Chương 5 - Tạ Tuỳ Của Tôi

Cậu nói huyên thiên một hồi, tôi chỉ yên lặng nghe.

“Bạch Du...”

“Hửm?”

“Cậu không thích à?”

“Không phải.”

“Vậy sao cậu không nói gì...”

Tôi cong môi cười: “Tớ đang nghe kế hoạch của ông chủ Tạ, hy vọng sau này được ông chủ dẫn đi làm thêm.”

Bên kia im lặng một chút rồi đột nhiên cười.

Tiếng cười trầm thấp qua điện thoại khiến tôi cảm thấy thật quyến rũ.

Ngay cả chiếc điện thoại trong tay lúc này cũng trở nên nóng ran.

Ngày thi đại học, trời không đẹp, trời đổ mưa rất to.

Nhưng may mắn là đề thi không quá khó, trừ một vài câu, đa số đều không gây áp lực.

Tôi tin rằng Tạ Tùy cũng vậy.

Nhưng tôi không biết, Tạ Tùy không tham gia kỳ thi đại học.

Sau khi thi xong, tôi gọi cho cậu mấy cuộc nhưng đều không được bắt máy.

Cho đến tối khi cảnh sát đến nhà tôi, tôi mới biết thì ra Tưởng Tùng cố ý trả thù nên đã đánh Tạ Tùy nhập viện ngay ngày thi đại học.

Tại phòng cấp cứu trong bệnh viện, đầu, thân trên, và chân dưới của Tạ Tùy đều được băng bó chặt chẽ.

Chỉ còn lại đôi mắt vô hồn.

Tôi đứng bên giường bệnh, tim như bị một con dao nhọn đâm vào, đau đến mức không thở nổi.

Cậu thiếu niên nằm trên giường, môi trắng bệch như giấy, tôi như bị nuốt chửng bởi nỗi buồn trong đôi mắt cậu.

"Bạch Du..." Giọng cậu nghẹn ngào, khàn khàn.

“Có thể tớ, không đến Bắc Kinh được nữa.”

Tưởng Tùng cuối cùng bị kết án ba năm tù vì tội cố ý gây thương tích.

Nhưng Tạ Tùy cũng đã bỏ lỡ kỳ thi đại học của mình.

Cuối tháng 8, tôi chuẩn bị đến Bắc Kinh.

Tạ Tùy không đến tiễn tôi.

Tôi đã đợi rất lâu tại ga tàu.

Cho đến khi tàu cất tiếng còi, tôi mới thấy Tạ Tùy giữa đám đông.

Đôi mắt anh đỏ ửng. khuôn mặt đầy vẻ không cam lòng.

“Tạ Tùy, cậu sẽ thi lại à?”

“Chắc thế.”

“Sao vậy?”

Nụ cười của thiếu niên hơi chua xót: “Bởi vì dù có thi lại một năm thì tớ cũng không thể đuổi kịp cậu rồi.”

Làm sao mà không đuổi kịp được chứ?

Tôi mở cửa sổ, vươn người ra ngoài gọi lớn: "Tạ Tùy, tớ chờ cậu Bắc Kinh nhé!”

“Nghe thấy không! Tớ ở Bắc Kinh chờ cậu!”

Chắc chắn cậu đã nghe được.

Cuộc sống đại học không căng thẳng như thời cấp ba.

Mỗi ngày tôi và Tạ Tuỳ đều trò chuyện qua WeChat, chia sẻ về trường học, những câu chuyện thú vị xung quanh mình.

Tôi kể về ngày đầu quân huấn, quần dài quá nên khi chạy bộ suýt ngã sõng soài.

Cậu cười trêu: “Không phải quần dài đâu, là chân cậu quá ngắn đấy.”

Tôi im lặng một lúc lâu rồi nghiến răng nói: “Tạ Tuỳ!”

Phía bên kia cười ha ha.

"Việc học lại có thuận lợi không?" Tôi hỏi.

Cậu hơi ngưng lại: "Ừ, khá thuận lợi.”

“Bạch Du, đợi tớ nhé.”

Sau khi cuộc gọi kết thúc, bạn cùng phòng trêu tôi: “Bạn trai à?”

Tôi mỉm cười: “Cũng chưa, nhưng sắp rồi.”

Vài ngày trước sinh nhật lần thứ 18 của Tạ Tuỳ, tôi đã mua vé tàu về từ lâu, định bất ngờ làm cậu vui.

Nhưng vì tuyết rơi lớn nên tàu bị trễ đến 12 tiếng.

Tôi ngồi trong sảnh ga tàu đông đúc, tự nhiên cảm thấy lo lắng vô cớ.

Mười năm trước.

Ngày trước sinh nhật của Tạ Tuỳ, tôi đã gửi quà sinh nhật của cậu từ hôm trước.

Đó là đôi giày thể thao mà cậu muốn có từ lâu.

Tôi đã phải làm thêm ba tháng để có tiền mua nó.

Tôi gửi hàng trước ba ngày, tính toán kỹ lưỡng, đảm bảo rằng món quà sẽ đến đúng ngày sinh nhật của anh.

Tôi cũng viết lời chúc mừng sinh nhật và gửi cùng với bức thư.

Lúc đó gần Tết Nguyên Đán, trường tổ chức biểu diễn văn nghệ, tôi là người phụ trách khối hoạt động sinh viên.

Vì thế, ngày sinh nhật của Tạ Tuỳ, tôi bận rộn đến mức quay cuồng, quên luôn việc hỏi cậu nhận được quà chưa.

Cậu cũng không nhắc đến, hai ngày sau mới nhắn tin cho tôi.

[Cảm ơn.]

Lúc đó, tôi còn thắc mắc sao cậu mất tận hai ngày mới cảm ơn tôi.

Sau đó tôi mới nhìn thấy bài đăng của anh trên WeChat vào ngày sinh nhật.

[Cô ấy thật sự quên rồi.]

Lúc đó tôi mới giật mình nhận ra.

Chắc hẳn Tạ Tùy đã nghĩ tôi quên ngày sinh nhật của cậu, đến khi thấy bài đăng của cậu thì mới nhớ để mua quà.

Vậy nên quà mới đến muộn như vậy.

Không phải thế đâu.

Năm đó tuyết rơi lớn như hôm nay, giao thông bị tắc nghẽn, chuyến tàu bị trì hoãn hai ngày.

Vậy lần này, liệu tôi có kịp không?

Giống như mười năm trước, Tạ Tuỳ không đỗ vào Bắc Kinh, và giờ đây, dù may mắn hay không, cậu vẫn không đỗ.

May mắn là tàu cuối cùng đã được khôi phục sau 12 tiếng trì hoãn.

Tôi vội vã trở về, đến dưới tòa nhà của cậu đã là 11 giờ tối.

Tôi lấy điện thoại ra và nhắn tin cho Tạ Tùy.

[Xuống dưới đi, tớ đã gọi đồ ăn cho cậu đấy. ]

[Gọi món gì? ]

[Cậu cứ xuống là biết!]

Khi Tạ Tuỳ nhìn thấy tôi, cậu đã đứng chết lặng một lúc.

Tôi mỉm cười, mở rộng vòng tay và chạy về phía cậu.

Tạ Tùy đưa tay đón lấy tôi một cách vững vàng.

“Tạ Tuỳ, chúc mừng sinh nhật.”

Cậu ôm chặt vai tôi, một lúc lâu sau mới lên tiếng, giọng trầm thấp và run rẩy: “Tớ cứ tưởng... cậu quên rồi.”

Tôi không quên đâu.

Tạ Tuỳ, mười năm trước tôi cũng không quên.

Sau đó, tôi và Tạ Tuỳ bắt đầu yêu nhau.

Anh cũng rất nỗ lực, sau một năm học lại, cuối cùng đã đỗ vào Bắc Kinh, trở thành đàn em của tôi.

Ngày nhập học, tôi đứng ở khu vực đăng ký chờ anh.

Anh cao hơn trong ký ức của tôi một chút, mặc bộ đồ thể thao màu đen trắng.

Cằm anh hơi gầy, với những đường nét khuôn mặt sắc sảo pha lẫn nét ngây thơ của tuổi trẻ.

Một chị gái đi qua trêu: “Ồ, cậu là đàn em khoa nào thế? Trông dễ thương quá.”

Anh hơi tránh tay của cô gái rồi cười đáp: “Khoa báo chí, chị gái, bạn gái tôi đang đứng ở đằng kia.”

Ánh nắng buổi chiều chiếu lên người anh, phủ lên một lớp ánh sáng ấm áp.