Chương 2 - Tái Hôn

5.

Những năm qua, khi nhắc đến Cố Minh Thành, người ta thường gắn anh ta với ba đặc điểm: giữ mình trong sạch, làm giàu nhờ công nghệ, si tình với Thẩm Đình Vãn.

Còn chồng cũ của tôi Hoắc Đình Sâm, lại là hình ảnh đối lập hoàn toàn.

Xuất thân từ gia đình quyền quý, tiêu xài hào phóng, thích phụ nữ xinh đẹp.

Có thể nói, trên con đường ở thành phố A, mười chiếc xe thể thao do phụ nữ lái, thì có khoảng ba chiếc là của hắn rồi.

Xưa có ngựa tốt dành cho anh hùng, nay có xe sang tặng cho mỹ nhân.

Có thể coi đây là chuyện được bàn tán sôi nổi nhất thành phố A.

Là vợ của Hoắc Đình Sâm, tôi không thể tránh khỏi việc dính vào câu chuyện này, trở thành một nhân vật đáng thương.

Mặc dù tôi chưa bao giờ để tâm đến.

Nhưng vào năm thứ ba sau khi kết hôn, ứng dụng do Cố Minh Thành phát triển nhận được đầu tư, giá trị con người anh ta tăng vọt, bước vào vòng quan hệ của Hoắc Đình Sâm.

Anh ta nhiều lần nhìn không nổi, lên tiếng thay tôi, thậm chí hai người còn đ.á.n.h nhau.

Thời điểm Lục Như Chi làm ầm ĩ nhất, Cố Minh Thành đã nhượng một phần cổ phiếu gốc cho tôi, khiến tôi trở thành cổ đông lớn thứ ba của tập đoàn nhà họ Cố.

"Đình Vãn, anh không ép em ly hôn, anh chỉ muốn em có đủ tự tin trong hôn nhân của mình, anh muốn xem thử, người phụ nữ anh yêu mà không có được, ai lại dám bắt nạt!"

Điều này khiến những người lúc đó cho rằng Cố Minh Thành chỉ đang dàn dựng hình ảnh si tình hoàn toàn im lặng.

Mọi người đều nói Cố Minh Thành đ.i.ê.n rồi.

Nhưng cơn đ.i.ê.n của Cố Minh Thành không phải xảy ra ngày một ngày hai, chẳng qua là khi anh ta suy sụp thì không ai biết mà thôi.

Ngày tôi kết hôn với Hoắc Đình Sâm, anh ta đứng dưới mưa ngoài biệt thự suốt cả đêm, suýt nữa bị cảm nặng đến mức ngớ ngẩn.

Anh ta biết tôi không thể chấp nhận sự phản bội trong hôn nhân, nên chưa bao giờ liên lạc riêng khiến tôi cảm thấy khó xử.

Những năm qua, anh ta luôn giữ đúng mực nhưng cũng không rời xa tôi nửa bước.

Mọi điều tốt đẹp anh ta làm cho tôi, đều được thực hiện một cách trọn vẹn, không thiếu một điều gì.

Có lần, Hoắc Đình Sâm bị truyền thông chụp được cảnh bước ra khỏi nhà cùng người mẫu trẻ vào đêm khuya.

Anh ta tức giận tìm đến tôi, lớn tiếng chửi mắng.

"Tên họ Hoắc đúng thật là súc sinh bị điều khiển bởi nửa thân dưới, người phụ nữ đó làm sao có thể so sánh với em! Đình Vãn, đừng cản anh, lần này anh nhất định phải đ.á.n.h tên khốn đó!"

Nhưng chính người như vậy.

Rốt cuộc, cũng biến thành loại người mà anh ta từng khinh miệt.

6.

Hoắc Đình Sâm có lẽ đã nhìn thấy tôi, tay cầm ly rượu đỏ đi đến bên cửa sổ nhìn tôi từ xa.

“Vãn Vãn, xem ra chỗ dựa của em, cũng không đáng tin cậy cho lắm.”

Vừa vào cửa hắn liền bật cười.

Tôi lạnh lùng nhìn hắn: “Sao, Lục Như Chi đã khoe khoang với anh rồi à?”

Hắn mỉm cười, không nói gì.

Tôi cau mày, trong đầu nảy ra một ý nghĩ táo bạo: “Hoắc Đình Sâm, kỳ nghỉ trên đảo là do anh cố tình tiết lộ thông tin phải không?”

Vở kịch tối nay, nhìn bề ngoài có vẻ do Lục Như Chi bày ra.

Nhưng ngọn nguồn, vẫn là từ hot search đó.

Nếu không Lục Như Chi sao có thể rảnh rỗi đi kích thích Cố Minh Thành như vậy.

“Em vẫn rất nhạy bén.” Hoắc Đình Sâm không định giấu diếm, “Suy cho cùng, đàn ông vẫn luôn hiểu đàn ông hơn.”

Tôi hít một hơi thật sâu: “Anh rốt cuộc muốn làm gì?”

Hắn đột nhiên ôm lấy tôi, thì thầm: “Vãn Vãn, anh chỉ muốn nói cho em biết, có một số người, không đáng để em bận tâm đến như vậy, những năm qua em luôn nghĩ anh ta tốt, cho nên anh chỉ muốn em đến gần để nhìn rõ hơn, để em c.h.ế.t tâm mà thôi.”

Hắn mỉm cười tự tin: “Vợ của anh, sao có thể nhường cho người khác được.”

Tay tôi vô thức siết chặt lại.

“Thực tế chứng minh, Cố Minh Thành khi tồi tệ, sẽ chỉ làm những việc quá đáng hơn cả anh, không phải sao?”

“Chó chê mèo lắm lông, anh tự hào lắm sao Hoắc Đình Sâm, anh cũng quá xem thường tôi rồi, cuộc đời tôi, chưa bao giờ chỉ có hai lựa chọn là hai người.”

Ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve má tôi.

Ánh mắt hiện lên tình yêu ấm áp: “Anh và bọn họ chỉ mập mờ với nhau, tuyệt đối không bao giờ thật sự phản bội em, đó cũng là lý do em chịu đựng anh suốt năm năm qua.”

Hắn dừng lại một lúc, cười một cách khó hiểu: “Anh đoán Cố Minh Thành không biết, yêu cầu sạch sẽ của em trong tình yêu nghiêm trọng đến mức nào.”

Mối tình của tôi và Cố Minh Thành, đã kết thúc vào thời điểm đẹp nhất.

Nhưng chưa đến mức để nói về chủ đề này.

Vào năm cuối, anh ta tỏ tình với tôi, nửa tháng sau khi tôi đồng ý, lại bị ba bắt phải kết hôn với Hoắc Đình Sâm.

Những năm qua bên cạnh Cố Minh Thành không hề có một người phụ nữ, thậm chí còn không có tin đồn mập mờ nào.

Không thể phủ nhận rằng.

Thời điểm tôi đồng ý lời cầu hôn của anh ta, đối với cuộc hôn nhân tiếp theo của mình, tôi đã có những ảo tưởng cả về cảm xúc lẫn thể xác.

Thật buồn cười.

Chỉ trong một đêm, sự chung thủy trong hôn nhân của tôi đã được định nghĩa bằng từ tưởng tượng.

“Đình Vãn, Lục Như Chi chỉ là ngoài ý muốn, anh sẽ xử lý ổn thỏa. Thật ra hôn nhân rất khô khan và thực tế, anh chơi có chừng mực, nhưng Cố Minh Thành thì chưa chắc, chẳng qua anh ta không muốn thua anh mà thôi.”

“Hoắc Đình Sâm, nếu đây là cách anh hàn gắn, tôi chỉ có thể nói, thật ghê tởm.”

“Cút đi.”

Tôi quay lưng lại với hắn, tức giận không thể kiềm chế.

Tối nay, cả Cố Minh Thành, cả Hoắc Đình Sâm, đều cố gắng trói buộc tôi bằng suy nghĩ của họ.

Một người cho rằng tôi đã mất giá, không thể không có anh ta.

Một người nắm bắt tâm lý tôi, nghĩ rằng sau khi học được bài học tôi sẽ ngoan ngoãn quay trở về.

Chẳng lẽ Thẩm Đình Vãn tôi đây là loại người thấp hèn đến vậy sao?

Không phải Hoắc thì là Cố?

Nhưng tôi vẫn phải cảm ơn họ.

Một người dạy tôi, hôn nhân không bao giờ bền vững, ẩn chứa đầy thứ bẩn thỉu.

Một người nói cho tôi biết, tình yêu dù có đẹp đến mấy, cũng sẽ bị thời gian làm cho nhạt phai, biến dạng, không cần phải lý tưởng hóa nó.

Ứng với câu nói của Trương Ái Linh: [Cuộc đời như một chiếc váy lộng lẫy, bên trong phủ đầy rận.]

Tôi dường như đã thấy rằng, nếu quay lại hôn nhân, những góc cạnh bên trong tôi sẽ dần phai nhạt, dần trở nên tê liệt và mục nát.

Nếu kiên quyết kết hôn với Cố Minh Thành, chẳng qua là từ bông hồng đỏ năm xưa, biến thành vết m á u muỗi mà thôi.