rằng muốn tuyển một công chúa đi hòa thân với Lâu Lan.
Lục muội và Thất muội bĩu môi, má phúng phính: “Đại tỷ là tư tế, không thể thành thân. Nhị tỷ là quốc sư, phải đối phó với cha con Nhiếp Chính Vương. Vì vậy người đi hòa thân nhất định phải là Tứ tỷ rồi"
"Đúng đúng, nghe nói tên đại vương kia không chỉ cuồng bạo lực, tên còn có chữ “Thốc” ở đầu (*), ai mà biết được hắn có tóc hay không… Á!"
(*)秃: nghĩa là trọc, hói.
Tam tỷ lao xuống long thư án, cốc vào đầu mỗi người một cái thật mạnh và nghiêm giọng mắng:
“Quả nhân đang hỏi người nào sẽ đi, chứ không phải cho các ngươi báo cmn cáo!"
Lục muội cùng Thất muội che mặt thút thít, trốn ở sau cột rồng co rúm lại thành hai nắm cơm nếp, sợ tới mức không dám đánh lấy một cái rắm.
Tam tỷ nhìn ta với đôi mắt phượng sắc bén: “Tiểu Ngũ, muội cảm thấy ai là người thích hợp?”
Ta chớp mắt: “Muội…muội…muội..."
Tam tỷ xoa đầu ta nói: “Tốt lắm, Tiểu Ngũ làm trẫm vừa lòng nhất."
Sau đó, ta cứ thế bị tỷ tỷ nhét vào kiệu hoa.
Mãi đến khi tấm rèm kiệu hoa được vén lên lần nữa, nửa câu tiếp theo nghẹn trong cổ họng ta mới được thốt ra: “…không dám đi.”
Chàng trai mặc đồ đỏ vén rèm kiệu hoa đột nhiên hơi tò mò.
“Ngươi nói gì?"
Ta giật mình trong giây lát trước vẻ ngoài tuấn tú bắt mắt của hắn.
Ta mở to đôi mắt tròn xoe và khen ngợi thành lời:
“Ngươi…ngươi...có tóc."
Hắn khẽ cười, nghiêng đầu, chuỗi hạt mã não đỏ xen lẫn với mái tóc đen của hắn chuyển động tạo ra âm thanh như tiếng suối chảy.
Khuôn mặt tuấn tú này khiến ta bối rối đến mức không xác định nổi phương hướng. Ta ngờ nghệch giơ ra quả mừng được ôm trên tay suốt chặng đường dài : “Ngươi… ăn lê nhé.”
"Vậy là công chúa Tây Lương các ngươi khi kết hôn đều dùng lê làm quả mừng à? Thật là tốt lành."
Sau khi uống rượu giao bôi, chàng trai cao lớn vạm vỡ thưởng thức quả lê ngon lành mọng nước kia, nghiền ngẫm không thôi. Trang phục màu đỏ trông đẹp và rộng rãi lạ thường trên người hắn.
Lúc này ta mới lấy lại tinh thần, đỏ bừng mặt và nhẹ nhàng nói: “Tỷ tỷ, nói, ngụ ý… tốt.”
Hắn cười mỉa mai một tiếng, tay bám lấy mép giường tân hôn, chọc vào khuôn mặt búng ra sữa của ta trêu chọc: “Nữ vương bệ hạ còn nói gì nữa?”
Ta chớp mắt và nghiêm túc hồi tưởng: "Tỷ ấy nói... ngươi là... Vương... Vương..."
Chàng trai nhìn bộ dáng ngốc nghếch của ta thì tâm tình rất vui vẻ, thậm chí còn cười nói: “Đúng vậy, để ta tự giới thiệu một chút. Ta tên là Thốc Châu, là tân vương của Lâu Lan, không biết khuê danh của đại phi là gì? "
Ta bĩu cái miệng đỏ mọng và mềm mại, khó chịu vì bị hắn ngắt lời, cứng họng đến mức sốt ruột.
Tên này lại vô cùng có hứng thú, viền áo choàng vẫn còn được buộc lại với nhau mà không hiểu sao hắn lại đẩy ta xuống. Khi cằm hắn cọ vào gò má mềm mại như miếng pho mát của ta, ta cố gắng hết sức để nói ra hai chữ còn lại: “… … Bát đản. ”
Thốc Châu: “Ngươi tên là Bát Đản???”
"Ngươi... gọi ngươi."
Ta hơi sốt ruột, nghĩ rằng dù sao cũng không nói rõ được, còn không bằng làm việc chính luôn.
Sau đó ta nắm lấy cổ áo cưới của hắn, nhẹ nhàng lật người lại, đổi vị trí với hắn.
Nhìn khuôn mặt tuấn tú dưới tấm màn đỏ, ta nhớ đến thời điểm rời nước nhà.
Tam tỷ nói ta phải quyến rũ hắn, xúi giục hắn phản bội Nam Quốc.
Đại tỷ ra lệnh cho ta lấy bản đồ lãnh thổ và con đường phòng thủ quân sự bí mật của hắn.
Chỉ có nhị tỷ quan tâm đến việc ta có bị ức hiếp hay không. Tỷ ấy đưa cho ta một nắm bột độc, nói rằng nếu hắn ép ta viên phòng thì hãy đầu độc hắn.
Ta xua tay, nóng lòng muốn cãi lại. Cuộc sống của công chúa Tây Lương chúng ta rất nhàm chán, chỉ giỏi mỗi việc dạy dỗ đàn ông. Cho nên trong chuyện này, ai ép ai còn chưa biết đâu.
Nhưng càng sốt ruột lại càng không thể nói ra thành lời, theo đó ba chữ cũng bị nghẹn lại trong cổ họng.
Ta không thể bày tỏ suy nghĩ của mình mà chỉ có thể để mặc các tỷ muội thủ thỉ sướt mướt rồi đưa ta lên kiệu hoa.
Nhưng cũng may là số phận của ta cũng không tệ lắm.
Người đàn ông đẹp trai thế này, không chén… thật lãng phí.
Ta cúi xuống nhéo cằm hắn: “Biểu hiện, cho, tốt.”
Thốc Châu: "???"
Không để ý đến việc hắn đang thất thần, ta nhanh chóng chạm vào thanh đao trong lòng hắn, cởi quần áo, tùy tay ném bột độc mà nhị tỷ cho và hỉ phục ra ngoài.
Thốc Châu: "..."
Sáng sớm hôm sau.
Thốc Châu trùm chăn, ngơ ngác nhìn ta đang chải tóc trước bàn trang điểm.
Hắn hoang mang hỏi: “Vậy là ngươi chỉ nói chậm thôi à?”
Ta nghĩ một lát rồi nghiêm túc gật đầu.
Sau đó tiến lại gần an ủi hắn: "Đại, đại vương… …, đây là lần đầu tiên… bị phụ nữ ăn hiếp, cảm xúc… khó tránh khỏi….hơi khó chịu…. Là bình thường."
Thốc Châu: "..."
Ta vuốt tóc hắn: “Tây Lương, chúng ta, đều như thế này… quen rồi …sẽ ổn thôi…”
"..."
Phu thê ăn mặc chải chuốt chỉnh tề rồi cùng nhau vào vương điện.
Tôi tớ trong tộc, các quan viên cùng với con cháu vương tộc, quý tộc đều đang chờ đợi ở đây.
Ta đội the mỏng của đại phi Lâu Lan, tiếp nhận sự triều bái của mọi người.
Đợi đến khi chàng trai đứng đầu tiên ngẩng lên, mắt ta vô thức bị hắn thu hút.
Lông mày dài hơi nhướng, vô cùng tuấn tú.
Đôi mắt ta tỏa sáng, ngay lúc này ta muốn lao xuống điện, nắm lấy bàn tay to lớn của hắn và khen một câu: "Thần, thần, tiên cũng chỉ đẹp như thế..."
Ánh mắt ta như một cái lưỡi, tự do liếm dọc theo tay áo, liếm tới liếm lui dọc theo cánh tay của chàng trai một cách suồng sã.
Thốc Châu ở bên cạnh lạnh lùng lên tiếng: “Đẹp không?”
Ta gật đầu: "Đẹp... rất, đẹp."
"So với ta thì thế nào?"
“So với ngươi, trình độ ổn, hơi yếu.” Nhìn bộ dáng của ngươi xem, nhìn thoáng qua là biết ngươi là cái đồ lười biếng rèn luyện.
"???"
Các công chúa của Tây Lương đều giỏi võ thuật, mặc dù ta không có tài năng thiên bẩm như Tứ tỷ.
Nhưng cũng có thể thấy người phía dưới này quả thực có nội lực hơn Thốc Châu.
Người thảo nguyên chú trong bộ pháp, người Trung Nguyên mới rèn luyện cả nội và ngoại lực.
Hắn mang dáng vẻ nghiêm trang ngay ngắn như thế, trông không giống người Lâu Lan mà ngược lại giống người Nam Quốc hơn.
Từ lâu ta đã nghe nói ở Lâu Lan có một vị đại quân rất được tín nhiệm, có mối quan hệ huynh đệ thân thiết với Thốc Châu, có lẽ đó chính là người đàn ông này.
Tam tỷ từng dặn dò ta rằng người đàn ông này là cầu nối giữa Lâu Lan và Nam Quốc nên ta phải chú ý hắn.
Ta chỉ vào hắn và nói với Thốc Châu, "Đêm nay, muốn, thị tẩm, hắn."
Thốc Châu: "Ta cưới ngươi để ngươi làm cha ta đấy à? Ngươi còn đòi lật thẻ bài?"
Ta nghiêng đầu, nói một cách ngoan ngoãn: "Đàn ông, rộng lượng, một chút."
Thốc Châu nhìn vào lòng bàn tay mình, nắm chặt rồi thả ra.
Sau đó hắn lại cúi đầu nhìn xuống, lẩm bẩm: "Ta... không được sao? Không có nha..."
Khác Thận Đại Quân nhìn hắn và bất đắc dĩ bật cười: “Lão thúc vương có hàng trăm thị thiếp, hoàn toàn nhờ vào một phương thuốc bí mật tên là: Viên đại lực phác phác. Nếu đại vương không tự tin thì ta đến phòng ông ấy xin cho ngài hai viên nhé?"
Thốc Châu lườm hắn một cái, đấm vào vai hắn rồi lôi kéo hắn đi đua ngựa, cứ như vậy kéo Đại quân từ trong tầm mắt ta đi ra ngoài.
Ta nhìn bóng dáng hai người, xì một tiếng: "Đàn, đàn ông, thật keo kiệt."
Đương nhiên, người thị tẩm buổi tối vẫn là Thốc Châu. Ta thật sự ghét bỏ, ngày hôm qua viên phòng còn hơi mệt mỏi. Ta không thích gặm cùng một loại trái cây hai lần, đặc biệt là cái loại khiến ta đặc biệt mất sức như hắn, rất mỏi răng.
Thái giám không nói nên lời: “Đại phi, ngài mới là người để đại vương thị tẩm.”
Đôi mắt ngấn nước của ta hiện lên nghi hoặc: "Nhưng, chúng ta, Tây Lương, đều là... đàn ông... hầu hạ ta."
Thái giám nói: “Trong cung có thái giám hầu hạ là bình thường.”
Ta lắc đầu, nghiêm túc sửa lại: "Không phải, thái giám, là trai lơ."
Sau đó, dưới ánh mắt kinh dị của hắn, ta duỗi bốn ngón tay nhỏ nhắn mềm mại ra: “Ta có… bốn mươi người.”
Đôi mắt của thái giám cùng một đám thị nữ đều trợn tròn, như thể đang nhìn thấy ma vậy.
“Bốn mươi người nam sủng???”
Ta nghiêm túc gật đầu.
Trên thực tế, tính từ ta trở xuống, mỗi người chúng ta đều có bốn mươi nam sủng.
Mẫu hoàng có mười người con gái.
Đại tỷ lạnh lùng và xa cách, là tư tế của quốc gia, phụ trách lễ nghi cúng bái.
Nhị tỷ lòng dạ thâm sâu, hiện tại đảm nhiệm chức quốc sư, phụ việc triều chính.
Tam tỷ kế nhiệm ngai vàng nhờ sự tiến cử của Nhiếp chính vương và trở thành nữ vương trẻ nhất.
Các tỷ tỷ đều cực kỳ xảo quyệt và khôn ngoan.
Nhưng đến lượt tứ tỷ, không biết có phải do mẫu hoàng sinh xong rồi mặc kệ hay không, phong cách đột nhiên thay đổi, hoàn toàn đi theo hướng yêu đương mù quáng không lối về.
Dẫn tới ngũ, lục, thất, bát, cửu, thập, mỗi người đều đẹp mà không có não.
Lúc ta còn chưa lớn lắm, có một thích khách trẻ tuổi lẻn vào cung ám sát Tứ tỷ.
Vốn dĩ Tứ tỷ còn cầm đao muốn chém hắn, nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt thiếu niên kia, Tứ tỷ lập tức ngây người.
Không chỉ có bản thân tỷ ấy tự nguyện chịu trói mà khi các tỷ tỷ chạy tới muốn kết liễu thích khách, Tứ tỷ còn dang rộng hai tay tựa như chim non che chở thiếu niên sau người, hò reo với mọi người một cách đường đường chính chính: “Nhất định là trong lòng hắn có ta nên mới vượt qua vạn dặm xa xôi tới đây giết ta."
Đại tỷ: "???"
Nhị tỷ: “…”
Tam tỷ trực tiếp hơn nhiều, tiến lên tặng Tứ tỷ một nắm đấm, sau đó nạp luôn thiếu niên kia vào hậu cung của mình.
Sau đó… sau đó, ba vị tỷ tỷ sợ chúng ta cũng như vậy.
Không nói một lời, họ rút ti giả của chúng ta ra, sắp xếp cho mỗi người bốn mươi người đàn ông hầu hạ, khiến chúng ta nhìn đàn ông đến mức chán ngán, phòng chống yêu đương mù quáng hiệu quả.
“Một người chưa từng có bốn mươi người đàn ông thì sao có thể biết được tình yêu là gì?” - Nhị tỷ bắt chúng ta mỗi ngày chép những lời này mười lần.
Ta không thích Thốc Châu…
Hắn quá quấn người.
Khi tức giận thì càng đặc biệt quấn người.
Tại sao ta biết hắn tức giận?
Bởi vì cả đêm nay tên này đều bĩu môi hỏi ta: “Ta kém chỗ nào chứ?”
Ta biết rằng rõ ràng là vì ta nhìn Khác Thận Đại Quân nhiều lần nên hắn mang thù.
Nhưng nhìn chuyển động cơ thể của hắn thì có thể thấy hắn thực sự lười luyện công, không nghiêm chỉnh bằng Đại quân thật.
Hơn nữa, ta kết hôn với sứ mệnh là xúi giục huynh đệ bọn họ bất hòa.
Ta híp mắt an ủi hắn: “Đây là… cái này, cùng lắm thì, chuyện này… thật sự…. không được… một đám… cùng chơi nhé.”
"???" Mắt thấy tên này lại sắp phát điên.
Ta vội vàng bổ sung một câu: “Ta, cưỡi ngựa, cũng khá giỏi.”
Lúc này hắn mới ngừng nghỉ.
Hắn trừng mắt với ta và hỏi: “Ngươi thực sự có bốn mươi trai lơ à?"
Ta gật đầu, thấy hắn sắp mất bình tĩnh, ta nhanh chóng nhét ngón tay vào miệng hắn, cố gắng trấn an: “Nhưng mà ta, không thích ai cả.”
Thốc Châu ngậm ngón tay của ta và dùng nó như ti giả để chơi, cuối cùng cũng im lặng.
Ta trợn mắt nhìn màn giường.
M* nó, mọi người đều nói sau khi kết hôn thì tất cả đều thay đổi, hóa ra là sự thật, ta nói chuyện cũng cmn nhanh hơn.
Tật xấu chữa mười sáu năm không khỏi đã đỡ hơn một nửa sau hai ngày có đàn ông.
Tam tỷ thật sự rất vô lý, tỷ ấy chỉ dặn ta làm mật thám mà chưa nói rằng ta phải chăm trẻ cả.
Người đàn ông này thực sự rất khó dỗ.
May mà ta xinh đẹp, vừa nhấc tay là có thể bắt chẹt.
Chỉ cần nhéo hông hắn một chút, không hổ là ta.
Ta không hiểu tại sao một quân vương lại yêu đương mù quáng như thế?
Ta muốn cái gì hắn liền cho cái đấy. Nói muốn xem bản đồ lãnh thổ, hắn cũng lấy cho xem.
Khác Thận Đại Quân cũng không hiểu.
Hắn nhíu mày nhìn Thốc Châu, Thốc Châu đưa ra lý do giống hệt Tứ tỷ ngốc nghếch của ta: “Bởi vì nàng xinh đẹp.”
Ta nhìn thấy trên khuôn mặt của Khác Thận Đại Quân có biểu tình muốn đánh người của đại tỷ, nhị tỷ, tam tỷ.
Nhưng phải công nhận rằng không thể tìm ra được sơ hở từ lý do mà bọn họ đưa ra này.
Khiến bản thân ta cũng không còn cảm thấy tự tin nữa.
Lúc nhận được bản đồ lãnh thổ một cách dễ dàng như vậy, ta còn nghi ngờ có âm mưu gì đó, hiện tại ta chỉ nghi ngờ đầu óc hắn có vấn đề.
Khác Thận Đại Quân bị hắn chọc tức đến mức mặt đen như đít nồi nên ta đã khôn ngoan chuồn ra ngoài.
Có cơn gió mơ hồ thổi ra mấy câu trong cung điện.
"Ngươi bất cẩn như thế không sợ nàng là mật thám đến giết ngươi à?"
“Nàng ấy xinh đẹp như vậy, lại còn là công chúa Tây Lương, giết ai mà chẳng được, nhất định là trong lòng nàng ấy có ta nên mới hạ mình tới đây để giết ta.”
Ta mím môi, thật sự muốn giới thiệu Tứ tỷ với hắn.
Nhưng Thốc Châu nói điều này không sai chút nào.
Lâu Lan là một quốc gia nhỏ giữa thảo nguyên và sa mạc.
Lại từng là chư hầu của Bắc quốc, đúng là có chút không xứng để cưới một vị công chúa Tây Lương là ta đây.
Nhưng sau khi Thốc Châu lên nắm quyền, đã giao chiến với Bắc Quốc và thoát ly được thân phận nước chư hầu.
Vì vậy, dù nghi thức kết hôn của ta là do vương triều Lâu Lan tổ chức, nhưng ba tháng sau, khi tổ chức lễ sách phong Đại Phi, tất cả các nước khác đều đến chúc mừng, dành nhiều thể diện cho vị tân vương trẻ tuổi.
Tất nhiên là các tỷ tỷ cũng sẽ đến.
Ta cũng không quá nhớ các tỷ tỷ, ta càng quan tâm đến người đã quyến rũ Tam tỷ, cửu điện hạ Triệu Cẩn Hoài của Nam Quốc.
Tứ tỷ phụ trách Long Phượng vệ.
Tam tỷ đã từng năm lần bảy lượt ra lệnh cho Tứ tỷ phải đánh chết Cửu điện hạ.
Ta và Tứ tỷ cạn lời: “Rốt cuộc Cửu điện hạ làm gì khiến tỷ khó chịu?”
Tỷ tỷ nghiêm túc trả lời: “Vừa nhìn thấy hắn, tim ta như thắt lại, toàn thân tê dại. Đặc biệt khi thấy hắn cười, đầu ta đau như búa bổ”.
Ta:"……"
Tứ tỷ: “…”
Đúng là nữ vương có khác.
Những cô nương khác thấy chàng trai khiến mình mặt đỏ tim đập thì: A! Đây chắc hẳn là người thương định mệnh của ta, ta vừa gặp đã yêu.
Trái tim nữ vương nhà chúng ta đập thình thịch khi nhìn thấy Cửu điện hạ: Người này nhất định là tới khắc ta, phải giết hắn để tránh phiền phức sau này.
Thực sự… không tìm được chút sai sót nào.
Ta thậm chí còn muốn tặng cho tỷ ấy một số 6.
Nhưng ta cũng tò mò, rốt cuộc là chàng trai mày liễu môi anh đào nào mới có thể khiến cho Tam tỷ chỉ liếc nhìn một cái mà người đã phát run.
Lần này cuối cùng ta cũng được gặp Cửu điện hạ tiếng tăm lừng lẫy như mong muốn.
Để rồi lần đầu tiên trong đời ta nói được trôi chảy nhất một câu: “Đây chẳng phải là vầng trăng đã thành tinh sao?”
Trên đời thật sự có một chàng trai ôn hòa, nho nhã, trong sáng như vậy sao. Hắn đứng ở đó, dịu dàng và yên tĩnh tựa như vầng trăng không chịu cất lời.
Bộ dáng này khiến ta xem cũng cảm thấy mơ màng.
Nữ vương này có gì hơn những người khác? Là ai cũng không chịu nổi mà!
Ta và Lục muội, Thất muội là tỷ muội sinh ba. Chúng ta cùng sở hữu khuôn mặt đẹp nhất Tây Lương.
Cả hai muội ấy đều rất lanh lợi còn ta làm việc gì cũng vô cùng chậm rãi.
Tháng trước, Tam tỷ gọi chúng ta lại và nói rằng muốn tuyển một công chúa đi hòa thân với Lâu Lan.
Lục muội và Thất muội bĩu môi, má phúng phính: “Đại tỷ là tư tế, không thể thành thân. Nhị tỷ là quốc sư, phải đối phó với cha con Nhiếp Chính Vương. Vì vậy người đi hòa thân nhất định phải là Tứ tỷ rồi"
"Đúng đúng, nghe nói tên đại vương kia không chỉ cuồng bạo lực, tên còn có chữ “Thốc” ở đầu (*), ai mà biết được hắn có tóc hay không… Á!"
(*)秃: nghĩa là trọc, hói.
Tam tỷ lao xuống long thư án, cốc vào đầu mỗi người một cái thật mạnh và nghiêm giọng mắng:
“Quả nhân đang hỏi người nào sẽ đi, chứ không phải cho các ngươi báo cmn cáo!"
Lục muội cùng Thất muội che mặt thút thít, trốn ở sau cột rồng co rúm lại thành hai nắm cơm nếp, sợ tới mức không dám đánh lấy một cái rắm.
Tam tỷ nhìn ta với đôi mắt phượng sắc bén: “Tiểu Ngũ, muội cảm thấy ai là người thích hợp?”
Ta chớp mắt: “Muội…muội…muội..."
Tam tỷ xoa đầu ta nói: “Tốt lắm, Tiểu Ngũ làm trẫm vừa lòng nhất."
Sau đó, ta cứ thế bị tỷ tỷ nhét vào kiệu hoa.
Mãi đến khi tấm rèm kiệu hoa được vén lên lần nữa, nửa câu tiếp theo nghẹn trong cổ họng ta mới được thốt ra: “…không dám đi.”
Chàng trai mặc đồ đỏ vén rèm kiệu hoa đột nhiên hơi tò mò.
“Ngươi nói gì?"
Ta giật mình trong giây lát trước vẻ ngoài tuấn tú bắt mắt của hắn.
Ta mở to đôi mắt tròn xoe và khen ngợi thành lời:
“Ngươi…ngươi...có tóc."
Hắn khẽ cười, nghiêng đầu, chuỗi hạt mã não đỏ xen lẫn với mái tóc đen của hắn chuyển động tạo ra âm thanh như tiếng suối chảy.
Khuôn mặt tuấn tú này khiến ta bối rối đến mức không xác định nổi phương hướng. Ta ngờ nghệch giơ ra quả mừng được ôm trên tay suốt chặng đường dài : “Ngươi… ăn lê nhé.”
"Vậy là công chúa Tây Lương các ngươi khi kết hôn đều dùng lê làm quả mừng à? Thật là tốt lành."
Sau khi uống rượu giao bôi, chàng trai cao lớn vạm vỡ thưởng thức quả lê ngon lành mọng nước kia, nghiền ngẫm không thôi. Trang phục màu đỏ trông đẹp và rộng rãi lạ thường trên người hắn.
Lúc này ta mới lấy lại tinh thần, đỏ bừng mặt và nhẹ nhàng nói: “Tỷ tỷ, nói, ngụ ý… tốt.”
Hắn cười mỉa mai một tiếng, tay bám lấy mép giường tân hôn, chọc vào khuôn mặt búng ra sữa của ta trêu chọc: “Nữ vương bệ hạ còn nói gì nữa?”
Ta chớp mắt và nghiêm túc hồi tưởng: "Tỷ ấy nói... ngươi là... Vương... Vương..."
Chàng trai nhìn bộ dáng ngốc nghếch của ta thì tâm tình rất vui vẻ, thậm chí còn cười nói: “Đúng vậy, để ta tự giới thiệu một chút. Ta tên là Thốc Châu, là tân vương của Lâu Lan, không biết khuê danh của đại phi là gì? "
Ta bĩu cái miệng đỏ mọng và mềm mại, khó chịu vì bị hắn ngắt lời, cứng họng đến mức sốt ruột.
Tên này lại vô cùng có hứng thú, viền áo choàng vẫn còn được buộc lại với nhau mà không hiểu sao hắn lại đẩy ta xuống. Khi cằm hắn cọ vào gò má mềm mại như miếng pho mát của ta, ta cố gắng hết sức để nói ra hai chữ còn lại: “… … Bát đản. ”
Thốc Châu: “Ngươi tên là Bát Đản???”
"Ngươi... gọi ngươi."
Ta hơi sốt ruột, nghĩ rằng dù sao cũng không nói rõ được, còn không bằng làm việc chính luôn.
Sau đó ta nắm lấy cổ áo cưới của hắn, nhẹ nhàng lật người lại, đổi vị trí với hắn.
Nhìn khuôn mặt tuấn tú dưới tấm màn đỏ, ta nhớ đến thời điểm rời nước nhà.
Tam tỷ nói ta phải quyến rũ hắn, xúi giục hắn phản bội Nam Quốc.
Đại tỷ ra lệnh cho ta lấy bản đồ lãnh thổ và con đường phòng thủ quân sự bí mật của hắn.
Chỉ có nhị tỷ quan tâm đến việc ta có bị ức hiếp hay không. Tỷ ấy đưa cho ta một nắm bột độc, nói rằng nếu hắn ép ta viên phòng thì hãy đầu độc hắn.
Ta xua tay, nóng lòng muốn cãi lại. Cuộc sống của công chúa Tây Lương chúng ta rất nhàm chán, chỉ giỏi mỗi việc dạy dỗ đàn ông. Cho nên trong chuyện này, ai ép ai còn chưa biết đâu.
Nhưng càng sốt ruột lại càng không thể nói ra thành lời, theo đó ba chữ cũng bị nghẹn lại trong cổ họng.
Ta không thể bày tỏ suy nghĩ của mình mà chỉ có thể để mặc các tỷ muội thủ thỉ sướt mướt rồi đưa ta lên kiệu hoa.
Nhưng cũng may là số phận của ta cũng không tệ lắm.
Người đàn ông đẹp trai thế này, không chén… thật lãng phí.
Ta cúi xuống nhéo cằm hắn: “Biểu hiện, cho, tốt.”
Thốc Châu: "???"
Không để ý đến việc hắn đang thất thần, ta nhanh chóng chạm vào thanh đao trong lòng hắn, cởi quần áo, tùy tay ném bột độc mà nhị tỷ cho và hỉ phục ra ngoài.
Thốc Châu: "..."
Sáng sớm hôm sau.
Thốc Châu trùm chăn, ngơ ngác nhìn ta đang chải tóc trước bàn trang điểm.
Hắn hoang mang hỏi: “Vậy là ngươi chỉ nói chậm thôi à?”
Ta nghĩ một lát rồi nghiêm túc gật đầu.
Sau đó tiến lại gần an ủi hắn: "Đại, đại vương… …, đây là lần đầu tiên… bị phụ nữ ăn hiếp, cảm xúc… khó tránh khỏi….hơi khó chịu…. Là bình thường."
Thốc Châu: "..."
Ta vuốt tóc hắn: “Tây Lương, chúng ta, đều như thế này… quen rồi …sẽ ổn thôi…”
"..."
Phu thê ăn mặc chải chuốt chỉnh tề rồi cùng nhau vào vương điện.
Tôi tớ trong tộc, các quan viên cùng với con cháu vương tộc, quý tộc đều đang chờ đợi ở đây.
Ta đội the mỏng của đại phi Lâu Lan, tiếp nhận sự triều bái của mọi người.
Đợi đến khi chàng trai đứng đầu tiên ngẩng lên, mắt ta vô thức bị hắn thu hút.
Lông mày dài hơi nhướng, vô cùng tuấn tú.
Đôi mắt ta tỏa sáng, ngay lúc này ta muốn lao xuống điện, nắm lấy bàn tay to lớn của hắn và khen một câu: "Thần, thần, tiên cũng chỉ đẹp như thế..."
Ánh mắt ta như một cái lưỡi, tự do liếm dọc theo tay áo, liếm tới liếm lui dọc theo cánh tay của chàng trai một cách suồng sã.
Thốc Châu ở bên cạnh lạnh lùng lên tiếng: “Đẹp không?”
Ta gật đầu: "Đẹp... rất, đẹp."
"So với ta thì thế nào?"
“So với ngươi, trình độ ổn, hơi yếu.” Nhìn bộ dáng của ngươi xem, nhìn thoáng qua là biết ngươi là cái đồ lười biếng rèn luyện.
"???"
Các công chúa của Tây Lương đều giỏi võ thuật, mặc dù ta không có tài năng thiên bẩm như Tứ tỷ.
Nhưng cũng có thể thấy người phía dưới này quả thực có nội lực hơn Thốc Châu.
Người thảo nguyên chú trong bộ pháp, người Trung Nguyên mới rèn luyện cả nội và ngoại lực.
Hắn mang dáng vẻ nghiêm trang ngay ngắn như thế, trông không giống người Lâu Lan mà ngược lại giống người Nam Quốc hơn.
Từ lâu ta đã nghe nói ở Lâu Lan có một vị đại quân rất được tín nhiệm, có mối quan hệ huynh đệ thân thiết với Thốc Châu, có lẽ đó chính là người đàn ông này.
Tam tỷ từng dặn dò ta rằng người đàn ông này là cầu nối giữa Lâu Lan và Nam Quốc nên ta phải chú ý hắn.
Ta chỉ vào hắn và nói với Thốc Châu, "Đêm nay, muốn, thị tẩm, hắn."
Thốc Châu: "Ta cưới ngươi để ngươi làm cha ta đấy à? Ngươi còn đòi lật thẻ bài?"
Ta nghiêng đầu, nói một cách ngoan ngoãn: "Đàn ông, rộng lượng, một chút."
Thốc Châu nhìn vào lòng bàn tay mình, nắm chặt rồi thả ra.
Sau đó hắn lại cúi đầu nhìn xuống, lẩm bẩm: "Ta... không được sao? Không có nha..."
Khác Thận Đại Quân nhìn hắn và bất đắc dĩ bật cười: “Lão thúc vương có hàng trăm thị thiếp, hoàn toàn nhờ vào một phương thuốc bí mật tên là: Viên đại lực phác phác. Nếu đại vương không tự tin thì ta đến phòng ông ấy xin cho ngài hai viên nhé?"
Thốc Châu lườm hắn một cái, đấm vào vai hắn rồi lôi kéo hắn đi đua ngựa, cứ như vậy kéo Đại quân từ trong tầm mắt ta đi ra ngoài.
Ta nhìn bóng dáng hai người, xì một tiếng: "Đàn, đàn ông, thật keo kiệt."
Đương nhiên, người thị tẩm buổi tối vẫn là Thốc Châu. Ta thật sự ghét bỏ, ngày hôm qua viên phòng còn hơi mệt mỏi. Ta không thích gặm cùng một loại trái cây hai lần, đặc biệt là cái loại khiến ta đặc biệt mất sức như hắn, rất mỏi răng.
Thái giám không nói nên lời: “Đại phi, ngài mới là người để đại vương thị tẩm.”
Đôi mắt ngấn nước của ta hiện lên nghi hoặc: "Nhưng, chúng ta, Tây Lương, đều là... đàn ông... hầu hạ ta."
Thái giám nói: “Trong cung có thái giám hầu hạ là bình thường.”
Ta lắc đầu, nghiêm túc sửa lại: "Không phải, thái giám, là trai lơ."
Sau đó, dưới ánh mắt kinh dị của hắn, ta duỗi bốn ngón tay nhỏ nhắn mềm mại ra: “Ta có… bốn mươi người.”
Đôi mắt của thái giám cùng một đám thị nữ đều trợn tròn, như thể đang nhìn thấy ma vậy.
“Bốn mươi người nam sủng???”
Ta nghiêm túc gật đầu.
Trên thực tế, tính từ ta trở xuống, mỗi người chúng ta đều có bốn mươi nam sủng.
Mẫu hoàng có mười người con gái.
Đại tỷ lạnh lùng và xa cách, là tư tế của quốc gia, phụ trách lễ nghi cúng bái.
Nhị tỷ lòng dạ thâm sâu, hiện tại đảm nhiệm chức quốc sư, phụ việc triều chính.
Tam tỷ kế nhiệm ngai vàng nhờ sự tiến cử của Nhiếp chính vương và trở thành nữ vương trẻ nhất.
Các tỷ tỷ đều cực kỳ xảo quyệt và khôn ngoan.
Nhưng đến lượt tứ tỷ, không biết có phải do mẫu hoàng sinh xong rồi mặc kệ hay không, phong cách đột nhiên thay đổi, hoàn toàn đi theo hướng yêu đương mù quáng không lối về.
Dẫn tới ngũ, lục, thất, bát, cửu, thập, mỗi người đều đẹp mà không có não.
Lúc ta còn chưa lớn lắm, có một thích khách trẻ tuổi lẻn vào cung ám sát Tứ tỷ.
Vốn dĩ Tứ tỷ còn cầm đao muốn chém hắn, nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt thiếu niên kia, Tứ tỷ lập tức ngây người.
Không chỉ có bản thân tỷ ấy tự nguyện chịu trói mà khi các tỷ tỷ chạy tới muốn kết liễu thích khách, Tứ tỷ còn dang rộng hai tay tựa như chim non che chở thiếu niên sau người, hò reo với mọi người một cách đường đường chính chính: “Nhất định là trong lòng hắn có ta nên mới vượt qua vạn dặm xa xôi tới đây giết ta."
Đại tỷ: "???"
Nhị tỷ: “…”
Tam tỷ trực tiếp hơn nhiều, tiến lên tặng Tứ tỷ một nắm đấm, sau đó nạp luôn thiếu niên kia vào hậu cung của mình.
Sau đó… sau đó, ba vị tỷ tỷ sợ chúng ta cũng như vậy.
Không nói một lời, họ rút ti giả của chúng ta ra, sắp xếp cho mỗi người bốn mươi người đàn ông hầu hạ, khiến chúng ta nhìn đàn ông đến mức chán ngán, phòng chống yêu đương mù quáng hiệu quả.
“Một người chưa từng có bốn mươi người đàn ông thì sao có thể biết được tình yêu là gì?” - Nhị tỷ bắt chúng ta mỗi ngày chép những lời này mười lần.
Ta không thích Thốc Châu…
Hắn quá quấn người.
Khi tức giận thì càng đặc biệt quấn người.
Tại sao ta biết hắn tức giận?
Bởi vì cả đêm nay tên này đều bĩu môi hỏi ta: “Ta kém chỗ nào chứ?”
Ta biết rằng rõ ràng là vì ta nhìn Khác Thận Đại Quân nhiều lần nên hắn mang thù.
Nhưng nhìn chuyển động cơ thể của hắn thì có thể thấy hắn thực sự lười luyện công, không nghiêm chỉnh bằng Đại quân thật.
Hơn nữa, ta kết hôn với sứ mệnh là xúi giục huynh đệ bọn họ bất hòa.
Ta híp mắt an ủi hắn: “Đây là… cái này, cùng lắm thì, chuyện này… thật sự…. không được… một đám… cùng chơi nhé.”
"???" Mắt thấy tên này lại sắp phát điên.
Ta vội vàng bổ sung một câu: “Ta, cưỡi ngựa, cũng khá giỏi.”
Lúc này hắn mới ngừng nghỉ.
Hắn trừng mắt với ta và hỏi: “Ngươi thực sự có bốn mươi trai lơ à?"
Ta gật đầu, thấy hắn sắp mất bình tĩnh, ta nhanh chóng nhét ngón tay vào miệng hắn, cố gắng trấn an: “Nhưng mà ta, không thích ai cả.”
Thốc Châu ngậm ngón tay của ta và dùng nó như ti giả để chơi, cuối cùng cũng im lặng.
Ta trợn mắt nhìn màn giường.
M* nó, mọi người đều nói sau khi kết hôn thì tất cả đều thay đổi, hóa ra là sự thật, ta nói chuyện cũng cmn nhanh hơn.
Tật xấu chữa mười sáu năm không khỏi đã đỡ hơn một nửa sau hai ngày có đàn ông.
Tam tỷ thật sự rất vô lý, tỷ ấy chỉ dặn ta làm mật thám mà chưa nói rằng ta phải chăm trẻ cả.
Người đàn ông này thực sự rất khó dỗ.
May mà ta xinh đẹp, vừa nhấc tay là có thể bắt chẹt.
Chỉ cần nhéo hông hắn một chút, không hổ là ta.
Ta không hiểu tại sao một quân vương lại yêu đương mù quáng như thế?
Ta muốn cái gì hắn liền cho cái đấy. Nói muốn xem bản đồ lãnh thổ, hắn cũng lấy cho xem.
Khác Thận Đại Quân cũng không hiểu.
Hắn nhíu mày nhìn Thốc Châu, Thốc Châu đưa ra lý do giống hệt Tứ tỷ ngốc nghếch của ta: “Bởi vì nàng xinh đẹp.”
Ta nhìn thấy trên khuôn mặt của Khác Thận Đại Quân có biểu tình muốn đánh người của đại tỷ, nhị tỷ, tam tỷ.
Nhưng phải công nhận rằng không thể tìm ra được sơ hở từ lý do mà bọn họ đưa ra này.
Khiến bản thân ta cũng không còn cảm thấy tự tin nữa.
Lúc nhận được bản đồ lãnh thổ một cách dễ dàng như vậy, ta còn nghi ngờ có âm mưu gì đó, hiện tại ta chỉ nghi ngờ đầu óc hắn có vấn đề.
Khác Thận Đại Quân bị hắn chọc tức đến mức mặt đen như đít nồi nên ta đã khôn ngoan chuồn ra ngoài.
Có cơn gió mơ hồ thổi ra mấy câu trong cung điện.
"Ngươi bất cẩn như thế không sợ nàng là mật thám đến giết ngươi à?"
“Nàng ấy xinh đẹp như vậy, lại còn là công chúa Tây Lương, giết ai mà chẳng được, nhất định là trong lòng nàng ấy có ta nên mới hạ mình tới đây để giết ta.”
Ta mím môi, thật sự muốn giới thiệu Tứ tỷ với hắn.
Nhưng Thốc Châu nói điều này không sai chút nào.
Lâu Lan là một quốc gia nhỏ giữa thảo nguyên và sa mạc.
Lại từng là chư hầu của Bắc quốc, đúng là có chút không xứng để cưới một vị công chúa Tây Lương là ta đây.
Nhưng sau khi Thốc Châu lên nắm quyền, đã giao chiến với Bắc Quốc và thoát ly được thân phận nước chư hầu.
Vì vậy, dù nghi thức kết hôn của ta là do vương triều Lâu Lan tổ chức, nhưng ba tháng sau, khi tổ chức lễ sách phong Đại Phi, tất cả các nước khác đều đến chúc mừng, dành nhiều thể diện cho vị tân vương trẻ tuổi.
Tất nhiên là các tỷ tỷ cũng sẽ đến.
Ta cũng không quá nhớ các tỷ tỷ, ta càng quan tâm đến người đã quyến rũ Tam tỷ, cửu điện hạ Triệu Cẩn Hoài của Nam Quốc.
Tứ tỷ phụ trách Long Phượng vệ.
Tam tỷ đã từng năm lần bảy lượt ra lệnh cho Tứ tỷ phải đánh chết Cửu điện hạ.
Ta và Tứ tỷ cạn lời: “Rốt cuộc Cửu điện hạ làm gì khiến tỷ khó chịu?”
Tỷ tỷ nghiêm túc trả lời: “Vừa nhìn thấy hắn, tim ta như thắt lại, toàn thân tê dại. Đặc biệt khi thấy hắn cười, đầu ta đau như búa bổ”.
Ta:"……"
Tứ tỷ: “…”
Đúng là nữ vương có khác.
Những cô nương khác thấy chàng trai khiến mình mặt đỏ tim đập thì: A! Đây chắc hẳn là người thương định mệnh của ta, ta vừa gặp đã yêu.
Trái tim nữ vương nhà chúng ta đập thình thịch khi nhìn thấy Cửu điện hạ: Người này nhất định là tới khắc ta, phải giết hắn để tránh phiền phức sau này.
Thực sự… không tìm được chút sai sót nào.
Ta thậm chí còn muốn tặng cho tỷ ấy một số 6.
Nhưng ta cũng tò mò, rốt cuộc là chàng trai mày liễu môi anh đào nào mới có thể khiến cho Tam tỷ chỉ liếc nhìn một cái mà người đã phát run.
Lần này cuối cùng ta cũng được gặp Cửu điện hạ tiếng tăm lừng lẫy như mong muốn.
Để rồi lần đầu tiên trong đời ta nói được trôi chảy nhất một câu: “Đây chẳng phải là vầng trăng đã thành tinh sao?”
Trên đời thật sự có một chàng trai ôn hòa, nho nhã, trong sáng như vậy sao. Hắn đứng ở đó, dịu dàng và yên tĩnh tựa như vầng trăng không chịu cất lời.
Bộ dáng này khiến ta xem cũng cảm thấy mơ màng.
Nữ vương này có gì hơn những người khác? Là ai cũng không chịu nổi mà!