Chương 4 - Tâm Thư Hoàng Cung
Đến khi ấy, ta sẽ sai người đưa thiệp hồng đến Thẩm phủ.”
“Lục muội nhớ đến uống rượu nhé!”
Hửm? Chiêu ca ca không cần ta nữa rồi sao?
A… đúng rồi. Vừa rồi chính miệng Chiêu ca ca nói không cần ta nữa. Xem ra là thật rồi.
Bụng ta cũng đã đói, nước mắt lại từng giọt từng giọt lặng lẽ rơi xuống. Hoàng Đào Nhi sợ hãi:
“Chiêu vương điện hạ, tiểu thư nhà chúng tôi chẳng qua vì vui mừng quá độ cho hôn sự của ngài với Vương tiểu thư mà nhất thời hồ đồ thôi.”
“Nay lại có thêm người yêu thương tiểu thư, vậy chẳng phải là phúc đức của nàng sao?”
Nói rồi, Hoàng Đào Nhi liền kéo tay ta bước đi thật nhanh.
“Nương tử đừng khóc nữa, nô tỳ nghe thấy bụng người réo lên rồi đó.”
“Chúng ta đi Phàn Lâu ăn móng giò pha lê, đừng thèm để tâm đến vị Chiêu vương phụ tình kia nữa.”
Ta còn đang nức nở, nhưng cũng đưa tay xoa bụng. Phải rồi.
Vì vội tới tìm Chiêu ca ca, ta quên cả bữa tối. Có khi ăn no rồi, sẽ thấy dễ chịu hơn chăng?
Ta vừa ăn, Hoàng Đào Nhi vừa làu bàu mắng mỏ.
Nàng hiểu biết nhiều chuyện, nhưng hiếm khi nghiêm túc đến thế.
“Nương tử à, dẫu sao chúng ta cũng phải vào cung.”
“Nếu người trở thành Hoàng hậu, thì có thể đích thân cầu Đại La thần tiên trị bệnh cho phu nhân, chẳng phải càng hay sao?”
Ta nhìn thấy trước mặt là bát móng giò pha lê của nàng còn nguyên chưa động đũa, liền mơ màng gật đầu.
Hoàng Đào Nhi liền đẩy bát về phía ta như chuyện đương nhiên.
Ta nghĩ, đến móng giò nàng cũng nhường cho ta, thì chắc nàng nói đúng rồi.
“Nghe lời Đào Nhi vậy!”
8
Tới ngày tuyển tú, ta quên mất Chiêu ca ca đã nói gì.
Đầu óc mông lung, ký ức mơ hồ không thật, chỉ nhớ rõ hai chữ nơi đầu giường: “Hoàng hậu.”
Nhị tỷ từ khi trời chưa sáng đã dậy bận rộn, hết lòng lo liệu cho ta.
Nàng cài cho ta một đóa mẫu đơn phấn hồng lên mái tóc.
Ta soi mình trong gương. Dung nhan thanh sạch, chẳng trang sức vàng ngọc, chỉ điểm chút phấn hồng nhẹ nơi má.
Nhị tỷ nâng cằm ta lên, chăm chú nhìn một lúc, rồi cười nói:
“Tiểu Man nhà ta, đúng là sen mọc nước trong, không nhiễm bụi trần.”
“Chỉ riêng sự thuần khiết này, cũng đã là hạng nhất rồi.”
“Tiểu hoàng đế Lục Tầm kia, ghét nhất là nữ nhân phấn son loè loẹt, kiều diễm quá đỗi.”
“Tiểu Man hồn nhiên, tự nhiên, lại càng dễ khiến hắn động lòng.”
“Hắn sẽ bị muội nắm chặt trong tay thôi.”
Hoàng Đào Nhi cũng ríu rít chen lời:
“Đa tạ nhị tiểu thư. Đợi đến khi lục tiểu thư được hoàng thượng sủng ái, cầu thần tiên tới chữa bệnh cho đại phu nhân, thì thật là vẹn toàn.”
Hửm? Ta nghe không rõ lời của nhị tỷ là khen hay chê. Nhưng lời nàng nói xưa nay đều linh nghiệm.
Nếu bệnh của mẫu thân có thể đỡ hơn, Tiểu Man có làm gì cũng được.
Ta cùng nhị tỷ vừa định lên xe ngựa, thì thấy Vương ma ma từ bên viện chạy đến, sắc mặt hoảng hốt, thở hổn hển:
“Lục tiểu thư! Đại phu nhân không xong rồi, mời người tới gặp bà lần cuối…”
Vương ma ma vừa nói vừa nước mắt lưng tròng. Người xưa nay vẫn điềm đạm là nhị tỷ, cũng lảo đảo suýt đứng không vững.
Nàng kéo tay ta chạy vội về phía phòng mẫu thân.
Trong phòng đã đầy người vây quanh, đến cả Di nương Lưu, đang bệnh cũng chống tay tới, ho khan từng hồi.
Ta thấy choáng váng, trong lòng đầy hoài nghi. Vương ma ma khẽ khàng mời mọi người ra ngoài.
Chỉ còn ta và nhị tỷ ở lại.
Mẫu thân mở mắt nhìn chúng ta, ánh mắt long lanh, cố gắng gượng ngồi dậy, tay run run nắm lấy tay hai đứa.
Tay của mẫu thân… lạnh quá.
Nhưng vẫn như mọi khi, nhẹ nhàng xoa đầu ta:
“Tiểu Man, mẫu thân cuối cùng cũng có thể được ngủ một giấc yên lành rồi…”
“Tiểu Man của chúng ta không ngốc, là đứa bé thông minh nhất…”
“Sau này, Tiểu Man phải ngoan, nghe lời nhị tỷ…”
Nhị tỷ cũng bật khóc.
Ta hiếm khi thấy nàng khóc. Giờ thấy nàng cùng mẫu thân đều rơi lệ, ta cũng muốn khóc theo.
“Mẫu thân, Tiểu Man sẽ ngoan… Tiểu Man sẽ vào cung tìm Đại La thần tiên…”
“Thần tiên sẽ chữa khỏi bệnh cho mẫu thân…”
Mẫu thân cười dịu dàng:
“Được, khi mẫu thân khỏi bệnh, sẽ cùng Tiểu Man và Tiểu Cẩn đá cầu.”
Nhị tỷ ôm chặt lấy ta, rồi lại ôm lấy mẫu thân:
“Người yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Man…”
Tạ ơn người.
Về sau, thân mẫu được phủ lên một tấm vải trắng, nằm yên trong một căn phòng nhỏ.
Ta cùng nhị tỷ vì phải nhập cung nên chỉ ở bên người một chốc rồi rời đi.
9
Khi rời khỏi phủ, nhị tỷ khóc đến khản giọng, nàng ôm lấy ta thật chặt.
Ta sợ người nhà lại bảo ta ngu dại, lúc này mới rụt rè kéo tay áo nàng, thì thầm hỏi:
“Vừa rồi phụ thân nói mẫu thân đã chết rồi, nhị tỷ…”
“Chết là cái gì vậy?”
Nhị tỷ im lặng thật lâu, rồi mới dịu dàng đáp:
“Mẫu thân chết rồi, thì sẽ lên được đảo Bồng Lai, uống ngọc lộ quỳnh tương, trở thành Đại La thần tiên.”
“Vậy thì… nếu ta trở thành Hoàng hậu, chẳng phải ngày ngày có thể nhìn thấy Đại La thần tiên, cũng là ngày ngày được thấy mẫu thân sao?”
Nhị tỷ xoa đầu ta, ánh mắt tràn đầy thương xót:
“Tiểu Man nói phải lắm.”
“Vậy sao nhị tỷ còn khóc?” Ta nhìn gương mặt nàng, lòng vẫn đầy nghi hoặc.
Nhị tỷ cố nặn ra một nụ cười, cười đến xót lòng:
“Nhị tỷ là vì vui mừng đó… cả hai vị mẫu thân của ta đều đã lên đảo tiên rồi.”