Chương 2 - Tái Hôn Sau Hai Mươi Năm
4
Mục Miên nghỉ học hai năm, nên bạn học giờ đều là một nhóm mới.
Chí ít điều đó giúp tôi tránh được không ít rắc rối.
Phó Tuấn bị giao nhiệm vụ giúp tôi sắp xếp chăn màn trong ký túc xá, còn Phó Tử Nghĩa thì đứng ngoài cửa.
“Lát nữa đi luôn với anh hay tối anh lại đến đón?”
“Tối đi, anh khỏi đến, em về cùng Phó Tuấn là được.”
Vừa dứt lời, sắc mặt Phó Tử Nghĩa lập tức khó chịu.
Hắn nhịn một lúc lâu, cuối cùng hỏi: “Em chê anh già rồi à?”
“Hả?”
“Hồi còn yêu nhau, em dính lấy anh suốt đấy.”
Tôi mất mấy giây mới nhận ra: “Phó Tử Nghĩa, anh ghen à?”
“Anh không được ghen sao?”
Tôi bật cười, còn chưa kịp nói gì, Phó Tử Nghĩa đã hơi cúi đầu, định hôn tôi.
Còn chưa chạm vào môi tôi, thì Phó Tuấn bỗng ló đầu ra từ ký túc xá:
“Mẹ… Ôi mẹ ơi, giường làm xong rồi!”
Rồi nhanh như chớp thụt đầu vào, vội vã nói vọng ra: “Tôi không thấy gì hết, cái gì cũng không thấy!”
Không khí lãng mạn bị phá tan tành.
Phó Tử Nghĩa day day trán, thở dài: “Lúc hai tuổi đã là cái bóng đèn siêu sáng, giờ 20 tuổi rồi vẫn còn chói quá.”
Buổi chiều, Phó Tuấn dẫn tôi đi làm quen với khuôn viên trường.
Đi lại nhiều khiến tôi đổ không ít mồ hôi, nên trưa tôi tranh thủ tắm rửa, thay một chiếc váy rồi mới ra ngoài.
Phó Tuấn đã đợi sẵn dưới lầu, vừa thấy tôi liền chậc lưỡi:
“Ba tôi rốt cuộc coi cô là vợ hay con gái vậy? Mua cho cô bộ váy hồng phấn thế này, không sợ người ta nói ông ấy già rồi mà còn thích gái trẻ à?”
Từ nhỏ tôi và Phó Tử Nghĩa đã lớn lên bên nhau, những chiếc váy đẹp tôi mặc lúc bé đều là hắn dành dụm tiền mua cho tôi.
Bây giờ tôi quay lại, hắn càng quá đáng hơn, bù đắp tất cả những gì thiếu hụt suốt 20 năm qua.
Hoàn toàn không để ý rằng, dù vẻ ngoài của tôi chỉ mới hơn hai mươi, nhưng bên trong đã là một người phụ nữ bốn mươi mấy tuổi rồi.
Nghĩ đến đây, tôi bất giác mỉm cười.
Thấy vậy, Phó Tuấn hít vào một hơi thật sâu, vẻ mặt đầy phấn khích:
“Ba tôi khi ở bên cô rốt cuộc thế nào? Có phải kiểu ngoài lạnh trong nóng không?”
“Con sống với ông ấy hai mươi năm, lại đi hỏi tôi?”
“Hừ, ông ấy gặp ai mà chẳng có bộ mặt lạnh như tiền đó, tôi lớn thế này rồi chưa từng thấy ông ấy đối xử dịu dàng với người phụ nữ nào cả. Với lại, tự dưng có thêm một người mẹ, tôi chưa quen lắm, phải hỏi trước để chuẩn bị tâm lý. Lỡ đâu sau này nhìn thấy cái gì không nên thấy thì sao…”
Nói đến đây, cậu ta bỗng nhận ra câu này hơi kỳ quặc, vội sửa lại:
“Ý tôi không phải trách cô đâu.”
“Tôi biết.”
Tôi biết Phó Tuấn không cố ý nói vậy. Phó Tử Nghĩa dạy dỗ con rất tốt.
Những năm qua vào mỗi dịp lễ tết, Phó Tuấn đều đốt giấy cho tôi.
Lúc cậu nhóc mới vào mẫu giáo, tôi đã nhận được bức thư đầu tiên mà nó gửi cho tôi qua giấy đốt.
Hình như lúc đó nó vừa cãi nhau với Phó Tử Nghĩa, giận đến mức viết cả một trang giấy đầy những dòng chữ bé xíu, toàn là phàn nàn về ba nó.
Cuối thư, cậu bé nhỏ xíu viết một câu: “Mẹ ơi, con nhớ mẹ.”
Nét chữ bị nước mắt làm nhòe đi, như một bông hoa nhỏ nở trên trang giấy.
Sau đó, Phó Tuấn dường như đã quen với việc này, những bức thư tôi nhận được ngày càng nhiều hơn.
Có lúc kể về cuộc sống hằng ngày với ba nó, có khi là chuyện vui trên lớp, thậm chí cả những băn khoăn khi bước vào tuổi dậy thì.
Những bức thư không bao giờ có hồi đáp, nhưng con trai tôi vẫn kiên trì viết suốt 20 năm.
Tôi có thể đoán được, đây là thói quen do Phó Tử Nghĩa cố ý rèn cho nó.
Lão già ấy muốn dùng cách này để nói với tôi rằng—
Dù tôi đã rời đi, nhưng họ chưa bao giờ quên tôi.
Tôi lắc đầu xua đi những suy nghĩ đó, đổi chủ đề:
“À phải rồi, hồi trước con nói sau kỳ thi đại học sẽ tỏ tình với một cô gái, kết quả thế nào rồi?”
“Hầy, không thành.” Phó Tuấn thở dài, “Cô ấy thi rớt, còn con thì vừa đẹp trai vừa học giỏi, nhà lại giàu, nên thôi đừng có đến làm cô ấy tổn thương thêm nữa.”
Nói xong, cậu ta bỗng khựng lại, mặt dần biến sắc:
“Khoan… Sao cô biết chuyện đó? Tôi chưa từng kể với ai mà?!”
“Tự con kể với tôi, quên rồi sao?”
Phó Tuấn ngây người hai giây, sau đó hoàn toàn sụp đổ.
5
Dạo gần đây tôi mới phát hiện, giấc ngủ của Phó Tử Nghĩa rất kém.
Nếu như đêm đầu tiên hắn thức trắng vì sợ tôi biến mất,
Thì những ngày sau đó, mỗi lần tôi giật mình tỉnh dậy vào nửa đêm, đều thấy hắn vẫn thức.
Hắn nằm ngay bên cạnh, tay nắm lấy tay tôi, ánh mắt dịu dàng.
Tôi nghi hoặc hỏi: “Sao anh không ngủ?”
“Anh cũng vừa tỉnh.” Hắn hôn nhẹ lên môi tôi, giọng trầm thấp: “Lại gặp ác mộng à?”
“Ừm.”
Tôi không phủ nhận.
Dạo này tôi ngủ không yên giấc.
Trong mơ, tôi luôn thấy cảnh Phó Tử Nghĩa tái hôn, mà cô dâu không phải tôi.
Mỗi lần như vậy, tôi đều bị dọa cho bừng tỉnh.
Tôi lập tức quấn lấy cánh tay hắn, dụi đầu vào ngực hắn.
Phó Tử Nghĩa nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, dỗ dành tôi ngủ lại.
Giống như trước đây.
Tôi đã hỏi hắn mấy lần, rốt cuộc có thật là có “cô vợ sắp cưới” kia không.
Nhưng Phó Tử Nghĩa luôn phủ nhận.
Tôi quay sang hỏi Phó Tuấn, cậu ta cũng úp úp mở mở, chỉ nói rằng hôm đó chỉ là một trò đùa trên mộ tôi mà thôi.
Cái gì mà trò đùa?!
Ai lại lấy chuyện này ra đùa giỡn chứ?!
Coi tôi là con nít chắc?!
Hôm đó, buổi chiều tôi không có tiết học, nên hẹn với Phó Tuấn đến công ty Phó Tử Nghĩa, định chờ lão già đó tan họp rồi cùng đi ăn tối.
Vừa lên đến tầng cao nhất, một người phụ nữ từ văn phòng tổng giám đốc bước ra.
Vừa nhìn thấy chúng tôi, cô ta cười đầy ẩn ý:
“Tiểu Tuấn, đây là bạn gái nhỏ của cháu à?”
Giọng điệu thân mật đến mức không giống chỉ là nhân viên bình thường.
Radar của tôi lập tức bật lên, tôi không nhịn được mà quan sát cô ta kỹ hơn.
Khuôn mặt dịu dàng, phong thái chuyên nghiệp, là một người phụ nữ tinh tế và điềm đạm.
Phó Tuấn có chút lúng túng, vội vàng phủ nhận qua loa, rồi giới thiệu với tôi:
“Đây là thư ký của ba tôi, Tiền Nãi Nghi, gọi là thư ký Tiền cũng được.”
Tôi khẽ gật đầu xem như chào hỏi.
“Ba cháu vẫn đang họp, hai đứa cứ vào văn phòng ngồi đợi đi.”
Đây là lần đầu tiên tôi bước vào văn phòng của Phó Tử Nghĩa.
Văn phòng nằm trên tầng cao nhất, có thể nhìn bao quát cả khu trung tâm thương mại sầm uất phía dưới, trang thiết bị hiện đại đầy đủ.
Nhớ lại năm đó, khi tôi vừa kết hôn với Phó Tử Nghĩa, hắn vẫn chỉ là một chàng trai trẻ khởi nghiệp, văn phòng làm việc chính là căn phòng trọ nhỏ bé của chúng tôi.
Khi ấy, máy tính vẫn là thứ xa xỉ, giá cả đắt đỏ.
Tôi còn nhớ chiếc máy tính đầu tiên hắn dùng là do tôi tiết kiệm suốt nửa năm, nhịn ăn sáng và tối để mua về tặng hắn.
Đêm hôm đó, khi nhận được món quà, hắn ôm chặt lấy vòng eo gầy guộc của tôi, giọng nghẹn lại.
Hắn nói, nhất định sẽ cho tôi một cuộc sống tốt hơn.
Nhưng rồi, khi những ngày tháng tốt đẹp ấy đến, tôi lại không còn ở bên hắn nữa.
Lúc hoàn hồn, Tiền Nãi Nghi đã bê hai ly nước trái cây bước vào.
Phó Tuấn nhăn nhó: “Cháu muốn uống cà phê cơ.”
“Trẻ con uống cà phê cái gì, dạ dày cháu vốn không tốt, lại không biết tự chăm sóc bản thân. Y hệt ba cháu.”
Tiền Nãi Nghi đặt ly nước trái cây xuống, rồi ngồi xuống bên cạnh Phó Tuấn một cách tự nhiên.
“Năm nay cháu tốt nghiệp rồi đúng không? Đã nghĩ xong muốn đi du lịch ở đâu chưa? Để cô sắp xếp lịch trình cho ba cháu, cùng đi nước ngoài thư giãn một chuyến. Châu Âu và Mỹ mình đi nhiều rồi, thời tiết này có khi sang Úc sẽ hợp hơn đấy?”
Tôi im lặng, cụp mắt xuống.
Phó Tuấn thoáng nhìn tôi một cái, vẻ mặt không được tự nhiên:
“Gần đây cháu không có hứng đi du lịch lắm.”
“Hiểu rồi, lớn rồi, không thích đi cùng người già nữa.”
Cô ta vừa nói vừa như nhớ ra điều gì, bỗng nhiên hỏi:
“Đúng rồi, lần trước cô với ba cháu có nói chuyện về chuyện kết hôn…”
Mặt Phó Tuấn tái mét, vội cắt ngang:
“Thư ký Tiền, đây là công ty, không tiện nói chuyện này đâu!”
Tiền Nãi Nghi như nhận ra mình lỡ lời, liếc nhìn tôi rồi mỉm cười:
“Xem tôi này, suýt quên mất còn có một cô bé ở đây. Đói chưa? Để cô kêu người mua chút bánh ngọt nhé?”
Tôi siết nhẹ quai túi, đứng dậy, cảm giác lồng ngực hơi ngột ngạt.
“Không cần đâu. Tự nhiên nhớ ra có bài báo cáo để quên ở trường, tôi phải về lấy.”
Phó Tuấn hoảng hốt đứng dậy theo: “Để con đi cùng mẹ.”
“Không cần đâu, con ở đây đợi là được rồi.”
Dứt lời, tôi nhanh chóng bước ra khỏi văn phòng.
Phó Tuấn đuổi theo tôi:
“Mẹ… Mục Miên!”
Tôi nhìn cậu thanh niên trước mặt—đã cao hơn tôi cả một cái đầu.
Thế nhưng trong trí nhớ của tôi, hình ảnh về cậu vẫn là dáng vẻ khi còn bé.
Lần đầu tiên biết ngẩng đầu, lần đầu tiên lật người, lần đầu tiên gọi “mẹ”…
Hình ảnh như bị cắt ngang.
Tôi mỉm cười: “Mẹ không sao. Chỉ là… muốn yên tĩnh một chút.”
Cánh tay Phó Tuấn từ từ hạ xuống, rút lại vào thang máy.
Cậu nhìn tôi, nhẹ giọng nói một câu:
“Xin lỗi.”
Tôi lắc đầu.
Là một người mẹ, người nên nói xin lỗi phải là tôi mới đúng.