Chương 3 - TAM SƠN TIÊN SINH

TAM SƠN TIÊN SINH - Phần 3/6

________________________________

7.

“Phụ nữ như ngươi đến cả cái tên mình chắc cũng viết không xong, mở trường tư thục chẳng phải dạy hư con người ta à? Nhà ta vừa vặn còn thiếu một di nương, ngươi theo ta đi, làm Bát di nương đêm về ấm giường cho ta không phải tốt hơn sao?”

Tiểu đồng bên cạnh hắn nghe thấy vậy, vội phụ họa theo: “Đúng đúng, lão gia nói đúng lắm, tiểu nương tử ngươi tới nhà chúng ta làm Bát di nương đi, sau này tư thục Tam Sơn để lão gia nhà chúng ta thay ngươi tiếp quản!”

Dứt lời, chủ tớ hai người như nghĩ tới điều gì, không hẹn mà cũng cười cợt dam dang.

Khi đó, tư thục Tam Sơn còn chưa tan lớp, học sinh vẫn còn ở trong chưa về.

Ta giận đến nghiến răng nghiến lợi, trong lòng đang nghĩ phải xử trí hai tên này thế nào, liền nghe sau lưng một tiếng hét to giận dữ truyền tới.

Đợi ta xoay người lại nhìn, chỉ thấy Thanh Ninh cầm theo một cây gậy lớn, kéo theo mấy đứa trẻ khác rồng rắn đi sau.

Đứa thì cầm que củi đang cháy, gậy nhóm lửa, đứa thì cầm dưa chuột, cầm bắp cải… dùng hết sức bình sinh lao về phía hai kẻ vô lại kia.

“Dám bắt nạt tiên sinh à!”

“Đánh, đánh cho bọn họ cút đi!”

“Người xấu mau cút ra ngoài!”


Mọi chuyện diễn ra quá nhanh.

Nhất thời, bên trong trường học náo loạn, rau củ tàn tro bay tứ tán, bọn trẻ đồng tâm hiệp lực, hướng về hai kẻ kia mà đập thật mạnh.

Quách Hoài cùng tên đầy tớ hai kẻ ác độc chật vật bỏ chạy.

Chạy được nửa đường còn hậm hực không quên buông lời đe dọa: “Đám tạp chủng này chúng mày đợi đó cho ông, ông sẽ bắt chúng mày trả giá thật lớn!”

Ta lập tức có dự cảm xấu.

Buổi tối Thanh Ninh đến tìm ta, nhỏ giọng hỏi: “Tiên sinh, có phải hôm nay muội gây họa cho tỷ rồi không?”

Ta nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang thấp thỏm lo âu của nàng, không đành lòng trách cứ, chỉ nói: “Là phúc thì không phải họa, là họa thì không tránh khỏi, Thanh Ninh hôm nay đúng là có chút kích động, nhưng không phải muội làm sai, là tiên sinh cân nhắc mọi chuyện chưa chu toàn.”

Cây lớn đương nhiên sẽ gặp gió to, có một số việc có muốn cũng không tránh được.

Ngày biến cố ập tới, ta vừa dạy xong không lâu, bọn nhỏ đang lục tục trở về nhà.

Thanh Ninh đang chuẩn bị đóng cửa, đột nhiên một bộ khoái hung dữ đẩy cửa xông vào, quát to một tiếng, bảo rằng trong thư viện cất giấu sách cấm, không nói không rằng bắt giam ta vào trong ngục.

Ta sốc không nói nên lời.

Theo luật pháp Đại Nghiệp, cất giấu sách cấm sẽ bị xử lưu đày ngàn dặm!

Trường tư thục bị đóng cửa.

Ta chỉ kịp dặn dò Thanh Ninh một câu: “Đừng hoảng sợ, ở nhà chờ tỷ” liền bị bắt đi.

Lúc đó ngay cả ta cũng không biết, liệu mình có trở về được không.

Ngục giam của Đại lý tự còn u ám ẩm ướt bẩn thỉu hơn so với tưởng tượng của ta.

Đường đi lát gạch vừa hẹp vừa dài, mặt đất ẩm ướt, không khí đầy mùi tanh hôi, ánh sáng chỉ hắt vào một chút mờ mờ.

Cai ngục đẩy ta vào một phòng giam đơn.

“Một đứa con gái lại dám cất giấu sách cấm, ngươi vào trong mà đợi đi, có gan làm thì có gan chịu phạt.”

Bọn họ lục ra một cuốn ‘văn thư Tây Nhung’ từ trong trường tư thục.

Sách này sở dĩ bị cấm là vì nó nói đến mười năm chiến tranh với quân đội Đại Nghiệp của quân Tây Nhung.

Nhưng ta biết rõ, trong trường tư thục không hề có cuốn sách nào như vậy.

Nếu hỏi cuốn sách này đến từ đâu thì chắc chắn chỉ có bọn nha dịch kia lợi dụng thời điểm thích hợp lén lút nhét nó vào chỗ ta.

Một thời gian sau khi ta bị bắt giam, có lần Quách Hoài vào ngục nhìn ta, nói với ta rằng: “Thế nào, bây giờ thì hối hận rồi chứ? Lão gia ta cho ngươi thêm một cơ hội, chỉ cần ngươi chấp nhận về làm Bát di nương của ta, ta liền nghĩ cách giúp ngươi ra ngoài.”

Ta nhổ nước bọt vào hắn: “Đồ chó má không biết xấu hổ! Kẻ như ngươi cũng xứng làm tiên sinh dạy học sao! Trường tư thục ngươi tiếp quản sớm muộn cũng phải đóng cửa!”

Hắn điên tiết muốn xông vào đánh ta, nhưng cai ngục đứng đó, hắn chỉ đành hùng hổ bỏ đi.

Ta giờ mới biết, trong Đại lý tự cũng có một vị họ Quách.

Mà tên Quách Hoài này, là cháu của người đó.

8.

Ban đêm trong ngục giam của Đại lý tự, tiếng gào khóc vang lên khắp nơi, mùi mau tanh nồng đậm, gián chuột hoành hành chạy qua lại như chốn không người.

Đêm đó, ta đang dựa vào tường ngủ gà ngủ gật, cai ngục mang theo mấy người tới đi tuần tra.

Cửa phòng bị gõ, ta ngẩng đầu nhìn ra, chỉ thấy tên cai ngục đang cúi đầu nhìn ta, khóe mắt hung ác phản chiếu ánh đuốc lập lòe, như con chuột hôm trước trắng trợn gặm ngón chân ta.

“Vào chỗ này của chúng ta, thì phải theo quy củ của chúng ta, nghe nói ngươi còn là tiên sinh dạy học, đạo lý này chắc là ngươi hiểu chứ?”

Dứt lời, đám cai ngục sau lưng hắn nhìn nhau cười cợt nhả.

Ta suy nghĩ trong chốc lát.

Trước khi bị bắt đi cũng không kịp mang theo ngân lượng hay thứ gì quý giá, trên người chỉ có cây trâm ngọc giá mấy đồng tiền, liền tháo xuống đưa cho hắn:

“Ta hiện giờ chỉ có cái này thôi.”

Đến gần ta mới phát hiện, tên cai ngục trước mắt này nhìn hơi quen quen, nhưng đã từng gặp ở đâu thì nhất thời chưa nhớ ra được.

Hắn nhận lấy cây trâm ngọc để dưới ánh sáng nhìn thử, nheo mắt cười lạnh: “Giá trị cũng mấy lượng bạc, xem như quà ra mắt của ngươi!”

Dứt lời hắn liền dẫn người nghênh ngang rời đi.

Nhưng ta không nghĩ tới, cây trâm chỉ rời ta một đêm, hôm sau liền trở lại trong tay ta.

Buổi sáng hôm sau ta bị tiếng gào khóc đánh thức.

Hơn nữa tiếng khóc ấy ở rất gần, như thể đang bị người khác giáo huấn.

Ta còn tưởng có người bị dùng hình xong bị cai ngục kéo về, sợ quá ta liền mở mắt.

Kết quả khi nhìn rõ hơn, lại thấy một phụ nhân dáng người đầy đặn đang chống nạnh đứng trước cửa phòng giam của ta, dưới chân còn đang giẫm lên một người.

Mà người bị giẫm lên kia, chính là tên cai ngục hôm qua đến dạy ta “quy củ”.

“Tên vong ân phụ nghĩa khốn kiếp nhà ngươi, Tam Sơn tiên sinh có ơn lớn với chúng ta ngươi quên rồi phải không! Ngay cả đồ của tiên sinh cũng dám cầm! Tên đáng chec này hôm nay ta phải đánh chec ngươi!”

“Ấy ấy phu nhân tha mạng phu nhân tha mạng! Vi phu không biết, không nhận ra nàng, là do không nhận ra nàng!”

Ta vừa tỉnh ngủ liền thấy một màn này, không tránh khỏi há hốc mồm kinh ngạc.

Chốc lát sau ta rốt cuộc cũng nhớ tại sao tối qua cảm thấy cai ngục này quen mắt.

Khi đó trường tư thục vừa có chút khởi sắc, có một phụ nhân họ Chu mang theo đứa con đến cửa xin học.

Chẳng qua khi đó quần áo nàng cũ kỹ, mặt mũi cũng có vẻ tiều tụy mệt mỏi, không giống như hôm nay tinh thần sáng láng như vậy.

Nàng nhìn thấy ta, vâng vâng dạ dạ rồi khép nép hỏi, trong nhà quả thực không có đủ tiền cho con đi học, nhưng lại không đành lòng làm trễ nải thằng bé học hành thêm nữa, chỉ cầu xin ta có thể thu nhận đứa nhỏ, chờ một thời gian nữa kiếm được tiền nàng nhất định trả học phí gấp đôi.

Đứa bé gọi là Tôn Thường, mặc một bộ quần áo có chỗ vá tạm, tay vẫn nắm chặt vạt áo của mẹ, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa lên nhìn ta.

Ta nhận lấy bàn tay thằng bé từ trong tay mẹ, dắt nó vào trường, trong lòng còn nghĩ, dạy thêm một đứa cũng là dạy như thế, có khác gì đâu?

Không nghĩ chưa đến ba tháng sau, Chu đại nương liền mang gấp đôi tiền học phí tới, cảm ơn ta rất lâu, muốn ta nhận lấy.

Ta chỉ lấy đủ tiền, còn lại bảo nàng mang về.

Hôm qua lúc ta bị bắt vào Đại lý tự, Tôn Thường vừa rời khỏi không lâu.

Đứa bé kia thông minh, biết được tình huống, liền vội vàng chạy về nhà kể cho mẹ nghe.

Cho nên mới sáng sớm Chu đại nương đã chạy đến ngục giam của Đại lý tự tính sổ.

Tôn cai ngục nhìn thấy vợ mình đến, vội vàng lấy ra chiếc trâm ngọc tặng nàng để lấy lòng.

Không ngờ mặt Chu đại nương tái mét, đoán được toàn bộ câu chuyện, lập tức xắn tay áo lên cho Tôn cai ngục ăn bạt tai, xong đó xông thẳng vào ngục giam.

Chuyện là như vậy đấy.

Tôn cai ngục che đi khuôn mặt bầm tím sưng vù nói với ta: “Tiên sinh, tiểu nhân có mắt như mù không nhận ra ân công, lại dám nhận đồ của tiên sinh, mong tiên sinh chớ trách tội, cây trâm này xin gửi lại ngài, sau này có Tôn lão đầu ở đây, cai ngục Đại lý tự không có ai dám ức hiếp ngài. Mong ngài tha lỗi cho tiểu nhân!”

9.

Kể từ đó, cuộc sống của ta ở trong ngục dễ chịu hơn rất nhiều.

Tôn cai ngục sắp xếp cho người vào phòng giam khử trùng xịt thuốc, quét dọn sạch sẽ, còn mang cả chăn mền mà Chu đại nương chuẩn bị vào, thức ăn thường ngày cũng không còn mùi hôi nữa mà thay bằng đồ ăn nóng hổi.

Hắn chắp tay nói với ta: “Tiên sinh thứ lỗi, đây là tất cả những gì ta có thể làm cho ngài.”

Ta rất cảm kích hắn, được thế này hắn cũng đã cố gắng hết sức rồi.

Phòng giam đối diện có một đứa trẻ, chắc còn chưa tới mười tuổi.

Có hôm tán gẫu biết được, thằng bé vì ăn trộm mà bị tống giam.

Ta hỏi nó vì sao lại đi ăn trộm.

Nó đáp: “Nếu có tiền thì đâu ai muốn đi ăn trộm.”

Lại hỏi ta: “Nghe nói ngài là nữ tiên sinh, có thể dạy ta học chữ được không?”

Ta hỏi: “Sao ngươi lại muốn học?”

Thằng bé trả lời: “Kiểu gì cũng có ngày ta được ra ngoài, lúc đó ta không muốn làm ăn trộm bị người ta đuổi đánh nữa, ta muốn đi làm công, nghe nói bây giờ chân chạy bàn cho mấy quán rượu đều phải biết chút chữ nghĩa tính toán thì chủ quán mới chịu dùng. Học mấy thứ đó rất có ích, nhưng ta chẳng biết gì cả.”

Nói rồi đứa nhỏ lại cúi đầu.

Từ đó trở đi, ta bắt đầu dạy thằng bé học tính toán.

Sau đó nhanh chóng phát hiện, trước kia nó từng đứng ngoài bức tường trường tư thục học lỏm.

Cứ như vậy, ta ở bên này dạy, nó ở bên kia học.

Ta còn nhờ Tôn cai ngục mang cho nó một cây gậy gỗ nhỏ.

Nó dùng cây gậy đó viết viết vẽ vẽ cả ngày.

Rất nhanh, trong phòng giam của đứa nhỏ, trên sàn hay ba mặt phòng giam đều phủ kín chữ nghĩa con số.

Những cai ngục khác e ngại mặt mũi của Tôn cai ngục, mắt nhắm mắt mở mặc kệ bọn ta.

Ta nói lâu khô miệng, còn có người có tâm mang nước đến cho ta.

Cuộc sống cũng không đến nỗi quá khó khăn.

Đứa nhỏ vô cùng thông minh nhanh nhạy, không mất quá nhiều thời gian để học tính toán, không kể đến tiểu nhị chạy bàn mà có khi cả chưởng quầy cũng làm được luôn.

Nó vui vẻ khua chân múa tay nói với ta: “Vậy sau này ta phải làm chưởng quỹ, không làm chân chạy bàn nữa.”

Ta nói với nó: “Ngươi học toán rồi làm chưởng quỹ không khó, nhưng để làm chưởng quỹ của một gian cửa tiệm tuyệt đối không chỉ cần biết mỗi tính toán.”

Nghe vậy, thằng bé lại mơ hồ nhìn ta.

Thế nên, ta bắt đầu dạy nó những cái khác.

Từ Tam tự kinh đến Thiên tự văn, từ Đệ tử quy đến Luận ngữ ….

Bởi vì hai phòng cách nhau cả con đường và vách ngăn, nó chỉ có thể ê a đọc theo ta.

Thanh âm đọc chữ chầm chậm ngân dài, thủ thỉ êm tai.

Trong lúc vô tình ta phát hiện những tù nhân xung quanh cũng bắt đầu học theo, đọc theo.

Ta không ngăn cản họ.

Dẫu sao, trên đời này ai lại đi cản người có lòng muốn học hành chứ?

Mới đầu bọn họ đọc tứ tung cả lên, có chữ phát âm còn không chính xác.

Ta cảm giác cứ như ông nói gà bà nói vịt vậy.

Nhưng lúc này, thứ ta không thiếu nhất chính là kiên nhẫn.

Sau đó họ học dần thành quen, thanh âm cũng càng ngày càng rõ ràng trôi chảy, cũng ngày càng lớn, vang ra bốn phía, mơ hồ còn nghe thấy tiếng vọng lại.

Cả tòa ngục giam, cứ miệng truyền miệng, nghiễm nhiên biến thành một trường học đặc thù.

Đây là chuyện trước giờ ta chưa từng nghĩ tới.

Lúc đầu mấy cai ngục còn trố mắt nhìn nhau.

Lâu dần bọn họ cũng không nhịn được mà ngồi xuống nghe giảng luôn.

Tôn cai ngục cười nói: “Đám tiểu tử cai ngục này cũng toàn kẻ thô lỗ, không nghĩ tới còn có cơ hội ngồi nghe tiên sinh giảng bài.”

Ngày hôm đó, lúc ta đang nói đến “Quân tử cầu chư kỷ, tiểu nhân cầu chư nhân” (nghĩa là: người quân tử tự răn dạy mình, tự đối mặt với sai lầm của mình, còn kẻ tiểu nhân thì đổ lỗi cho người khác), thì nhìn thấy Tôn cai ngục cuống cuồng chạy tới, hoảng hốt nói: “Tiên sinh, thánh chỉ đến!”