Chương 1 - TAM SƠN TIÊN SINH

TAM SƠN TIÊN SINH - Phần 1/6

__________________________________

1.

Lúc Bùi Nghi Chi tới tìm ta, ta đang quét dọn sân nhà.

Hắn đẩy cửa bước vào, giống như làn gió thu nhẹ nhàng thổi tới nơi sơn dã hoang vu.

Hắn liếc nhìn cây chổi trong tay ta, nhíu mày một cái, mở miệng: “Ngày mười lăm tháng sau là ngày đại hôn của ta và công chúa Đoan Hòa.”

Ta đứng thẳng người dậy, bình tĩnh nói: “Vậy chúc ngươi cùng công chúa trăm năm hòa hợp.”

Vẻ kinh ngạc lóe lên trong mắt, hắn nhìn chằm chằm ta hồi lâu không có động tĩnh.

Ta biết rõ, dựa theo tính cách lúc trước của ta, chắc hẳn lúc này đã vội ném cây chổi trong tay rồi nhào tới ôm lấy hắn, khóc lóc cầu xin hắn đừng bỏ rơi ta.

Nhưng đã trải qua một đời rồi, lý nào ta lại giẫm lên vết xe đổ lần nữa.

Ta thấy hắn yên lặng hồi lâu, liền hỏi: “Làm sao vậy, còn muốn ta tặng quà tân hôn cho ngươi à?”

Hắn không đáp lời, nhưng chân mày nhíu lại càng chặt hơn.

Ta hướng ra cửa vươn tay mời: “Ngại quá, đi thong thả không tiễn.”

Ngày đại hôn hôm ấy của bọn họ, con đường mười dặm náo nhiệt tưng bừng.

Ta đứng trong đám đông người hóng chuyện vui, nhìn hắn ngẩng cao đầu đi trước cài bông hoa đỏ trên ngực, bộ dáng đắc chí tự tin.

Dù lòng ta bình tĩnh như nước, cũng không tránh được nghiến răng nghiến lợi.

Hắn vốn là đứa trẻ mồ côi được cha ta thương xót mang về, nuôi dưỡng như tiểu tướng công tương lai của ta.

Năm ấy ta mười ba tuổi, sau một cơn bệnh nặng, cha ta đi tìm mẹ ta.

Trước khi mất, ông nắm lấy tay ta đặt lên tay Bùi Nghi Chi rồi nắm thật chặt, nói với hắn: “Từ nay về sau nha đầu này giao cho con, con phải chăm sóc con bé thật tốt!”

Lúc đó Bùi Nghi Chi dõng dạc trả lời cha: “Xin bá phụ yên tâm, con nhất định sẽ chăm sóc Ninh nhi thật tốt!”

Sau khi cha mất, ta gom góp tiền bạc cha để lại chu cấp cho Bùi Nghi Chi tiếp tục đi học.

Hai năm sau hắn đỗ Trạng Nguyên, ngay trên điện Kim Loan được hoàng đế đích thân ban danh Kim Khoa Trạng Nguyên.

Một năm sau đó, ta cũng vừa đến tuổi cập kê.

Người trong thôn ai cũng biết chuyện của ta cùng Bùi Nghi Chi, khi biết tin hắn đỗ Trạng Nguyên, mọi người rối rít đến nhà chúc mừng.

“Ninh nha đầu thật là có phúc, sau này sẽ là Trạng Nguyên phu nhân rồi!”

Đáng tiếc không lâu sau, tin truyền tới không chỉ là hắn đậu Trạng Nguyên, mà còn sắp trở thành Phò mã.

Ta nghe thế nhưng không tin là thật, vội vàng đi tìm hắn, nhưng lần nào hắn cũng tránh mặt không gặp.

Khi đó ta nhìn cánh cổng phủ đệ mới tinh sơn đỏ thẫm của hắn, nhìn mấy gã canh cổng mặt mũi hung thần ác sát, mới ý thức được, thân phận của chúng ta bây giờ, khác biệt một trời một vực cỡ nào.

Rốt cuộc đến lúc gặp được hắn, đã là hôm đại hôn của hắn cùng công chúa Đoan Hòa.

Ta tìm tới cửa gây chuyện, vốn muốn phá đám hôn lễ của bọn họ.

Ai ngờ ngay trước mặt mọi người, công chúa vén khăn đội đầu cô dâu lên, lạnh lùng liếc nhìn ta một cái, mắng chửi: “Thôn phụ quê mùa này mọc đâu ra vậy, người đâu, lôi ra ngoài đánh cho Bổn cung!”

Không nghĩ tới, lại đánh ta đến chec.

Bùi Nghi Chi đứng một bên dửng dưng chứng kiến tất cả, tựa như không biết ta là ai.

Nằm lẻ loi trên đường mau nhuộm đầy đất, đau đến mất tri giác, ta mới chợt nhận ra.

Bùi Nghi Chi, cho tới bây giờ chưa từng có ý nghĩ muốn cưới ta.

Hắn chẳng qua dùng ta làm bàn đạp, lợi dụng ta mở đường cho hắn tiến tới danh vọng.

Ta ôm hận lìa đời.

Mở mắt ra lần nữa, ta được tái sinh trở về thời điểm nghe được tin Bùi Nghi Chi đậu Trạng Nguyên bảng vàng đề danh.

Lúc đó khắp thôn trang chúc mừng ta sắp trở thành Trạng Nguyên phu nhân, sắp được hưởng phúc.

Mà ta cũng đã đi tìm Bùi Nghi Chi nhiều lần, giống như kiếp trước, chưa từng gặp được hắn.

Hôm nay là ngày đại hôn, ta chỉ tình cờ lên phố mua ít vật dụng, lại lần nữa chứng kiến khoảnh khắc huy hoàng nhất trong cuộc đời hắn.

Người đàn ông cưỡi ngựa đi đầu dường như cảm nhận được điều gì đó liền nhìn về phía ta, ánh mắt chúng ta chạm nhau.

Vẻ mặt hắn bỗng dưng trở nên căng thẳng, vì sợ ta sẽ đột ngột làm náo loạn phá hỏng đám cưới của hắn.

Ta chỉ cười lạnh một tiếng, quay người bước đi không hề lưu luyến.

2.

Về đến nhà, ta buông đống đồ vừa mua trên tay xuống, tiếp tục quét dọn sân nhà.

Cha ta lúc còn sống cũng là một tú tài, bởi vì nhiều lần tham gia thi Hương mà không đậu, khi ấy còn phải nuôi ta, thế nên ông từ bỏ ý định, đổi lại mở một trường tư thục trong làng.

Khi đó Bùi Nghi Chi từ vùng khác chạy được tới thôn Liễu Diệp, trốn dưới bức tường ngoài sân nhà ta.

Cha ta phát hiện ra hắn, hỏi hắn mấy câu, nhận thấy hắn là một hạt giống tốt, chỉ tiếc việc học hành bị trễ nải, liền thu nhận hắn, nuôi dưỡng như tiểu tướng công của ta.

Sau này, càng ngày ta càng nhận thấy hắn có thiên phú, là kỳ tài ngút trời, liền cẩn thận chú ý đến hắn, đốc thúc hắn học tập mỗi ngày.

Ban đầu hắn còn giúp dọn nhà quét sân, nhóm lửa chẻ củi, sau đó những việc vụn vặt này cha ta không để hắn làm nữa, cho hắn tập trung học hành thành tài.

Hắn quỳ xuống trước mặt cha ta, thề thốt bên tai người: “Bùi Nghi Chi con cả đời này, tuyệt đối sẽ không bao giờ quên công ơn dạy dỗ của bá phụ!”

Thời điểm cha ta qua đời, Bùi Nghi Chi đã là Cử nhân, chỉ cách Tiến sĩ một bước, hơn nữa ngày thường hắn đối xử với ta theo kiểu muốn gì được nấy, cho nên cha ta yên lòng mà giao ta cho hắn.

Chỉ là không nghĩ tới, Bùi Nghi Chi hắn đã lừa dối tất cả mọi người.

Ngay khi đỗ đạt, liền trở mặt thành kẻ vô ơn.

Không khác gì cầm thú.

Thật đáng tiếc cho ta, mãi đến lúc chec đi mới nhìn rõ được.

Giờ đây, trời xanh cho ta thêm một cơ hội, ta không còn muốn dây dưa chút gì đến hắn nữa.

Chỉ muốn tự mình sống hết một đời!

Lần này vào thành, ta đã sắm một ít giấy mực và bút lông, ý định mở lại trường tư thục.

Ta suy nghĩ rất lâu, thứ duy nhất ta biết là đọc sách viết chữ đã được cha rèn luyện từ khi còn nhỏ. Vì thế trở thành nữ tiên sinh mở một lớp học vỡ lòng là việc trước mắt ta có thể nghĩ tới.

Ta dán một tờ thông báo trước cửa: “Tư thục Tam Sơn ba ngày sau sẽ mở cửa trở lại”

Trong ba ngày đó, ta mang hết bàn ghế đệm ngồi trước kia cha ta từng dùng ra giặt giũ lau chùi, phơi nắng, quét dọn sạch sẽ kho trữ lương thực, đáy lòng tràn ngập vui mừng phấn khởi.

Cảm giác như cuộc sống mới của mình sắp bắt đầu!

Ai ngờ ba ngày sau, trước cổng vắng tanh vắng ngắt.

“Một cô gái thì có thể biết cái gì, còn muốn làm nữ tiên sinh, đúng là không biết trời cao đất rộng!”

Tên đồ tể cách vách cầm dao mổ heo đi ngang qua nhà ta, oang oang nói to.

Người xung quanh cũng bắt đầu lân la chỉ trỏ.

“Cha của Ninh nha đầu là tú tài, còn nàng thì không phải, nàng dạy chó dạy mèo gì được chứ? “

“Đúng vậy, một tiểu nha đầu như nàng, không tìm lấy một gia đình tốt mà gả đi, cái gì mà đòi làm tiên sinh dạy học, thật sự là không hiểu chuyện mà!”

“Hừ, ngươi nhỏ tiếng một chút, ngươi quên chuyện Trạng Nguyên lang nhà nàng ấy rồi à, thật đáng thương!”

“Nhà ta hai đứa con gái, đi học làm cái gì, còn không bằng giúp ta làm thêm chút việc!”

“Nhi tử nhà ta cũng không dám mang tới để nàng dạy đâu!”

Thế là, ta học theo cha, đi ra ngôi miếu đổ nát ở ngoài thôn, lụm một đứa trẻ ăn xin mang về nhà.

Chỉ có một điều khác biệt, đó là ta mang về một bé gái.

Nhị Nha là đứa trẻ ăn xin từ bên ngoài lưu lạc tới đây. Người dân trong thôn tốt bụng, hai năm nay mùa màng cũng bội thu nên thỉnh thoảng họ mang cho con bé ít đồ ăn thức uống, đôi khi chỉ là thức ăn thừa của con cái họ.

Nhưng ít nhất cũng giúp con bé sống sót, để nó tạm trú ẩn trong ngôi miếu đổ nát bên ngoài làng.

Ta hỏi đứa nhỏ: “Nhị Nha, muội có sẵn lòng về nhà với ta không?”

Khuôn mặt lấm lem hiện lên một nụ cười đầy vui mừng, đứa trẻ mở to đôi mắt tròn như quả nho nhìn ta: “Về nhà cùng tỷ sẽ có đồ ăn sao?”

Ta cười nói: “Không chỉ có đồ ăn đồ uống, mà còn giường ngủ ấm áp, tỷ cũng sẽ dạy muội học chữ.”

Nhị Nha sung sướng nhảy cẫng lên: “Được ạ, cùng tỷ về nhà, cùng tỷ về nhà!”

Ta đưa nàng về nhà, sau khi tắm rửa sạch sẽ cho đứa trẻ mới phát hiện, hóa ra là một tiểu nha đầu xinh xắn đáng yêu, hẳn là do thiếu ăn lâu ngày mà làn da vàng vọt, đầu tóc bù xù nhếch nhác.

Cha gọi ta là Vương Di Ninh, hy vọng ta bình an vui vẻ cả đời, sống tử tế và có lòng tự trọng.

Vì vậy ta đặt cho Nhị Nha cái tên là Vương Thanh Ninh.

Ta hy vọng tấm lòng nàng trong trẻo như suối, không quên ý niệm thuở ban đầu.

Thanh Ninh rất vui khi được đặt cái tên này, hưng phấn nhảy nhót trong sân nguyên một ngày.

Lúc ta làm cơm tối, nàng kéo một chiếc ghế nhỏ đến ngồi bên cạnh.

Ngồi bên bếp lửa, trong miệng vẫn còn thích thú mà lẩm bẩm tên mình.

3.

Sắp xếp mọi thứ ổn thỏa xong, ta bắt đầu dạy Thanh Ninh học chữ.

Đầu tiên là dạy nàng nhận biết mặt chữ.

Bắt đầu từ những chữ đơn giản nhất “một, hai, ba… “ , một tháng trôi đi nàng cũng đọc hết Tam tự kinh.

Thanh Ninh không được trời phú cho tài năng thiên bẩm, nhưng bù lại nàng chăm chỉ hơn người.

Mỗi ngày ta dạy nàng thêm một chữ, nàng đều âm thầm luyện viết rất nhiều lần.

Nàng biết bút, mực hay giấy đều vô cùng đắt đỏ, thế nên thường dùng que gỗ viết xuống đất, viết đầy đất rồi thì dùng chân xóa sạch rồi lại tiếp tục viết, ngày này qua tháng nọ.

Ta không ngăn cản nàng.

Bởi vì quả thực ta rất túng thiếu.

Ban đầu bởi chu cấp cho Bùi Nghi Chi đi học, cơ hồ đã xài hết của cải cha ta tích góp để lại.

Lần vào thành mua giấy mực bút lông, là do ta dùng một cây trâm mẹ để lại đổi lấy ngân lượng.

Vốn dĩ muốn dốc toàn lực, kết quả căn bản không ai tin tưởng ta.

Lúc đó ta chép sách cho một hiệu sách trong thành để kiếm tiền phụ giúp trong nhà, nhưng Bùi Nghi Chi một lòng chỉ nghĩ đến học hành, thế nên không hề biết đồ ăn trong miệng hắn là do ta chép sách đến biến dạng ngón tay kiếm tiền đổi lấy.

Bây giờ, ta lần nữa quay lại nghề cũ, chỉ nghĩ rằng mình nhất định mình sẽ vượt qua cửa ải khó khăn này!

Chép hết một cuốn sách kiếm được hai văn tiền, nhiều chữ hơn thì bốn, năm văn.

Một ngày ta có thể chép ba cuốn, lúc nhiều thì bốn, năm cuốn cũng có.

Nhưng cũng chỉ có vậy, sách ở tiệm không thể mang về nhà, nếu không thì ta còn có thể chép được nhiều hơn.

Vậy là, ban ngày ta ở tiệm chép sách, ban đêm trở về dạy Thanh Ninh học chữ.

Trước khi ra cửa, chuẩn bị thức ăn cho một ngày, một phần để lại trong bếp cho Thanh Ninh ở nhà, một phần mang theo.

Giặt quần áo, nấu cơm, Thanh Ninh học theo ta mà làm, cũng không cần ta chỉ dạy quá nhiều.

Ngày hôm đó trở về nhà, nàng đã đi tắm, giặt quần áo xong xuôi, phơi ngay ngắn ở trong sân, giống như những những lá cờ thắng trận chập chờn trong gió.

Nàng gặm một quả dưa chuột trong miệng, chống nạnh nhìn ta, vừa cười vừa nhai rồn rột.

Lúc này, trong lòng ta bỗng khẳng định, Thanh Ninh và Bùi Nghi Chi không giống nhau chút nào.

Người đọc sách, lại không thể phân biệt nổi mấy loại ngũ cốc, tay chân chẳng được việc gì, đến cuối ngay cả đạo đức làm người cơ bản cũng quên mất.

Cho nên phương pháp chỉ dạy cho Thanh Ninh của ta, khác với phụ thân dạy dỗ Bùi Nghi Chi lúc trước.

Ta hy vọng, trước khi Thanh Ninh học được kiến thức, trước tiên phải học làm người.

Chạng vạng tối hôm đó, ta tranh thủ về nhà sớm, mang bánh nhân thịt mua được trong thành ra chia cho con bé một phần.

Thanh Ninh vui lắm, bởi hiếm có lần nào được ăn thịt.

Ăn no rồi con bé hỏi ta: “Tỷ, tại sao muội lại phải đọc sách?”

Đến giờ ta mới biết, đứa nhỏ này cũng không hẳn là thích học hành, mà bởi vì ta mang nàng về, dạy nàng học nàng mới học.

Chuyện này sao có thể thiếu được một phần muốn lấy lòng ta?

Ta cầm cuốn “Tam tự kinh” nàng sớm đã học xong, chỉ một đoạn trong đó, bảo nàng đọc lên.

Nàng nghiêng người, đọc lên dõng dạc:

“Tử bất học, phi sở nghi. Ấu bất học, lão hà vi.”

(Nghĩa là: trẻ không học không phải lẽ thường. Nhỏ không học già rồi sẽ ra sao)

Nàng ngừng lại, nhìn ta một cái.

Ta lại nói: “Tiếp tục đi”

“Ngọc bất trác, bất thành khí. Nhân bất học bất tri nghĩa”

(Nghĩa là: ngọc không mài không thành vật dụng. Người không học sao biết bổn phận của mình)

Ta bảo: “Thanh Ninh, muội phải nhớ, đọc sách không chỉ vì học kiến thức, biết lễ nghi, quan trọng hơn hết là hiểu được đạo nghĩa trên đời, phân biệt rõ phải trái đúng sai để sống cho đúng đắn. Người có tri thức nhưng thiếu đạo đức, không hiểu thế nào là “nghĩa”, vậy thì bất luận học sâu hiểu rộng đến đâu, cũng là vô ích.”

Thanh Ninh có vẻ đang ngẫm nghĩ lời ta nói.

Về sau, nàng dường như rất thích bốn câu kia trong Tam tự kinh, không có việc gì làm liền treo trên miệng đọc cả ngày.

Giọng nàng lanh lảnh như chim hót, to và vang xa. Người nhỏ bé đứng trong sân, tay cầm cái chổi còn cao hơn thân mình, vừa quét sân vừa nghêu ngao đọc, thanh âm vang vọng thật xa.

Đến lúc đó ta mới chân chính cảm nhận được, nàng thực sự đã thích học hành.

Nhưng ta không ngờ rằng, nhờ thanh âm vang vọng trong trẻo ấy của nàng, thành công giúp trường tư thục Tam Sơn mở cửa trở lại.