Chương 8 - Tai Họa Mang Nửa Khuôn Mặt Bôi Đen
Khoảnh khắc Đường Lê hét lên “TA ĐÓI QUÁ!!!”, cả núi rừng như đông cứng một tích tắc.
Người của ma giáo: cứng đơ.
Lý Thần: im phăng phắc.
Ngay cả gió đêm cũng tạm ngừng thổi vì… không biết phản ứng sao .
Đường Lê ôm bụng, mắt rưng rưng, nói như người đang hấp hối:
“Ta đói đến mức… nhìn hai người các ngươi… ta muốn nhai luôn.”
Người áo đen lập tức lùi lại ba bước, tay siết kiếm:
“Không lẽ… thánh nữ bị … tà công nhập thể?!”
Đường Lê gào lên:
“NHẬP CÁI ĐẦU NGƯƠI!!! Ta chỉ đói thôi!”
Lý Thần nhướng mày:
“Ngươi không ăn từ sáng.”
“Ta không ăn từ… ba ngày trước .”
“…Ba ngày?” hắn quay sang nhìn nàng, ánh mắt chẳng khác gì nhìn vật nuôi bị bỏ đói.
Đường Lê xấu hổ đến muốn c.h.ế.t:
“Ma giáo… tiết kiệm ngân sách…”
Người áo đen cúi đầu xấu hổ:
“Tông chủ… cắt tiền ăn.”
“CẮT CỦA TA ẤY! Chứ ngươi thì ăn đầy đủ đó!” Đường Lê gào.
Không khí căng thẳng phút trước lập tức tan như mây khói.
Người của ma giáo phủi áo đứng dậy, nhìn nàng đầy thương cảm:
“Thánh nữ… ta không biết người … khổ như vậy .”
Đường Lê:
Cảm ơn, nhưng ngươi làm ơn đừng nói bằng giọng… tế điếu như thế.
Lý Thần thủng thẳng hỏi:
“Ngươi… không ăn vì thiếu lương thực?”
“Không! Ta bị phạt!”
“Vì sao ?”
“Vì ta … quên họp sáng.”
“Chỉ vậy ?”
“Ba trăm sáu mươi lăm ngày… ta quên hết hai trăm chín mươi ngày.”
Lý Thần im lặng ba giây.
Rồi nói một câu khiến nàng đau tận rốn:
“Ma giáo giữ ngươi lâu thật.”
“Ngươi có ý gì?!”
“Họ chưa tống cổ ngươi.”
Đường Lê:
“…NGƯƠI MUỐN ĐÁNH NHAU À?!”
Nhưng nàng không đ.á.n.h nổi.
Đói quá, chân mềm như bún.
Lý Thần thở dài, bước đến trước mặt nàng.
“Ngồi xuống.”
“Không.”
“Ta bảo ngồi .”
“Ta không —”
Hắn cúi xuống.
Bế nàng lên.
Đường Lê:
Ối trời đất quỷ thần ơi!
“Ngươi làm cái gì?!” nàng hét, tay bấu vào vai hắn như sợ bị ném xuống vực.
“Ngươi sắp gục rồi .”
“Ta còn khỏe! Ta còn sống! Ta còn—”
“Ngươi vừa nói muốn nhai ta với hắn .”
“…ĐÓ LÀ ẨN DỤ!”
“Ẩn dụ rất đáng sợ.”
Đường Lê chỉ muốn che mặt, chui đầu vào tay áo, rồi biến mất khỏi đời này ba ngày.
Lý Thần bế nàng vào hang, đặt xuống tảng đá phẳng như bàn nhỏ, rồi lấy từ trong túi trữ vật ra một cái hộp gỗ.
Hắn mở nắp.
Bên trong là… bánh bao trắng mềm, còn hơi ấm.
Cả hang động như sáng lên ánh hào quang thần thánh.
Đường Lê cảm động đến mức… muốn khóc .
“Ngươi… mang theo đồ ăn?”
“Phòng ngừa.”
“Phòng ngừa cái gì?”
“Lỡ ngươi đói.”
“…Ta là kẻ thù của ngươi đó…”
“Đói vẫn là đói.”
Đường Lê nhìn cái bánh bao, tay run run cầm lấy, c.ắ.n một miếng—
Và lập tức đỏ mắt.
Không phải vì ngon.
Vì đó là bánh bao đầu tiên nàng được ăn trong ba ngày.
Người của ma giáo đứng ngoài cửa nhìn cảnh đó, nghẹn họng.
Rồi hắn quay lưng lại rừng cây, tựa như nhân vật phản diện bị ánh sáng chính nghĩa làm tổn thương mắt:
“Thánh nữ… sống sướng ghê…”
Ăn xong ba cái bánh, Đường Lê tỉnh táo trở lại .
Và… ngay khi tỉnh táo, nàng nhận ra vấn đề.
— Người của ma giáo.
— Lý Thần.
— Vụ “ ta là ai, ta từ đâu đến, ta có phản giáo hay không ”.
Nàng xoa miệng, đứng dậy nghiêm túc.
“Được rồi . Ta nói thật.”
Người áo đen giật mình cúi đầu.
Lý Thần khựng lại , hơi nghiêng mặt về phía nàng.
Đường Lê hít sâu một hơi .
“Ta… đúng là thánh nữ ma giáo. Nhưng ta không đến đây để phá Vô Trần tông.”
Lý Thần hỏi ngay:
“Vậy ngươi đến làm gì?”
Đường Lê c.ắ.n môi, cúi đầu:
“…Ta chạy trốn.”
Hắn nheo mắt:
“Khỏi ai?”
“Khỏi… tông chủ.”
Người áo đen bật thốt:
“Thánh nữ!! Người— người phản giáo thật à ?!”
“Ta đâu có !” nàng gắt, “Ta chỉ… trốn để khỏi phải thành hôn!”
Không khí…
Im.
Im đến mức nghe được tiếng giọt nước rơi.
Lý Thần từ từ quay đầu, giọng trầm xuống:
“Thành hôn... với ai?”
Đường Lê bực đến đỏ mặt:
“VỚI TÔNG CHỦ MA GIÁO CHỨ VỚI AI! HẮN BẢY MƯƠI TUỔI RỒI!!”
Lý Thần:
“….”
Người áo đen:
“….”
Đường Lê trừng mắt:
“Ta là thánh nữ! Nhưng ta đâu có muốn làm … làm … má mì của cả giáo!”
Lý Thần ho khẽ một tiếng, che môi.
Không phải ho.
Là để giấu việc suýt bật cười .
Đường Lê bực mình , chống nạnh:
“Ta chạy trốn qua đây. Ta không phản giáo. Ta chỉ… không muốn bị ép kết hôn. Hết!”
Người của ma giáo run rẩy:
“ Nhưng … tông chủ nói thánh nữ biến mất cùng nam nhân Vô Trần tông nên… mọi người tưởng…”
“KHÔNG TƯỞNG GÌ HẾT!!” nàng hét, “Ta không biến mất cùng ai hết! Ta chỉ… ngủ quên rồi rơi xuống núi thôi!”
Lý Thần:
“…Ngươi rơi xuống núi?”
“ Đúng !”
“Ba lần ?”
“… Đúng .”
Người áo đen sặc.
Lý Thần nhìn nàng thật lâu, rồi chậm rãi nói :
“Đường Lê.”
“Hả?”
“Nếu ngươi muốn trốn hôn…”
“…thì sao ?”
Hắn nhìn thẳng vào mắt nàng, giọng thấp đến mức khiến nàng rùng mình :
“Ta có thể che cho.”
Đường Lê đứng hình.
Người áo đen há hốc mồm.
Lý Thần tiếp:
“Nếu tông chủ ma giáo muốn bắt ngươi… hắn phải bước qua ta .”
Đường Lê c.h.ế.t lặng.
Tim nàng muốn … nổ tung.
Một giây sau —
Người áo đen run rẩy nói :
“Thánh nữ… hắn tỏ tình rồi đó.”
“KHÔNG CÓ!!!” nàng gào.
Lý Thần bình tĩnh:
“Ta chưa .”
“Ngươi. Ngậm. Miệng. Lại.” nàng hét vào mặt hắn .
Hắn hơi cúi mặt, giọng thấp:
“ Nhưng ta có thể.”
Đường Lê:
……
ỐI TRỜIIIIIIIIIIIIIIIIIII
Và đúng lúc đó—
Một giọng nói già nua, lạnh như giếng cổ vang lên phía rừng xa:
“Lê Nhi… con chạy đến đây rồi .”
Cả ba đều nhìn về cùng một hướng.
Một bóng người áo đỏ thẫm, khí tức cuộn như hắc vụ, đang từ từ bước đến.
Đường Lê tái mặt:
— Tông. Chủ. Ma. Giáo.