Chương 8 - Tạ Tuỳ Của Tôi

Tháng 6 năm 2006

Hôm nay mưa lớn quá, cha mẹ Bạch Du lại không đến đón cô ấy. Nhưng may mà cô ấy mang ô nên không bị ướt mưa.

Thật mong một ngày nào đó cô ấy quên mang ô, tôi có thể tiện đường đưa cô ấy về nhà.

Tháng 1 năm 2007

Cao tam, đừng quấy rầy cô ấy.

Tháng 2 năm 2007

Hôm nay tôi hỏi Bạch Du muốn đến đâu học, cô ấy nói Bắc Kinh, tôi cũng muốn cố lên nỗ lực!

Tháng 3 năm 2007

Hôm nay giờ thể dục hai lớp cùng nhau thi đấu, ha ha, bộ dáng cô ấy xem tôi chơi bóng thật đáng yêu.

Tháng 4 năm 2007

Cô ấy buộc tóc đuôi ngựa tại sao trên thế giới lại có người đẹp đến vậy.

Tháng 5 năm 2007

Tôi muốn viết thư tình, lại sợ cô ấy mắng tôi đầu óc có bệnh.

Tháng 6 năm 2007.  

Kỳ thi đại học kết thúc. Bạch Du, tôi không thể đến Bắc Kinh rồi.”

Tháng 6 năm 2007.  

Yên tâm đi Bạch Du, tiểu miêu tôi sẽ chiếu cố thật tốt, sau này cô ấy về nhà ăn tết, tiểu bạch đã trưởng thành. 

Mỗi ngày tôi sẽ chụp ảnh tiểu bạch gửi cho cô ấy xem , như vậy cô ấy đối với tôi sẽ không xa lạ!.

Tháng 6 năm 2008

Hôm nay tôi lén đến trường đại học cô ấy, Tôi thấy cô ấy! Cô ấy được bạn bè vây quanh. Thật phiền, tôi ngay cả dũng khí đi lên chào hỏi cũng không có.

Tháng 9 năm 2008

Nằm mơ, mơ thấy, cô ấy 

Tháng 2 năm 2009

Ăn tết, ở quê thấy cô , cô ấy càng ngày càng xinh đẹp. Muốn đưa cô ấy đi xem tiểu bạch, lại sợ cô ấy không muốn aiii . 

Tháng 6 năm 2012

Nỗ lực lâu như vậy, rốt cuộc đến Dương Thành công tác tìm được cô ấy ! Về sau liền cùng Bạch Du ở cùng một thành phố , thật tốt.

Tháng 12 năm 2015

Hôm nay sinh nhật Tôn Giai Y tổ chức một bữa tiệc, tôi không ngờ cô ấy sẽ đem Bạch Du gọi tới.

Hôm nay cô ấy mặc một chiếc áo khoác màu đen, tóc không búi, thả xuống, còn trang điểm nhẹ nhàng, thật là đẹp mắt .

Tôi thật sự rất thích cô ấy.

Chơi trò đại mạo hiểm hay nói thật, tôi chọn nói thật.

Câu hỏi trong những người ngồi ở đây có người mà mình thích hay không.

Tôi nói có.

Tất cả mọi người đều tưởng là Tôn Giai Y, rốt cuộc tôi và cô ta đâu có thân nhau đến mức khiến mọi người hiểu lầm như vậy.

“Ai? Bạch Du, cậu như thế nào…… cậu như thế nào khóc Y Y ? có việc cậu cứ nói ra, đừng khóc, tôi, ai nha.”

“Kia lại” nhưng thật đáng tiếc, một đoạn này Bạch Du không nhìn thấy, cô ấy đi WC.

Nếu cô ấy không đi thì tốt rồi.

Ở đây chỉ có cô ấy cùng Tôn Giai Y nữ .

Không phải Tôn Giai Y , cô ấy có thể hay không đoán được chính mình?

Sau khi Tôn Giai Y uống say, lớn tiếng hỏi tôi vì cái gì không thích cô ta.

Lúc này, cô ấy không còn ở đây.

Nếu cô ấy không ở đây, tôi liền có thể trả lời Tôn Giai Y.

“Bởi vì tôi đã có mình thích , chính là Bạch Du .”

Nếu cô ấy ở đây tôi liền ngay cả dũng khí đều không có.

Bữa tiệc sinh nhật còn chưa kết thúc cô ấy đã bị một cuộc điện thoại gọi đi, tôi muốn đưa cô ấy đi, lại bị Tôn Giai Y gắt gao túm chặt quần áo.

Tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ấy rời đi.

Bạch Du, tôi là người nhát gan.

Tôi không có dũng khí nói ra bốn chữ kia .

Tôi sợ cô ấy không để ý tới tôi, tôi sợ ngay cả bạn bè chúng tôi cũng không thể làm 

Tháng 12 năm 2015

Lại đến Tết, thật tốt, lại có thể nhìn thấy cô ấy.

Lần này nhất định phải nói cho cô ấy biết, tiểu bạch đã trưởng thành, mời cô ấy đến nhà xem.

Cô ấy thích mèo như vậy nhất định sẽ đi đúng không?

Tháng 2 năm 2016

Thật phiền , cả nhà bọn họ đều đi du lịch Tam Á . 

Tiểu bạch, lại chờ một năm, sang năm ta khẳng định cùng cô ấy nói chuyện.

Sang năm, tôi nhất định phải nói cho cô ấy biết.

Bạch Du, Tôi thích cậu.

Thích suốt mười năm.

Tháng 6 năm 2016.

Lại thêm một mùa thi đại học nữa, Bạch Du, thật ra mình muốn hỏi cậu.

Kỳ thi năm đó, nếu mình nói thích cậu, liệu chúng ta có thể ở bên nhau không?”