Chương 1 - Tâm Duyệt Hàn Hàn

01.

Ta nghiến răng nghiến lợi, hái một quả nho cho vào miệng. Ta nghiêng người về phía trước, nắm lấy mặt Tôn Diễm, để nước nho trong miệng bắn vào mặt hắn ta.

Ta chớp mắt: “Bệ hạ đã từng thử cách ăn này chưa?”

Ánh mắt Tôn Diễm tối sầm, hắn bế ta lên đặt vào lòng, cúi đầu cắn.

Nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của người đàn ông bao bọc ta qua lớp vải quần áo.

Đầu ta nóng bừng đến choáng váng. Đột nhiên ta nghĩ đến lời nói vừa rồi của Tôn Diễm, tay phải chậm rãi di chuyển xuống ngực hắn…

Tôn Diễm bắt được bàn tay phản nghịch của ta, ánh mắt tối sầm: “Ai dạy nàng như vậy?”

Ta ngẩng đầu, ánh mắt mơ hồ: “Cái gì?”

Tôn Diễm khẽ thở dài, lại đặt một nụ hôn lên môi ta, bất lực nói: “Nhất định là những cuốn sách đó, tối nay trẫm sẽ ra lệnh đốt chúng”

Hắn dám đốt sách của tôi à?!

Thật không thể chịu nổi!

Ta đẩy Tôn Diễm ra: “Không…”

Tôn Diễm: “Đừng bài xích trẫm…”



02.

Tôn Diễm cõng ta vào Khôn Ninh Cung.

Kể từ khi lên ngôi, Tôn Diễm đã nhiều lần bước vào cửa Côn Ninh Cung của ta, nhưng đêm nay là lần đầu tiên hắn ngủ trên giường của Khôn Ninh Cung.

Vốn tưởng rằng hoàng tử xinh đẹp lúc nhỏ chỉ là một kẻ giỏi đóng kịch, không ngờ hắn lại còn rất ngông cuồng.

Sau khi nghỉ ngơi xong, Tôn Diễm lại ra lệnh cho cung nhân bưng một đĩa nho vào.

“Hoàng hậu, ta muốn nếm thử bằng một cái miệng khác”

Ta: “...”

C.ẩu hoàng đế sắp sửa cởi y phục.

Ta cố nhịn cảm giác muốn đá hắn ta ra khỏi giường, nghiến răng cười nham hiểm: “Tôn Diễm, đừng đẩy mình đi quá xa”

Tôn Diễm chỉ nhìn ta chằm chằm, vẻ mặt bình tĩnh nhưng trong đôi mắt đẹp lại có vẻ tà ác.

Ta biết, ngay từ đầu c.ẩu hoàng đế đã không có ý cho ta cơ hội cầu xin. Hắn chỉ đang cố tình làm n.hục ta thôi.

Không thể chịu nổi nữa nên ta lấy quả nho trên tay Tôn Diễm áp lên mặt anh ta: “Ăn đi, ăn đi, ta thực sự muốn bóp cổ ngươi”

Tôn Diễm nắm lấy tay ta, cúi đầu nhìn. Đôi mắt hắn đẹp như ngọc, tĩnh lặng và trìu mến.

Ta sợ hãi trước vẻ ngoài biến thái của hắn.

Mặc dù trước đây hắn không hề muốn đối phó với ta, cho dù chúng ta vì bị ép buộc nên mới thành thân, ta trở thành quý phi của hắn, rồi thành hoàng hậu của hắn. Hắn ta chỉ cười nhưng không mắng ta, hắn chưa bao giờ hành động như vậy, có lẽ hắn muốn theo dõi con mồi của mình.

Ta giật mình, vừa định rút tay ra thì Tôn Diễm đột nhiên cúi đầu, lè lưỡi liếm nước nho trong lòng bàn tay ta.

Mãi cho đến khi hắn liếm sạch nước nho trong lòng bàn tay, hắn mới cầm chiếc đai nịt bụng của ta lên và từ từ lau sạch mặt.

Biến thái quá!

Tôi nhịn không được đá hắn ra khỏi giường: “Thật là điên rồ, sao ngươi không nhanh xuống hoàng tuyền đi Tôn Diễm!”

Tôn Diễm đưa tay nắm lấy mắt cá chân của ta, dùng ngón tay thon dài nhẹ nhàng xoa xoa làn da trắng nõn của ta vài lần, sau đó đột nhiên dùng một lực rất mạnh kéo ta ra khỏi giường.

Ta đột ngột mất đà nên chỉ có thể bò lên người hắn.

Tôn Diễm để cho ta dựa vào, nhẹ nhàng vén mớ tóc rối trên trán ta ra, thì thầm vào tai ta: “Trẫm đã muốn làm điều này với nàng từ lâu rồi”

Một giây tiếp theo, hắn đẩy ta ra, đứng dậy phủi bụi trên người, bình tĩnh nói: “Hoàng hậu vô đức, lập tức bị ném vào Lãnh Cung”

Ta: “...”

C.ẩu hoàng đế, ngươi thật độc ác!

03.

Ta mang theo nữ quan thân tín Phương Nhị đến Lãnh Cung lạnh lẽo, âm thầm n.guyền r.ủa tên c.ẩu hoàng đế đáng ghét.

Phương Nhị mang một chiếc ghế sạch đến đỡ ta ngồi xuống, sau đó rót một tách trà nóng đưa cho ta: “Nương nương, xin hãy uống một ngụm trà rồi nghỉ ngơi trước”

Ta nhấp một ngụm trà rồi nói tiếp: “Tên c.ẩu hoàng đế đó đã sớm muốn đày ta vào Lãnh Cung. Bây giờ ngai vàng đã được an toàn, hắn đã quên mất phụ thân ta năm đó đã ủng hộ hắn như thế nào”

“Qua cầu rút ván, để ta xem khi nào hắn gặp quả báo”

Phương Nhị sợ đến mức vội vàng bịt miệng ta lại: “Nương nương, đã mấy giờ rồi? Chúng ta không thể thoải mái nói chuyện được nữa”

“Nhiếp chính vương và phu nhân vẫn đang ở trong ngục chờ người giải cứu. Người không được…”

Nàng ta thở dài thì thầm: “Hoạ đến từ miệng”

Ta không biết thế nào là hoạ đến từ miệng, nhưng với tư cách là nhiếp chính vương, phụ thân ta đã bị vu oan cấu kết với người Hung Nô, ai biết được cái gọi là thông đồng với người Hung Nô này có phải là do Tôn Diễm cố tình sắp đặt gài bẫy hay không?

Chỉ để g.iết phụ thân ta thôi.

Ngày thứ ba, ta và Phương Nhị sống trong cung điện lạnh lẽo, ban đêm có người trèo tường đi vào.

Tiếng cảm thán vẫn còn nghẹn lại trong cổ họng, ta đã nhìn rõ khuôn mặt hắn.

Đó không phải ai khác mà chính là Tống Kỳ, nghĩa tử của cha ta.

Ánh trăng trong phòng rất mỏng, hắn đứng trước giường, im lặng một lúc rồi quỳ xuống nói: “Là do thần kém cỏi, đã để hoàng hậu phải chịu nỗi nhục nhã này”

Ta mặc quần áo ngồi dậy, tự tay đỡ y: “Việc này không liên quan gì đến huynh, hiện tại nhà họ Tống chỉ còn lại hai ta, sao huynh có thể liều mạng đến đây?”

Tống Kỳ dùng một tay nắm lấy cổ tay ta, nói bằng giọng chân thành: “Thiên Thiên, đi với huynh. Huynh có trong tay một bức thư của nghĩa phụ gửi Khắc Đồ Khả. Chỉ cần có thư này, chúng ta có thể lánh nạn đến Hung Nô, không cần phải chịu khổ dưới tay c.ẩu hoàng đế nữa”

Ta sửng sốt: “Huynh có thư của phụ thân viết cho người Hung Nô?”

Tống Kỳ chậm rãi gật đầu: “Đúng vậy”

Ta càng tức giận nói: “Vớ vẩn, phụ thân không thể nào cấu kết với người Hung Nô được!”

Tống Kỳ tỏ ra bối rối, im lặng một lúc rồi mới trả lời: “Thiên Thiên, quyền lực không đơn giản như muội nghĩ. Huynh mong muội có thể mãi mãi sống một cuộc sống vô lo vô nghĩ”

Vừa nói, huynh ấy vừa lấy từ trong tay ra một lá thư đưa cho ta: “Thiên Thiên, đây là lá thư của nghĩa phụ viết cho Khắc Đồ Khả. Huynh sẽ để nó ở đây. Vào ngày mai, hy vọng muội có thể cho huynh câu trả lời”

Tôi nhận lấy lá thư, hỏi: “Huynh thực sự có thể đưa ta ra khỏi cung sao?”

Tống Kỳ trịnh trọng gật đầu.

Sau khi Tống Kỳ rời đi, ta thắp đèn dầu, mở lá thư, từ tốn đọc.

Đúng lúc này, một bóng người to lớn bao bọc phía sau, giọng nói lạnh lùng của Tôn Diễm vang lên bên tai ta: “Sao nàng không để trẫm giúp nàng đọc lá thư của nhạc phụ?”

Ta giật mình, theo bản năng giấu lá thư ra sau lưng.

Tôn Diễm nở nụ cười lười biếng.

Những ngón tay thon dài lướt qua mặt ta, từ từ trượt xuống cánh tay.

Hắn định giật lấy lá thư từ tay ta.

Tim ta lỡ nhịp, nghĩ đến việc hắn ta dự định làm trên chiếc giường lớn ở Khôn Ninh Cung vào hai ngày trước, ta liền nâng cằm hắn lên, đặt một nụ hôn lên môi hắn.

Thân thể Tôn Diễm lập tức căng thẳng.

Hắn mỉm cười thu tay lại, nhéo cằm ta, ánh mắt đen láy không rõ ràng, lại có chút đau lòng: “Thiên Thiên của trẫm đã học được cách dùng chiêu mỹ nhân kế rồi”

Hắn nghiêng người, há miệng ngậm lấy tai ta, dùng răng nhẹ nhàng cắn cắn hai lần, giọng nói quyến rũ: “Nhưng trẫm thật sự muốn rơi vào cái bẫy này, vậy phải làm sao đây?”

Ta bị hắn hành hạ suốt nửa đêm.

Ngày hôm sau ta ngủ đến khoảng ba giờ sáng.

Vừa đứng dậy, ta nhìn thấy lá thư đã bị vò thành một quả bóng, bị ném lên đầu giường.

Tôn Diễm hoàn toàn không thèm đọc.

Ta nhớ lại những gì Tôn Diễm đã nói trước khi chìm vào giấc ngủ đêm qua.

Hắn nói: “Trẫm nói nhiếp chính vương cấu kết với người Hung Nô khi nào?”

Lúc đó ta buồn ngủ, thân thể lại mệt mỏi, thực sự không có thời gian để suy nghĩ kỹ, nhưng bây giờ nghĩ kỹ lại, những lời này có ý nghĩa thâm sâu.

Vì phụ thân ta chưa bao giờ cấu kết với người Hung Nô, vậy còn bức thư mà Tống Kỳ đưa, bức thư viết tay của phụ thân gửi cho Khắc Đồ Khả của người Hung Nô thì sao?

Ta cụp mắt xuống, trong đầu đã mơ hồ đoán được.

Lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, Phương Nhị lo lắng chạy vào: “Ôi không, quý phi đã đến Lãnh Cung, thưa hoàng hậu”

Ta trải phẳng lá thư, ấn xuống dưới gối sứ, nghi hoặc hỏi: “Trong cung khi nào lại có một quý phi vậy?”

Từ khi Tôn Diễm trở thành thái tử, ta là người duy nhất ở hậu viện của hắn, mới ở trong cung điện lạnh lẽo được hai ngày, hiện tại lại có thêm một quý phi trong hậu cung?

Phương Nhị kéo ta dậy khỏi giường, nhanh chóng bắt đầu mặc quần áo cho tôi: “Hôm qua bệ hạ mới sắc phong thôi, là nữ nhi của Thừa tướng Trần, Trần Vạn Như”

Ta biết rồi, ngày hôm qua c.ẩu hoàng đế mới phong Trần Vạn Như làm thiếp, nhưng hắn lại đến chỗ ta tra tấn ta cho đến c.hết đi sống lại.

Ta gật đầu hiểu ý, nói với Phương Nhị: “Cốt truyện chắc chắn sẽ là "Ta đồng hành cùng Tôn Diễm từ khi còn là một hoàng tử nhỏ nhoi cho đến khi y trở thành hoàng đế’

“Tiếp theo là ‘Chàng ấy hứa sẽ ở bên ta đến hết cuộc đời, nhưng lại lấy một nữ nhân khác làm thiếp của mình, đồng thời cho phép quý phi của mình ngược đãi ta…’”

Phương Nhị vẻ mặt kinh ngạc nhìn ta: “Hoàng hậu, đây là cách người định đối phó sao? Người không nên nói mình như vậy”

“Ta khi nào trở nên yếu đuối đến mức có thể bị bắt nạt?”

Ta xua tay nói: “Những việc này ngươi không cần lo lắng, ngươi cứ chờ đi, một lát sau Trần quý phi tới đây, c.ẩu hoàng đế nhất định sẽ đi theo. Chuyện này còn phải nói sao?”

Lúc này, giọng nói kỳ lạ của Trần Vạn Như từ bên ngoài truyền vào: “Tỷ tỷ, muội tới gặp người. Chậc chậc, Lãnh Cung lạnh lẽo của tỷ thật sự không bằng cung điện lộng lẫy của muội. Đêm nay bệ hạ đến chỗ của muội, muội nhất định sẽ nói vài lời tốt đẹp cho tỷ”

Ta vén váy lên, bước ra ngoài.

Phương Nhị ôm lấy ta, nhỏ giọng nói: “Nương nương, người có động khẩu, thì cũng tuyệt đối đừng động thủ”

“Nếu ta thực sự động thủ, chúng ta căn bản sẽ trở thành người sai”

“Bây giờ nhiếp chính vương vẫn đang ở trong ngục, Thừa tướng Trần lại đang nắm quyền trong triều đình”

Ta nhìn Phương Nhị bằng ánh mắt trấn an, giơ mép váy lên và bước qua ngưỡng cửa.