Chương 23 - Ta Viết Lại Kết Cục Cho Nữ Chính Truyện Ngược
23.
*Chuyển bối cảnh hiện đại nên đổi xưng hô nhé mọi người.
Khi tỉnh lại, tôi đang ở trên giường trong nhà mình.
Nhìn chiếc màn quen thuộc, tôi bỗng choàng tỉnh.
Mọi chuyện xảy ra trong truyện như một giấc mơ xa xăm.
“Chào chị Lâm, lịch hẹn trước thăm khám bác sĩ tâm lý là vào lúc chín đến mười giờ tối ngày mai, chị nhớ đến bệnh viện đúng giờ nhé!” Bệnh viện tôi đã hẹn lịch gọi đến cho tôi, tôi thoải mái cười: “Hủy lịch giúp tôi nhé.”
Ký ức ở hiện đại dần ùa về.
Mặc dù đã qua nhiều năm, tôi vẫn nhớ rõ quãng thời gian gần như tuyệt vọng khi còn niên thiếu.
Ba năm sống trong bóng tối, người thân duy nhất là ông nội đã qua đời.
Tôi luôn tự cho rằng mình đủ mạnh mẽ để vượt qua giai đoạn đó, để kế thừa tay nghề của ông nội, trở thành một lương y trẻ tuổi nhất.
Trên thực tế không phải vậy, tôi hầu như không có đêm nào ngủ ngon giấc vì những cơn ác mộng.
Có điều tôi nghĩ.
Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ không còn sợ ác mộng nữa.
…
Cuộc sống của tôi cứ xoay vần với những ngày đi làm, tan tầm vội vã.
Nửa tháng trôi qua, tôi tưởng rằng mình sẽ không dám đọc lại bộ truyện đó, sợ rằng kết thúc sẽ không thay đổi, vẫn là bi kịch như cũ. Nhưng rồi, như bị ma xui quỷ khiến, tôi lại click vào trang web quen thuộc. Nhìn giao diện quen thuộc, tôi do dự hồi lâu, đầu ngón tay dừng lại trên nút "Đọc tiếp".
Một khoảnh khắc lơ là, ngón tay tôi đã lỡ bấm.
Thôi, đành vậy.
Cùng lắm thì lại buồn bã một lần nữa.
Tôi cúi đầu nhìn xuống, nhưng ngay sau đó, tròng mắt tôi co lại.
Chuyện xưa đã thực sự thay đổi!
Hầu Lan Tuyết với Trấn Quốc Trưởng Công chúa liên thủ chém giết về hoàng cung. Cuối cùng, Trấn Quốc Trưởng Công chúa phò tá ấu tử của tôn thất lên làm Hoàng Đế, bắt đầu buông rèm chấp chính. Để trả lại danh dự cho Hầu phủ, Hầu Lan Tuyết kế thừa chức vị của phụ thân, trở thành một nữ tướng quân danh tiếng.
Điều khiến tôi bất ngờ nhất là trong truyện xuất hiện thêm một nhân vật mới, tên là Tiểu Vi.
Dưới phần bình luận, vô số người đọc bày tỏ sự vui mừng:
"A a a! Tiểu Vi đã cứu vớt trái tim của tôi! Kết thúc quá tuyệt vời! Tên sở khanh kia đáng chết!"
"Tình cảm tỷ muội cũng đẹp quá đi!"
"Nghi ngờ Tiểu Vi là người xuyên việt, nhưng không có chứng cứ."
……
Tôi mỉm cười đọc từng bình luận, khi đến trang cuối cùng, ánh mắt tôi dừng lại.
Trấn Quốc Trưởng Công chúa: "Tiểu Vi, ta và Lan Tuyết ở đây rất nhớ ngươi."
Hầu Lan Tuyết: "Chờ Tiểu Vi trở về cùng nhau ăn cơm nhé! (Chống cằm chờ mong)"
Nhìn dòng bình luận này, hốc mắt tôi bỗng nhiên đỏ hoe. Tôi gõ tiếp một câu bình luận:
"Tiểu Vi cũng rất nhớ các ngươi."
Nếu có cơ hội, tôi muốn nói với họ một câu.
Cảm ơn.
(Hết)
*Chuyển bối cảnh hiện đại nên đổi xưng hô nhé mọi người.
Khi tỉnh lại, tôi đang ở trên giường trong nhà mình.
Nhìn chiếc màn quen thuộc, tôi bỗng choàng tỉnh.
Mọi chuyện xảy ra trong truyện như một giấc mơ xa xăm.
“Chào chị Lâm, lịch hẹn trước thăm khám bác sĩ tâm lý là vào lúc chín đến mười giờ tối ngày mai, chị nhớ đến bệnh viện đúng giờ nhé!” Bệnh viện tôi đã hẹn lịch gọi đến cho tôi, tôi thoải mái cười: “Hủy lịch giúp tôi nhé.”
Ký ức ở hiện đại dần ùa về.
Mặc dù đã qua nhiều năm, tôi vẫn nhớ rõ quãng thời gian gần như tuyệt vọng khi còn niên thiếu.
Ba năm sống trong bóng tối, người thân duy nhất là ông nội đã qua đời.
Tôi luôn tự cho rằng mình đủ mạnh mẽ để vượt qua giai đoạn đó, để kế thừa tay nghề của ông nội, trở thành một lương y trẻ tuổi nhất.
Trên thực tế không phải vậy, tôi hầu như không có đêm nào ngủ ngon giấc vì những cơn ác mộng.
Có điều tôi nghĩ.
Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ không còn sợ ác mộng nữa.
…
Cuộc sống của tôi cứ xoay vần với những ngày đi làm, tan tầm vội vã.
Nửa tháng trôi qua, tôi tưởng rằng mình sẽ không dám đọc lại bộ truyện đó, sợ rằng kết thúc sẽ không thay đổi, vẫn là bi kịch như cũ. Nhưng rồi, như bị ma xui quỷ khiến, tôi lại click vào trang web quen thuộc. Nhìn giao diện quen thuộc, tôi do dự hồi lâu, đầu ngón tay dừng lại trên nút "Đọc tiếp".
Một khoảnh khắc lơ là, ngón tay tôi đã lỡ bấm.
Thôi, đành vậy.
Cùng lắm thì lại buồn bã một lần nữa.
Tôi cúi đầu nhìn xuống, nhưng ngay sau đó, tròng mắt tôi co lại.
Chuyện xưa đã thực sự thay đổi!
Hầu Lan Tuyết với Trấn Quốc Trưởng Công chúa liên thủ chém giết về hoàng cung. Cuối cùng, Trấn Quốc Trưởng Công chúa phò tá ấu tử của tôn thất lên làm Hoàng Đế, bắt đầu buông rèm chấp chính. Để trả lại danh dự cho Hầu phủ, Hầu Lan Tuyết kế thừa chức vị của phụ thân, trở thành một nữ tướng quân danh tiếng.
Điều khiến tôi bất ngờ nhất là trong truyện xuất hiện thêm một nhân vật mới, tên là Tiểu Vi.
Dưới phần bình luận, vô số người đọc bày tỏ sự vui mừng:
"A a a! Tiểu Vi đã cứu vớt trái tim của tôi! Kết thúc quá tuyệt vời! Tên sở khanh kia đáng chết!"
"Tình cảm tỷ muội cũng đẹp quá đi!"
"Nghi ngờ Tiểu Vi là người xuyên việt, nhưng không có chứng cứ."
……
Tôi mỉm cười đọc từng bình luận, khi đến trang cuối cùng, ánh mắt tôi dừng lại.
Trấn Quốc Trưởng Công chúa: "Tiểu Vi, ta và Lan Tuyết ở đây rất nhớ ngươi."
Hầu Lan Tuyết: "Chờ Tiểu Vi trở về cùng nhau ăn cơm nhé! (Chống cằm chờ mong)"
Nhìn dòng bình luận này, hốc mắt tôi bỗng nhiên đỏ hoe. Tôi gõ tiếp một câu bình luận:
"Tiểu Vi cũng rất nhớ các ngươi."
Nếu có cơ hội, tôi muốn nói với họ một câu.
Cảm ơn.
(Hết)