Chương 5 - Tai Họa Mang Nửa Khuôn Mặt Bôi Đen

🔥 Mời bạn theo dõi page Đậu Xanh Rau Má để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Gió đêm núi Vô Trần lạnh đến mức có thể đông luôn tiếng thở dài của người ta . Nhưng với Đường Lê, thứ vừa khiến nàng đông cứng không phải gió — mà là trước mặt nàng, Lý Thần đang cởi áo ngoài.

Không phải cởi kiểu phóng đãng.

Mà là kiểu… thanh niên nghiêm túc định thay băng vết thương.

Nhưng nàng không biết điều đó. Nàng chỉ thấy từng tấc lưng rắn chắc, đường xương vai như đẽo, và cơ bụng… xin lỗi , ma giáo không dạy nàng chống đỡ cái này .

Trong đầu Đường Lê, một giọng bé xíu la hét:

— Trời ơi bình tĩnh, đó là kẻ thù! Kẻ thù không thể có cơ bụng đẹp như vậy được !

Nàng lùi lại đúng nửa bước, rồi … vấp phải chính cái chân mình . Cú trượt nhẹ này làm nàng không ngã, nhưng đủ để Lý Thần nghe thấy tiếng:

“……?”

Hắn quay đầu lại .

Ánh mắt vô tình, lạnh nhạt như nước suối mới tan, nhưng khó hiểu thay — lại khiến nàng càng thêm… choáng.

Đường Lê lập tức dựng cằm, nói cứng:

“Ta… ta chỉ kiểm tra xem ngươi có giả c.h.ế.t không !”

“Ta đang ngồi đây.”

“T-Thì ta kiểm tra… phòng trường hợp ngươi… chuẩn bị c.h.ế.t!”

“…Không phải cách kiểm tra bình thường.”

“Ma giáo không bình thường mà!”

Nói xong câu đó, nàng muốn lấy quạt đập đầu mình luôn.

Lý Thần nhìn nàng vài giây, ánh mắt hơi nghiêng như đang đ.á.n.h giá lại toàn bộ IQ của thánh nữ ma giáo.

Cuối cùng, hắn buông một câu:

“Đường Lê, nếu muốn nhìn thì cứ nói .”

Nàng c.h.ế.t lặng ba giây.

Rồi bật nẩy như mèo bị giẫm đuôi:

“Nhìn cái đầu ngươi!! Ai thèm! Ta trong sạch, trong sáng, trong trẻo như sương mai—”

“Sương mai không đỏ mặt.”

“…!!”

Đường Lê sờ mặt — đúng là nóng thiệt.

Nàng quyết định nắm cổ áo hắn lôi lại , như để giành thế chủ động.

Nhưng đời không như mong muốn . Cổ áo hắn … rất chắc. Nàng kéo không nhúc nhích. Ngược lại nàng tự lao tới một đoạn ngắn, mũi suýt chạm n.g.ự.c hắn .

Không khí bỗng trở nên — khó tả.

Lý Thần vẫn ngồi yên, cúi nhẹ mặt xuống, hỏi bằng giọng vô tình mà như cố ý:

“Thánh nữ ma giáo vừa làm gì vậy ?”

Nàng phản xạ:

“Ta… ta đang… thị uy!”

“Thị uy bằng cách bổ nhào vào ta ?”

“…Đó là kỹ thuật mới của ma giáo! Rất… chiến lược!”

Lý Thần không đáp.

Nhưng khóe môi hắn hình như… hơi cong.

Hắn chậm rãi kéo áo lại , che đi vết thương đã được băng sơ. Hắn không cần nàng giúp, nhưng lại nói :

“Đưa tay.”

“Để làm gì?” Đường Lê cảnh giác.

“Hỗ trợ ta .”

Nàng đưa tay ra .

Và hắn — đặt hộp t.h.u.ố.c vào tay nàng.

Đúng vậy , đặt thẳng. Lạnh lùng. Rõ ràng.

Đường Lê nhìn hộp thuốc. Nhìn hắn . Hắn nhìn lại .

Hóa ra … hắn muốn nàng bôi t.h.u.ố.c cho hắn .

Một phút im lặng.

Rồi Đường Lê hét lên:

“NGƯƠI KHÔNG TỰ BÔI ĐƯỢC À?!!!”

Lý Thần trả lời bằng giọng điềm nhiên như nói thời tiết:

“Ngươi đã lôi ta suýt ngã. Vết thương đau hơn. Ngươi chịu trách nhiệm.”

“…Ngươi— ngươi bắt ép ta ?”

“Không ép. Nhưng nhìn cách ngươi đỏ mặt, có vẻ muốn giúp.”

Đường Lê muốn bùng nổ.

Nhưng nhìn vết thương hắn … đúng là hơi nặng. Nàng thở dài, ngồi xuống sau lưng hắn , tay cầm bông t.h.u.ố.c mà run như kẻ sắp ký khế ước bán mạng.

Chỉ chạm nhẹ một cái.

Lý Thần khẽ rùng mình .

Nàng giật thót:

“Đau à ?”

“Lạnh.”

“Thuốc lạnh mà!”

“Ừ.”

Nói xong hắn im lặng. Nhưng im lặng kiểu… cố nhịn cười .

Đường Lê thề là nàng nghe rõ tiếng cười trong hơi thở hắn .

Nàng nghiến răng, bôi mạnh một cái.

“— Hsss.”

“Giả vờ đau nữa ta bôi mạnh hơn!”

“Ta không giả.”

“Ngươi mà đau kiểu đó thì ta là hồ ly ba trăm tuổi!”

Lý Thần vẫn im.

Nhưng lần này — hơi thở hắn … ngắn hơn thật.

Đường Lê chợt khựng lại .

Nàng bôi nhẹ lại , nghiêng đầu quan sát, vô thức lầm bầm:

“Sao vết thương này lạ vậy … giống bị phản phệ tâm pháp hơn…”

Giọng hắn bật ra :

“Ngươi biết khá nhiều về công pháp Vô Trần.”

“Ta— ta chỉ đoán đại!”

Ánh mắt Lý Thần hơi sắc lại .

Nhưng hắn không chất vấn. Chỉ khép mắt, nói chậm rãi:

“Đường Lê… ngươi càng lúc càng khiến ta tò mò.”

Nàng giật mình , tim đập loạn.

Rồi nàng nói câu ngu nhất đời:

“Tò mò thì… thì đi ngủ đi !”

“…Hả?”

“Ngủ đi ! Tò mò quá hại não!”

Và nàng chạy mất, như một cơn gió.

Chạy ra ngoài cửa động rồi mới phát hiện:

Nàng… chưa trả lại hộp thuốc.

Trong động, Lý Thần mở mắt, nhìn hộp t.h.u.ố.c nàng đặt sai chỗ. Hắn chạm nhẹ vào vết thương, nhíu mày.

Không phải vì đau.

Mà vì —

Đường Lê đúng là… hỗn. Nhưng khiến người ta nhớ mãi.

 

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)