Chương 4 - Tài Khoản Tình Yêu Bất Ngờ

9

Những buổi team building trước của công ty đều rất náo nhiệt, nhưng lần này thì khác, ai cũng ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh.

Dù gì thì lần này có sự góp mặt của giám đốc mới cực kỳ đẹp trai.

Quản lý thấy không khí gượng gạo quá, liền chủ động đứng dậy mời rượu Kỷ Hằng.

Kỷ Hằng cũng rất nể mặt, gần như ai mời cũng uống.

Sau vài ly, anh bất ngờ đưa tay thon dài lên, cởi hai nút áo sơ mi phía trên.

Nhìn động tác đầy mê hoặc ấy, trong đầu tôi lại vô thức hiện lên đường nét cơ bụng lấp ló dưới lớp áo…

Tôi cầm ly rượu lên, cố gắng che giấu dòng nước bọt tưởng tượng đang chảy ra ở khóe miệng.

“Hạ Vân.” Quản lý đột nhiên nháy mắt ra hiệu cho tôi, “Không mời giám đốc một ly à?”

Tôi vội thu lại ánh nhìn đang lén dính chặt vào xương quai xanh của anh, ngẩng lên thì bắt gặp đôi mắt sâu thẳm của anh ấy.

Trái tim tôi lại một lần nữa đập loạn không kiểm soát, tôi lúng túng nâng ly rượu lên, “giám đốc, em kính anh… chúc anh đánh bại mọi đối thủ thương trường, sớm tìm được vợ xinh da trắng dáng đẹp…”

Những lời chúc phổ biến đã bị người khác nói hết, tôi đang loay hoay nghĩ ra câu chúc nào mới lạ một chút.

Bỗng nhiên bên cạnh vang lên tiếng ồn ào trêu chọc.

Tôi mới sực tỉnh…

Trời ạ, tôi đang nói nhảm gì thế này?!

Xung quanh là một loạt ánh mắt ám muội nhìn sang, tôi khổ sở định lên tiếng giải thích.

Nhưng người đàn ông kia chỉ liếc tôi một cái đầy ẩn ý, khóe môi khẽ cong lên, rồi ngửa đầu uống cạn ly rượu trong tay!

Chính động tác ấy lại khiến không khí xung quanh dậy lên một tràng xuýt xoa khe khẽ.

Nếu không có Kỷ Hằng ở đây, e là mọi người đã nhào tới hỏi tôi cả trăm câu chuyện rồi.

Chờ đến khi mọi người bắt đầu vui chơi và không để ý đến chúng tôi nữa, anh bỗng nghiêng người sát vào tai tôi.

Ngay khoảnh khắc ấy, mùi hương dễ chịu từ anh lại bao phủ quanh tôi, tôi híp mắt vì quá đỗi dễ chịu, gần như đắm chìm trong đó.

Tôi cứng người, không dám cử động.

“Vừa nãy em đang tự khen mình đấy à?”

Chỉ một câu đơn giản, mà mặt tôi đỏ đến tận mang tai.

Tôi nhìn anh ngơ ngác, không thể tin nổi, nhưng vẻ mặt anh lúc này đã trở lại bình thản như thường.

Tôi siết chặt ly rượu trong tay, chẳng thể đoán nổi rốt cuộc câu nói đó có ý gì.

10

Tôi cứ tưởng với thân phận giám đốc lạnh lùng cao ngạo như anh, tửu lượng chắc chắn không tệ.

Không ngờ chỉ mới uống được mấy vòng, anh đã gục luôn trên bàn.

Tôi rụt rè khẽ lay cánh tay anh, “Kỷ… giám đốc?”

Anh hé mắt, đôi mắt lờ mờ như sương khói, sâu thẳm như vực không đáy, như thể muốn hút trọn tôi vào đó.

Tôi cố gắng giữ bình tĩnh trước trái tim đang đập loạn trong lồng ngực, “Anh say rồi… hay là mình về trước nhé?”

“Ừ.”

Cuộc trò chuyện giữa tôi và anh ấy vừa kết thúc, đồng nghiệp liền lên tiếng, “giám đốc thế này rồi, để anh ấy về một mình chắc chắn không an toàn đâu. Là bạn gái của anh ấy, nhiệm vụ đưa anh ấy về an toàn giao cho cậu nhé!”

Tôi còn chưa kịp từ chối, mọi người đã răm rắp giải tán hết.

Là thư ký của Kỷ Hằng, tôi từng thấy địa chỉ nhà anh ấy trong hồ sơ, nên cũng biết rõ anh sống ở đâu.

Nhưng mà… tối hôm nay, chỉ có hai người – một nam một nữ, tôi vẫn cảm thấy hơi không tiện…

Nhà của Kỷ Hằng giống hệt như cảm giác anh ấy mang lại – đơn giản, lạnh lùng.

Tông màu chủ đạo là trắng lạnh, mọi thứ được dọn dẹp gọn gàng tinh tươm, không gian như phảng phất mùi hương quen thuộc của anh.

Tôi có chút tham lam mà hít sâu vài hơi.

Nhận ra hành động kỳ lạ của mình, tôi cắn môi đầy bối rối…

Cảm giác cứ như mình là một kẻ biến thái vậy.

Sau khi dìu Kỷ Hằng vào phòng, mùi hương nhè nhẹ từ cơ thể anh trong phòng ngủ lại càng rõ rệt.

Tôi cố gắng kéo anh đến gần giường, nhẹ nhàng định đặt anh nằm xuống.

Không ngờ anh lại đột ngột siết chặt lấy cổ tôi.

Tôi mất thăng bằng, cả hai người ngã nhào xuống giường một cách không hề báo trước.

Tôi bị anh ôm chặt trong vòng tay, chỉ cần hơi ngẩng đầu một chút là có thể chạm ngay vào môi anh.

Nhìn đôi môi mềm mại của anh, tim tôi lại đập thình thịch không ngừng.

Phải thừa nhận, Kỷ Hằng thực sự rất đẹp trai, ngũ quan sắc nét như tranh vẽ, nhìn gần thế này lại chẳng thấy một chút khuyết điểm nào…

Tôi vô thức liếm môi, ngay lúc gần như sắp chạm vào môi anh thì chợt bừng tỉnh.

Không được không được!

Tuyệt đối không thể lợi dụng lúc người ta say rượu!

Huống hồ, khi anh xác nhận mối quan hệ yêu đương, người anh nói chuyện ban đầu đâu phải là tôi, mà là anh trai tôi cơ mà.

Nghĩ vậy, tôi lại càng không thể hành động thiếu suy nghĩ.

Tôi khổ sở giãy ra khỏi vòng tay anh.

Gần nhan sắc mà chỉ được ngắm không được chạm… cảm giác này thật sự quá dằn vặt rồi…

11

Hôm sau đến công ty, Kỷ Hằng vẫn dịu dàng và ân cần như mọi khi.

Tất cả những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này, cộng thêm những tình huống tối qua khiến nỗi lo trong lòng tôi cứ vô thức lớn dần lên.

Tôi cứ có cảm giác… người anh ấy thực sự thích không phải là tôi, mà là anh tôi khoác lên lớp vỏ là tôi.

Tan làm, anh vẫn như thường ngày, chu đáo xách túi giúp tôi, “Anh đã đặt một chiếc du thuyền rồi, tối nay mình đi dạo sông nhé?”

Tôi gật đầu nhưng tâm trí thì lơ đãng.

Trời đêm lấp lánh sao, làn gió nhẹ thổi qua mặt nước…

Tôi ngồi trên boong tàu, cảm nhận làn gió dịu dàng lướt qua má, khẽ híp mắt đầy thư thái.

“Cảm giác thế nào?”

Tôi gật đầu, quay sang lại bất ngờ chạm phải ánh mắt sâu thẳm của anh.

Tim tôi đập mạnh, vội vàng quay mặt đi.

Giọng nói trầm thấp lại vang bên tai, “Em chẳng phải từng nói, nếu có một người đàn ông chịu đưa em đi dạo sông buổi tối, em sẽ lấy người đó làm chồng sao?”

Giọng anh rất nhẹ, nhẹ đến mức như chưa từng thốt ra, nhưng cũng như thể vừa nói ra liền tan biến vào trong gió.

Tôi không nghe rõ, bản năng thốt lên, “Hả?”

Chỉ thấy khóe môi anh khẽ cong, dịu dàng xoa đầu tôi, “Cứ tận hưởng đi.”

Tôi gật đầu, nhưng vẫn không kìm được mà lại nhìn kỹ gương mặt điển trai ấy lần nữa.

Vừa rồi…

Anh nói câu đó thật mà.

Nhưng sao anh lại biết câu đó chứ?

Đến tôi còn gần như quên mất, ngày xưa mình từng lỡ miệng nói như vậy.

Chẳng lẽ… chỉ là trùng hợp?