Chương 5 - Tạ Yên
Tên: TẠ YÊN
Tác giả: 十两相思
Edit: Gió xuân vạn dặm - Blog truyện
———————————————
[Ngoại truyện về Tạ Yên]
Trong ký ức của Tạ Yên, từ khi hắn biết nhận thức, đã biết mình và ca ca Tạ Dung không giống nhau, dù cho ngoại hình của cả hai giống nhau như đúc.
Ca ca của hắn có thể mặc trường bào* màu xanh nhạt, áo gấm màu đen, còn bản thân hắn chỉ có thể mặc váy rất khó cử động. Hắn không hiểu, tại sao đều là nam nhân, hắn phải mặc thành như vậy, hắn không thích.
* Trường bào: trang phục của dân tộc Mãn Thanh, áo xẻ hai bên, cổ áo cao, tròn, ống tay áo hẹp, tay áo có vạt lớn.
Có lần hắn trộm mặc quần áo của ca ca, bị mẫu hậu phát hiện rồi đánh hắn rất nặng. Cả người của hắn đều rất đau đớn, hắn có cảm giác mẫu hậu muốn đánh chết hắn, bởi vì bà ấy cứ lẩm bẩm: “Sao ngươi không chết đi? Ngươi mặc áo của ca ca ngươi là muốn hại chết bản cung cùng ca ca ngươi sao?”
Tạ Yên lúng túng nói không có, nhưng mà mẫu hậu cũng không quan tâm hắn nói gì, chỉ muốn trừng phạt hắn, sai người giam hắn vào trong một căn phòng, nơi đó rất tối, hắn khóc đến giọng khàn cả đi, cầu xin mẫu hậu thả hắn ra ngoài, nhưng mẫu hậu chẳng thèm quan tâm đến hắn, chỉ dành thời gian dỗ dành ca ca.
Tại sao thế? Rõ ràng hắn và ca ca đều là nam nhân giống nhau.
Nhưng hắn không có cách nào chán ghét ca ca , bởi vì mỗi lần mẫu hậu nhốt hắn vào phòng giam, ca ca đều sẽ lén lút đưa thức ăn nước và thức ăn cho hắn, nếu rảnh, ca ca còn sẽ ở bên ngoài trò chuyện với hắn, an ủi hắn rằng mẫu hậu cũng rất yêu hắn.
Nhưng làm sao có thể? Hắn không ngốc, mẫu hậu chỉ hận không thể giết chết hắn.
Nhưng bỗng nhiên một ngày kia, hắn được thả khỏi phòng giam, mẫu hậu nhẹ nhàng rửa mặt cho hắn, ân cần đút hắn ăn, và luôn nhìn hắn với ánh mắt rất dịu dàng. Hắn tưởng rằng cuối cùng mẫu hậu cũng chịu yêu hắn, nhưng khi nhìn thấy phụ hoàng đến ôm hắn rồi dỗ dành, hắn mới hiểu ra, hắn chỉ là con cờ giúp bà ta tranh giành tình cảm thôi.
Sự tủi thân bao trùm lấy Tạ Yên, hắn rất muốn vùi vào cổ phụ hoàng khóc, nhưng lại nhịn xuống.
Hắn hiểu rõ, nếu như muốn sống sót, chỉ có thể tiếp tục mặc váy, nói lời ngon ngọt để dỗ phụ hoàng vui vẻ.
Cả Đại Lương đều nói rằng hắn là nàng công chúa cao quý nhất, được sủng ái nhất, Tạ Yên không khỏi cười ra nước mắt. Thật là buồn cười, hắn rõ ràng là hoàng tử không được coi trọng, đến ngay cả việc muốn làm nam nhân, để cùng các ca ca đi học mà hắn còn không thể làm được.
Ca ca được học cưỡi ngựa, học đủ quân tử lục nghệ*, mà hắn chỉ có thể học vẽ, nấu ăn, đánh đàn, chơi cờ.
*quân tử lục nghệ: từ thời nhà Chu, con trai (quân tử) thuộc tầng lớp quý tộc được yêu cầu nắm vững 6 môn nghệ thuật: lễ ( lễ nghĩa), nhạc (âm nhạc), xạ (bắn cung), ngự (cưỡi ngựa), thư (thư pháp) và số (toán học).
Thậm chí nếu hắn viết kiểu Sấu Kim Thư*, thì sẽ bị mẫu hậu đánh đến bàn tay sưng tấy cả lên, yêu cầu hắn đổi thành nét chữ Khải mà giới phu nhân hay dùng.
*Sấu Kim Thư: một kiểu chữ thư pháp do hoàng đế Tống Huy Tông tạo ra, thể chữ gầy guộc như dát bằng sợi chỉ vàng, nhìn mỏng nhưng lại cứng cỏi, loằng ngoằng nhưng uyển chuyển. Thể chữ được ví như những chiếc lá lan trúc đung đưa trong gió, mỏng mà sắc bén.
Tạ Yên tưởng rằng cả đời mình đều phải sống trong cảnh khốn cùng như thế, nhưng không ngờ được, mẫu hậu hắn còn có thể độc ác hơn.
Tạ Dung được phong làm thái tử, Tạ Yên trở thành mối họa ngầm mà hoàng hậu không thể không trừ khử.
Chờ đến khi Tạ Yên tỉnh dậy, hắn đã thấy một vị phu nhân trang điểm rất đậm đang đứng trước mặt mình, giọng điệu rõ ràng là tú bà hoa lâu.
Đó là lần đầu tiên hắn tức giận đến thế, nước mắt cứ muốn trực trào ra, tú bà kia chuẩn bị cởi quần áo hắn, hắn nhắm mắt lại để mặc bà ta hành động.
Trước kia dù nhục nhã đến đâu, hắn cũng chưa từng nghĩ đến cái chết, nhưng mà bây giờ, hắn không muốn sống nữa, ở trên đời này, có ai mong hắn sống sót đâu?
Nhưng nếu hắn có thể sống sót, hắn nhất định phải bắt những kẻ đã nợ hắn, phải trả giá.
Như chưa đủ tuyệt vọng, hắn bị bán vào cung, cứ tưởng rằng đêm nay, khi hoàng đế Đại Tề phát hiện ra thân phận của hắn thế nào hắn cũng phải chết, ai biết ông ta chỉ ngồi bên ngoài yên lặng đọc sách suốt đêm, trước khi rời đi còn nhìn hắn đầy ẩn ý, khiến Tạ Yên có cảm giác ông ta đã nhìn thấu thân phận của hắn, nhưng mà lại không có chuyện gì xảy ra.
Nếu muốn nói cuộc sống nhàm chán này thay đổi từ khi nào, thì nó bắt đầu từ khi hắn tình cờ gặp Giang Yến ở Ngự Hoa viên.
Ánh mắt người nhìn hắn giống như một con sói, rõ ràng là ham muốn nhưng lại rất kiềm chế, khiến hắn có chút tò mò, nhưng mà không đợi hắn suy nghĩ gì, bản thân cũng đã bị tặng cho người này, trở thành “phu nhân” của người.
Và trong khoảnh khắc đó, hắn thấy được hi vọng.
Từ trước đến giờ Tạ Yên vẫn luôn có tham vọng, tại sao hắn phải làm cái bóng của Tạ Dung? Hắn không thua kém Tạ Dung, cái gì Tạ Dung biết thì hắn cũng biết, không những thế cái Tạ Dung không biết thì hắn đều làm được.
Trong triều đình Giang Yến hô mưa gọi gió, nếu người này chịu giúp hắn, nhất định hắn sẽ có cơ hội trở lại Đại Lương, giết hết kẻ thù, giành lại những thứ hắn xứng đáng có được.
Trong đêm động phòng hoa chúc, người dịu dàng giữ lễ, khiến hắn có cảm giác mình là bảo vật hiếm có, trong lòng dâng lên nhiều cảm xúc khó tả, nhưng đều bị hắn đè xuống, hắn không thể mềm lòng được, bởi vì hắn vẫn chưa có được gì hết.
Nhưng mà không ngờ, bí mật của hắn lại bị lộ nhanh đến vậy, may sao Giang Yến vẫn chấp nhận hắn. Hơn nữa, còn đối với hắn rất tốt, cho phép hắn mặc y phục nam nhân, lần đầu tiên hắn được là chính mình.
Tuy rằng tính khí Giang Yến có hơi thất thường, thỉnh thoảng lại đe doạ hắn, nhưng mà vẫn chưa có lần nào làm thật.
Vào đêm thất tịch, người giữ hắn ở lại Thanh Loan, tận tình quyến rũ hắn, đó là lần đầu tiên hắn biết đến dục vọng. Hắn còn ở trong một căn hẻm vắng trò chuyện cùng với ông lão bán kẹo mạch nha, hắn được tự mình làm kẹo, nó không khó như trong tưởng tượng, thậm chí kẹo hắn làm ra còn rất đẹp.
Cho đến khi người này vì bảo vệ hắn, một mình đi đối phó với đám sát thủ, Tạ Yên mới nghe rõ trái tim của mình đang đập rất nhanh.
Trong khi hắn cố ý không đi ra giúp đỡ, thì người lại cố gắng quay về để bảo vệ hắn, vì thế hắn sao có thể không rung động được.
Nhưng thứ mà Tạ Yên có thật sự quá ít, hắn chỉ đành đè nén tình cảm của bản thân xuống, tiếp tục tạo nên một lồng giam dịu dàng, từng bước đưa Giang Yến lừa vào, biến Giang Yến trở thành một con dao chém giết hết trở ngại giúp hắn trở về Đại Lương.
Cơ hội đến cũng rất nhanh, Giang Yến điều tra ra thân phận của hắn, người vứt mật thư trao đổi lên mặt hắn, chờ hắn giải thích.
Tạ Yên lựa chọn im lặng, chiêu này tuy là vừa đau vừa nguy hiểm, nhưng mà nếu thành công, có thể có được sự thương hại của Giang Yến.
Đúng như dự đoán, người đã nhốt hắn vào đại lao của Tây Xưởng.
Thế nhưng khi người tát vào mặt hắn, Tạ Yên cảm thấy lòng hắn còn đau hơn trên mặt, bỗng nhiên người cúi xuống hôn hắn, vừa hôn vừa cắn rất đau, nhưng mà Tạ Yên lại cảm thấy ngọt ngào, thậm chí còn có nổi lên dục vọng.
Mãi đến khi người đưa tay muốn bóp cổ hắn, Tạ Yên mới tỉnh táo lại, hắn nhìn chằm chằm vào nam nhân trước mặt, người này chính là Cửu Thiên Tuế với thủ đoạn độc ác. Sao mình có thể rung động được?
Có lẽ bởi vì trước đây đã chịu nhiều vất vả, đến ông trời cũng thương xót cho Tạ Yên, Cẩm Y Vệ đến kịp thời, Giang Yến đành phải rút tay lại.
Tạ Yên biết, mình đã đánh cược thành công, nhưng hắn không vui vẻ chút nào, cực kỳ không vui, trong lòng ngập tràn những cảm xúc khó tả, nó không hề ngọt ngào, chỉ có oán giận cùng với cảm xúc chua xót khó hiểu.
Đúng như hắn mong đợi, Giang Yến đối xử với hắn rất tốt, nhưng mà muốn để Giang Yên buông lỏng cảnh giác, thì hắn phải mạo hiểm thêm lần nữa, Tạ Yên chờ Giang Yến ngủ say, đưa tay bóp lấy cổ của Giang Yến.
Phải để Giang Yến cho rằng mặc dù hắn hận người nhưng cũng yêu người say đắm, muốn giết người nhưng lại không thể làm được.
Tạ Yên nhìn khuôn mặt Giang Yên đang dần đỏ bừng, bỗng nhiên nhận ra mình thật sự không thể ra tay được.
Không, không phải chỉ là giả bộ thôi sao, sao lại không thể làm được?
Nhưng rồi hắn lại có bất ngờ ngoài ý muốn, Giang Yến là nữ nhân.
Vậy mà lại là nữ nhân.
Tạ Yên hết sức bàng hoàng nhưng rồi lại tràn ngập vui sướng, hắn không thể không thừa nhận, biết Giang Yến là nữ nhân, hắn vui vẻ đến nhường nào, hắn không thể lừa dối được bất cứ ai, kể cả bản thân. Đêm ấy hắn chỉ biết chìm đắm vào dục vọng, buông thả tất cả cứ như thời khắc đó là cả cuộc đời.
Hắn muốn tại cung Thanh Loan này hòa hợp với Giang Yến, cũng giống như chim Thanh Loan mà Giang Yến để lại trên người hắn, mãi mãi sẽ không chia xa.
Tạ Yên bắt đầu do dự, nhưng mà hết lần này tới lần khác Giang Yến đều đưa cơ hội đến tận cửa, lần này nàng muốn dẫn hắn đến dự sinh nhật của Úc Lưu, thì sao hắn có thể từ bỏ? Tạ Yến cố tình gây sự với những nữ nhân kia, và đúng như dự đoán hắn được Giang Yến che chở, cũng được nàng đưa ra đề nghị đưa hắn trở về.
Hắn tưởng rằng hắn sẽ rất hạnh phúc, nhưng mà sự thật hắn lại chẳng mấy vui vẻ.
Tạ Yên đã nhìn thấy bức tranh ở trong thư phòng, đó chính là tranh vẽ hắn, hình như Giang Yến rất thích hắn, hắn phải làm sao bây giờ?
Tạ Yên rất muốn cười, cũng rất vui vẻ, hắn thậm chí còn có suy nghĩ muốn tiếp tục cùng chung sống với nàng như vậy, hắn hôn nàng không dứt, nhưng mà hắn không ngờ tới vậy mà Giang Yến đồng ý đi cùng hắn đến Đại Lương.
Thật quá tốt, hắn sẽ cố gắng giữ nàng ở Đại Lương mãi mãi.
Hắn muốn có Đại Lương, hắn cũng muốn Giang Yến.
Chỉ là hắn vẫn chưa nghĩ ra biện pháp có giúp cho Giang Yên vui lên, thôi thì tạm thời cứ để vậy đi.
Nếu cứ dừng lại vậy thì tốt rồi, nhưng hắn vì quá yêu thích nên cứ lấy bức tranh ra ngắm mãi, nhìn kỹ mới biết mình có bao nhiêu buồn cười, hắn nhận ra mình đã thua Tạ Dung, thua một cách thảm hại.
Mẫu hậu, thân phận, và bây giờ là Giang Yến.
Bóng tối vô tận nuốt chửng Tạ Yên, như đang muốn cười nhạo sự lố bịch của hắn, ý muốn phá hủy tất cả cứ thế tuôn ra, nhưng mà hắn phải nhẫn nhịn, hắn còn muốn lợi dụng Giang Yến, sao có thể để nàng nhận ra, làm sao có thể để nàng biết, người trong bức tranh chính là Tạ Dung, hắn ta là người mà nàng ngày đêm mong nhớ.
Dù thế nào đi nữa, hắn cũng phải chờ đến lúc Tạ Dung chẳng còn là cái thá gì mới cho Giang Yến biết, hắn muốn Giang Yến cũng phải chịu đau khổ giống mình.
Mọi chuyện đều diễn ra suôn sẻ, Tạ Yến thay thế Tạ Dung, lừa gạt lấy được Ám vệ từ tay lão hoàng đế, hắn tiêu diệt hết những kẻ phản đối, giết chết nữ nhân không biết công bằng, đến cả khi chết đi vẫn chưa từng hối hận kia.
Nhưng Tạ Yên cũng không vui vẻ, lòng hắn tràn đầy đau khổ khi nhớ đến bộ dáng oán độc trước khi chết của nữ nhân kia , trái tim hắn thôi thúc muốn gặp Giang Yến, mặc dù nàng đúng như hắn nghĩ, rất tàn nhẫn nhưng không hiểu sao lòng hắn lại được an ủi, mọi cảm xúc đều dịu xuống.
Hắn không muốn mất đi nàng, hắn muốn có được nàng.
Sau cơn mưa trời quang mây tạnh, Tạ Yên có cảm giác hài lòng chưa từng có, giống như Giang Yến để lại dấu ấn trên người hắn, hắn cũng tạo nên một con chim bồ câu trên người Giang Yến. Đây chính là tình yêu vô tận của hắn, dẫu biết rõ cả người Giang Yến đều là độc, nhưng hắn dù chết cũng muốn giữ nàng bên cạnh.
Tạ Yên không muốn để Tạ Dung ở bên cạnh Giang Yến, cũng không muốn mang danh bỉ ổi khi giết ca ca của mình, nên quyết định giam cầm hắn ta ở trong cung, nhưng dường như Tạ Dung cũng không có phản đối, mỗi ngày đều nở nụ cười dịu dàng, khiến trong lòng Tạ Yên càng thêm bực bội.
Hắn ghét bộ dạng này của Tạ Dung
Bởi vì Giang Yến sẽ thích.
Tạ Yến muốn cho mình cùng với Giang Yến một cơ hội, biết đâu hắn sẽ gặp may mắn, biết được mình không phải thế thân, người trong lòng Giang Yến là hắn.
Nhưng mà thật đáng tiếc, đời hắn có lẽ không may mắn đến thế. Không cam lòng, ghen tị và tuyệt vọng điên cuồng chiếm lấy Tạ Yên, hắn mạnh mẽ cắn mạnh vào môi Giang Yến, như muốn lấy thứ gì đó, nhưng hết lần này tới lần khác chỉ nhận lại được là những lời nói đau đến xé lòng.
Tạ Yên tức giận đến mức muốn giết chết Giang Yến, muốn chém Tạ Dung ba nghìn đao như lời hắn đã từng nói, nhưng rốt cuộc hắn lại không làm gì cả, chỉ biết hốt hoảng chạy trốn.
Cho đến khi hắn không thể kìm chế đến tìm Giang Yến một lần nữa, hắn mới biết nàng có bao nhiêu tàn nhẫn, mỗi lần gặp nhau cũng chỉ có chém giết, khiến trái tim hắn vỡ vụn thành từng mảnh.
Tạ Dung thật sự tốt đến vậy sao? Hắn kém Tạ Dung ở điểm nào? Không phải hình dạng giống nhau sao? Vì sao mọi người đều thích Tạ Dung? Ngay cả Giang Yên cũng muốn chọn hắn ta.
Đến khi Giang Yến mang Cẩm Y Vệ tiến vào, Tạ Yên cũng không muốn phản kháng nữa, hắn chỉ không cam lòng, đến cuối cùng hắn cảm giác mình chẳng có gì cả.
Giang Yên bị đâm, nhưng Tạ Yên cảm thấy mình mới là người bị thương, hắn lao như điên về phía nàng, rồi lại thật sự trúng đao, hắn cuối cùng cũng không nhịn được nữa, hắn rất muốn biết, có phải từ đầu đến cuối thì trong lòng Giang Yến chỉ có Tạ Dung, chưa từng có hắn.
Đúng thật, Giang Yến và nữ nhân kia đều giống nhau.
Nhìn bóng lưng Giang Yến rời đi không một chút lưu luyến, Tạ Yên ngã xuống vì kiệt sức.
Đến khi mơ màng tỉnh lại, nhận ra chính mình còn sống, hắn không nhịn được cười, cười đến đau nhức cả mắt.
Máy móc nghỉ ngơi hồi phục, rồi xử lý chính sự, trong lòng hắn trống rỗng, không có cảm xúc, hóa ra có quyền thế ngập trời cũng chỉ như vậy.
Lúc Tạ Yên cho rằng mình sẽ sống cuộc đời ảm đạm như vậy đến hết đời, không hiểu sao hắn lại bước vào cung đang giam cầm Tạ Dung vào ngày sinh nhật của cả hai. Hắn ta đang ngồi yên lặng đọc sách, nhìn thấy hắn đi tới, nhếch môi cười nói: “ A Yên sao lại đến đây?”
Giang Yến cũng thích gọi hắn là A Yên.