Chương 10 - Tấm Lòng Bị Đe Dọa
Giọng anh khàn đặc, gần như nghẹn lại.
Tôi chỉ đứng yên lặng nhìn anh, trong lòng bình lặng như mặt hồ mùa thu không gợn sóng.
“Bây giờ anh mới nhận ra… chính tay anh đã phá hủy thứ quý giá nhất đời mình.” Anh ngẩng đầu, đôi mắt ngân ngấn lệ. “Anh thật sự hối hận… hối hận lắm.”
“Nếu hôm đó… anh không bênh vực, không giả vờ dàn xếp, mà chọn đứng về phía em… thì có lẽ mọi chuyện đã khác?”
Câu hỏi của anh, không biết là hỏi tôi hay đang tự hỏi chính mình.
Tôi không trả lời.
Bởi vì cuộc đời này, không có chữ “nếu”.
“Anh xin em, tha thứ cho anh được không?” Anh bước lên một bước, ánh mắt đầy van xin.
“Anh không mong em quay lại, anh không có mặt mũi đó. Anh chỉ hy vọng… sau này tụi
mình có thể làm bạn, thỉnh thoảng hỏi thăm nhau…”
Làm bạn sao?
Tôi nhìn gương mặt anh – gương mặt chất đầy hối lỗi – nhưng trong đầu lại hiện lên cảnh
Tết hôm đó anh ép tôi “cứ đồng ý trước đi”, cảnh trong đồn công an anh trách tôi “không
hiểu chuyện”, cảnh anh im lặng né tránh khi tôi bị gia đình anh vây công, sỉ nhục.
Từng sự thất vọng ấy như những lưỡi dao nhỏ, đã rạch nát trái tim tôi không biết bao lần.
Dù vết thương đã lành, sẹo vẫn còn nguyên vẹn.
Tôi bình thản mở miệng, giọng rõ ràng và lạnh lùng.
“Chu Viễn Hàng, giữa chúng ta, đến mức làm người xa lạ còn không được.”
Anh ta sững sờ.
“Bởi vì chỉ cần nhìn thấy anh, tôi lại nhớ đến tất cả những ký ức khiến tôi kinh tởm và đau đớn.”
“Tôi không muốn gặp lại anh nữa.”
Tôi xoay người, bước đi dọc theo con đường nhỏ trong công viên, không một lần ngoái đầu.
Tôi đã để lại anh ta – cùng với cuộc hôn nhân tệ hại ấy – vĩnh viễn ở lại mùa thu lạnh lẽo năm đó.
10
Tôi bán ngay căn hộ từng sống cùng Chu Viễn Hàng.
Ngày nhận được tiền nhà, tôi không có chút nuối tiếc nào – chỉ thấy như trút được gánh nặng.
Tôi dùng số tiền đó, cộng thêm chút tiền tiết kiệm của mình, mua cho bố chồng một căn hộ
nhỏ hai phòng một phòng khách ở một thành phố miền Nam khí hậu ôn hòa, nhịp sống nhẹ nhàng.
Tôi đích thân bay đến, cùng ông chọn nội thất, sắp xếp mọi thứ.
Căn nhà không lớn, nhưng ngập tràn ánh sáng.
Tôi trồng đầy hoa cỏ ngoài ban công.
Phòng khách được tôi sắm bộ sofa vải thật thoải mái và một chiếc TV màn hình lớn.
Khi bố chồng cầm chìa khóa căn hộ mới, đứng trong căn phòng sạch sẽ sáng sủa, người đàn ông từng cả đời nhẫn nhịn ấy rưng rưng nước mắt.
“Tốt… tốt quá… Đây mới đúng là cuộc sống, đây mới là tuổi già mà bố mơ ước.”
Tôi mỉm cười nói với ông: “Bố à, từ nay đây chính là nhà của bố.”
Ông kiên quyết từ chối nhận tiền sinh hoạt hàng tháng mà tôi định gửi.
Ông nói ông có lương hưu, sống đủ rồi.
Điều khiến tôi bất ngờ nhất là ông đã bắt đầu làm lại nghề mộc – sở trường thời trẻ của mình.
Tôi giúp ông liên hệ với trường đại học dành cho người cao tuổi trong khu. Ông mở một lớp miễn phí dạy mộc cho các cụ, hướng dẫn họ làm ghế gỗ, kệ sách…
Cả con người ông như bừng sáng, thay đổi hoàn toàn.
Lưng ông thẳng hơn, trên mặt luôn nở nụ cười, giọng nói cũng vang dội, khỏe khoắn hơn hẳn.
Người đàn ông từng trầm lặng, nhẫn nhịn đến mức bị cả gia đình đè nén đến không thở nổi – Chu Chính Minh – giờ đây như sống lại một lần nữa.
Chúng tôi giờ không còn là bố chồng – nàng dâu theo pháp luật, nhưng mối quan hệ lại thân thiết hơn bao giờ hết.
Chúng tôi đã trở thành gia đình – không cùng huyết thống, nhưng gần gũi hơn cả người thân.
Ông thường gửi cho tôi những món đồ thủ công nhỏ do chính tay ông làm.
Một con ngựa gỗ được mài nhẵn bóng, một chiếc ghế nhỏ chắc chắn, xinh xắn.
Ông cười nói qua điện thoại: “Để dành cho sau này, khi con có con thì dùng nhé.”
Còn tôi, cũng đều đặn gửi cho ông những đặc sản từ chỗ tôi sống, cùng với mấy loại thực
phẩm chức năng tốt cho người lớn tuổi, nhắn ông nhớ ăn đúng bữa, giữ gìn sức khỏe.
Cái gia đình mục nát, đầy thối rữa ấy – chúng tôi đều đã thoát khỏi nó.
Và cuối cùng, cả hai cũng tìm được cuộc sống mới cho riêng mình.
11
Chuyện về đám người nhà họ Chu sau này, tôi chỉ tình cờ nghe được trong một buổi họp mặt cùng đồng nghiệp cũ.
Nghe mà cứ như một câu chuyện đen tối mang tính bi hài trong truyền thuyết đô thị.
Cô em dâu Triệu Tiểu Mai, sau khi Chu Viễn Cường bị tuyên án, chịu không nổi áp lực từ
người thân và đám chủ nợ đến đòi tiền, cũng như sự chỉ trích từ chính nhà mẹ đẻ mình, đã
vội vã làm thủ tục ly hôn ngay khi anh ta vẫn còn đang trong trại giam.
Nghe nói, cha mẹ cô ta vì thấy mất mặt, nên vội gả cô cho một gã đàn ông ở vùng núi xa xôi, đổi lấy một khoản sính lễ không nhỏ để cưới vợ cho đứa em trai ruột.
Còn Chu Viễn Cường, vì phạm nhiều tội, lại có tiền án tiền sự trước đó, cộng với số tiền lừa
đảo cực lớn và ảnh hưởng xã hội nghiêm trọng, cuối cùng bị kết án 10 năm tù giam.
Cuộc đời anh ta, xem như chấm hết.
Điều chua chát và trớ trêu nhất chính là kết cục của mẹ chồng – Trương Quế Phân.
Sau khi bị bố chồng tôi đưa về nhà mẹ đẻ, bà ta trở thành gánh nặng đúng nghĩa trong gia đình của chị gái mình – cũng chính là mẹ ruột của Chu Viễn Cường.
Gia đình ấy cũng từng bị Chu Viễn Cường dụ đầu tư một khoản lớn, cuối cùng mất sạch, nên trong lòng đã đầy căm phẫn.
Giờ nhìn thấy Trương Quế Phân nằm liệt giường ở nhà mình, thái độ của họ chẳng lấy gì làm dễ chịu.
Mắng nhiếc, châm chọc, lạnh lùng vô tình… đã thành chuyện cơm bữa.
“Lúc trước không phải do bà bế cái thứ tai họa đó về, thì nhà tôi đâu có tan nát thế này?”
“Giờ thì hay rồi, con bà vào tù, bà thì nằm liệt ra, còn mò về đây làm khổ tụi tôi?”
Nghe nói, bà ta sống khổ chẳng khác gì chết, bị mắng mỏ suốt ngày, đến một bữa cơm nóng cũng không có.
Bà ta muốn quay về nhà cũ, nhưng bố chồng tôi đã thay khóa từ lâu, còn tuyên bố dứt khoát: chỉ cần ông còn sống, bà ta đừng hòng bước chân qua cửa nhà thêm lần nào nữa.
Chu Viễn Hàng thỉnh thoảng vẫn ghé thăm mẹ, nhưng lần nào đến cũng là cãi vã.
Một người thì oán trách mẹ đã phá nát cả đời mình, một người thì khóc mắng con bất hiếu, không chịu rước mình về.
Tôi ngồi nghe đồng nghiệp cũ kể lại mấy câu chuyện ấy, tay khuấy nhẹ ly cà phê, trong lòng không có lấy một gợn sóng.
Cảm giác như đang nghe kể chuyện thiên hạ – một câu chuyện chẳng liên quan gì đến tôi nữa.
Những người trong câu chuyện đó, đã nhận lại đúng những gì họ gieo.
Như vậy là đủ rồi.