Chương 3 - Tam Công Chúa Trả Nghiệp Đi!
4.
Ngày đại hôn của cha và công chúa, trong phủ trang hoàng ẩu thả, lễ phục của công chúa cũng là trong đêm mới đến mượn từ chỗ đại công chúa.
Nàng ta vốn dĩ nhìn trúng lễ phục ngày đại hôn của nương ta, đó là bộ lễ phục cha ta đốc thúc người làm trong một năm mới xong, khi đó cha một bên học hành, một bên chép bài bán cho người ta lấy tiền, chỉ vì sau khi hoàn thành kì thi có thể cho nương ta một niềm vui bất ngờ.
Những hạt ngọc trai đính trên hôn phục của nương ta đều là cha trực tiếp lấy về từ chỗ những ngư dân lặn biển.
Công chúa nói mình muốn mặc hôn phục của nương, sắc mặt cha ta lập tức thay đổi, cha cười như không cười: "Công chúa đây là đang muốn so sánh bản thân với kỹ nữ à?"
Tam công chúa tưởng cha đang liếc mắt đưa tình với nàng ta, xấu hổ đẩy bả vai cha: "Ta là công chúa mà, sao lại có thể so sánh với loại tiện nhân này chứ."
Ý lạnh trong mắt cha ta lập tức tràn ra: "Đúng vậy, không thể so được."
Công chúa vì chuyện này nên không cũng bỏ đi ý định mặc hôn phục của nương ta, có thể là vì nàng ta rốt cuộc cũng nhớ ra, nửa năm trước, lần đầu tiên nàng ta gặp nương ta, từng không tiếc nước bọt xỉ vả nướng: "Loại hèn mạt như ngươi, sao xứng mặc y phục cùng màu với ta!"
Nàng ta còn sai người lột đi y phục trên người nương ta, nếu không phải cha ta tới kịp, chỉ sợ ngày ấy nương đã xấu hổ mà chết đi.
5.
Thời điểm bái đường, cha ta đặt bài vị của nương ta ở ngay giữa, khiến tam công chúa giận đến đỏ mắt.
Cha ta che đầu, yếu ớt nói: "Ta ngày nào cũng nằm mơ thấy nàng ấy, tâm tình bứt rứt không yên, huống hồ nàng là kế thất, cúng bái vốn không phải là chuyện nàng phải lo, nhưng ta thì..."
Trong mắt Tam công chúa lóe lên một tia giãy dụa: "Nếu như nàng ta là người đứng đắn thì thôi đi, những nàng ta chỉ là một tiện nhân!! Ta là công chúa, nàng ta xứng để ta quỳ lạy sao!!?"
Cha ta môi đỏ, mắt phượng, khóe mắt lúc này còn đỏ ửng lên, bày ra bộ dạng mỹ nam hiếm thấy.
Công chúa bị ánh mắt u sầu của cha ta làm cho ngây cả người, đại đường tĩnh lặng, thế mà ta lại nghe được tiếng nuốt nước miếng của công chúa.
Cha ta thõng tay xuống, bàn tay dừng lại bên hông, sợi tơ tằm quấn quanh hông cha càng làm nổi bật làn da trắng sứ của cha, khiến người ta nhìn vào không khởi động lòng.
Cha tự giễu: “Ta vốn tưởng công chúa là thật lòng yêu thương ta, ái mộ ta, nên mới muốn cùng ta trải qua đời này, hóa ra cũng chỉ đến thế, công chúa từ đầu cũng chỉ xem ta như một món đồ, chẳng hề để tâm đến sống chết của ta, ta mời một vị đạo sĩ đến xem, ông ấy nói nàng ấy hận ta, quấn riết lấy ta không chịu đầu thai.”